Cô Học Trò Lăng Nhăng 2

Chương 149: PN La Kiệt (11)




Chờ đến khi Đường Dĩ Tố từ phòng bếp đi ra, Đường Táo sớm đã tắm rửa xong, nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ.

Đứa nhỏ này có năng lực tự gánh vác siêu cường, cũng giúp cô thoải mái không ít. Thấy sắc trời đã muộn, Đường Dĩ Tố cũng không trì hoãn, cô nhanh chóng thu dọn rồi lên giường nằm.

Chất lượng giấc ngủ của Đường Dĩ Tố từ trước đến nay không tồi, trừ phi ngẫu nhiên có tâm sự, nếu không chỉ cần không xem di động, nằm một chút là có thể đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà hôm nay cô lăn qua lộn lại làm sao cũng ngủ không được.

Không chỉ có Đường Dĩ Tố, hô hấp của Đường Táo nằm cạnh cũng nhẹ đến không nghe rõ, khẳng định cũng chưa ngủ.

Mắt thấy sắp 12 giờ rưỡi, hai mẹ con nằm trên giường, mỗi người đều có tâm sự. Đường Dĩ Tố rốt cuộc nhịn không được, xoay người về hướng Đường Táo, nhỏ giọng kêu: "Đường Táo, Đường Táo?"

Đường Táo vẫn không nhúc nhích.

Đường Dĩ Tố biết thằng bé chắc chắn chưa ngủ, cô không từ bỏ ý định, tiếp tục kêu: "Đường Táo, Đường Tiểu Táo, Đường Tảo Táo, Táo Táo Táo Táo Táo Táo Táo......"

Chiêu ma âm xỏ lỗ tai này của Đường Dĩ Tố đã lâu không xài, đứa nhỏ nào đó vốn đang giả bộ ngủ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, xoay người nói: "Con đây."

Đường Dĩ Tố nghe được đáp lại, lập tức mở đèn đầu giường lên. Dưới ánh đèn bàn ấm áp mông lung, hai mẹ con có thể nhìn mặt lẫn nhau.

Cô nói với Đường Táo: "Má mi ngủ không được, con ngủ chưa?"

"Con ngủ rồi." Đứa nhỏ này lập tức nói.

Nói dối, làm gì có đứa trẻ nào vừa mới vừa tỉnh ngủ đã có tinh thần như vậy.

Đường Dĩ Tố cũng không vạch trần nó, tiếp tục nói: "Vậy con lại đây cùng má mi ôm một cái mới ngủ được không?"

Đường Táo sửng sốt, chậm rãi dời đi ánh mắt: "Sau này, người phải đi đóng phim, con sẽ không ở bên cạnh đâu, má mi phải học ngủ một mình đi."

Bộ dáng nghiêm trang của thằng bé tức khắc làm Đường Dĩ Tố bị chọc cười, nhưng trên mặt cô vẫn cố duy trì biểu cảm trước đó, thậm chí có chút đáng thương hề hề nhìn Đường Táo: "Sáng hôm nay má mi ra ngoài, gặp một người đàn ông rất cao......"

Ngượng ngùng, Lục tiên sinh! Tình huống khẩn cấp, tình thế bức bách, chỉ có thể tạm thời để anh tới đây làm khách mời một chút.

Đường Dĩ Tố nhu nhược nói: "Anh ta nói vài lời làm má mi sợ quá."

Ánh mắt Đường Táo lập tức trở nên sắc bén: "Ổng khi dễ người sao?!"

Ô ô. Đúng là dù sao cũng là vai ác tương lai, mặc dù hiện tại chỉ là trẻ con, nhưng hung dữ lên vẫn có vài phần khí thế.

"Không có không có." Đường Dĩ Tố nhanh chóng phủ nhận.

Kỳ thật Lục Châu cùng cô nói những lời kia, cho dù biết anh là thiệt tình, nhưng Đường Dĩ Tố cũng không định kết hôn, dĩ nhiên cũng không để trong lòng.

Giờ phút này, cớ đã tìm xong rồi, đương nhiên không thể làm Lục tiên sinh vô tội bị vai ác tương lai nhớ thương được, Đường Dĩ Tố có chút ủy khuất nhìn con trai mình, nói: "Nhưng mà... Hiện tại lại ngủ không được."

Đường Táo nhìn cô trong chốc lát, tới lúc Đường Dĩ Tố cho rằng thằng bé sẽ không đáp lại mình, Đường Táo chậm rãi từ trên giường bò dậy, đi đến bên cạnh cô, sau đó vươn bàn tay ngắn ngủn giúp Đường Dĩ Tố sửa sang lại mái tóc có chút hỗn độn của mẹ.

Đường Dĩ Tố vẫn không nhúc nhích, tùy ý để Đường Táo giúp cô chải vuốt cả mái tóc cho chỉnh tề, không còn che mặt nữa.

"Con sẽ dỗ người ngủ." Đường Táo nằm ở bên cạnh, nghiêm túc nói.

Đường Dĩ Tố tức khắc ôm ôm thằng bé cọ cọ, trên người trẻ con vừa mềm mại vừa thơm thơm, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại: "Tiểu Táo muốn hát bài gì đó?"

"Ca hát?" Đường Táo sửng sốt.

Đường Dĩ Tố đang chuẩn bị ngủ cũng mở to mắt: "Dỗ ngủ không phải là ca hát sao?"

Đường Táo ngơ ngác nhìn cô.

Đường Dĩ Tố tức khắc cũng ý thức được mình lỡ lời, chắc chắn trước đó nguyên thân chưa từng dỗ Đường Táo ngủ bao giờ, cho nên đứa nhỏ này căn bản không biết còn có thao tác này.

Đường Táo thấp giọng nói: "Con sẽ không hát."

Đường Dĩ Tố nhanh chóng vứt nguyên thân ra sau đầu.

Nhà trẻ mỗi ngày đều có dạy các bạn nhỏ ca hát, Đường Dĩ Tố cho Đường Táo dỗ mình ngủ, cũng không phải muốn nó biểu diễn ca hát, tùy tiện rầm rì hai câu là được, Đường Táo vì sao lại nói mình sẽ không hát chứ?

Đường Dĩ Tố tức khắc tò mò hỏi: "Lần trước má mi đi nhà trẻ, nghe được có giáo viên dạy các bạn hát bài 《 Ngôi sao nhỏ 》, con không học được sao?"

Đường Táo nhìn Đường Dĩ Tố liếc mắt một cái, lại không nói gì.

Đường Dĩ Tố ôm con trai làm nũng nói: "Tiểu Táo Tiểu Táo à, má mi muốn nghe con hát."

Đường Táo lại nhìn con bạch tuộc bự đang đu trên người mình một cái, có chút bất đắc dĩ: "Con hát không hay, học cũng chậm."

"Vậy hả......" Đường Dĩ Tố nói.

Nhạc thiếu nhi, tên cũng là ý nghĩa, là ca khúc được sáng tác đơn giản dành cho nhi đồng, vừa lưu loát dễ đọc, lại vừa đơn giản, cho dù trẻ không giỏi hát cũng sẽ không khó nghe cho lắm.

Nhưng Đường Táo cũng không cần nói dối Đường Dĩ Tố điểm này.

Chẳng lẽ Đường Táo nhà bọn họ trước mắt thoạt nhìn căn bản không tìm ra được khuyết điểm, nay rốt cuộc đã xuất hiện khuyết điểm, ngũ âm không được đầy đủ?

Hay là giáo viên mầm non dạy dỗ không để ý, làm cho Đường Táo hát đối với ca hát hoàn toàn mất đi hứng thú?

Từ sau sự kiện đã xảy ra với phụ huynh Trần Tử Hào, Đường Dĩ Tố đối với cách giáo dục của nhà trẻ Thanh Cảng có chút thành kiến. Thật vất vả mới phát hiện con mình có khuyết điểm, Đường Dĩ Tố quyết định không thể để thằng bé tùy tiện nghĩ điều này là mặc định, vẫn là nên chờ chính cô xác nhận qua rồi mới tính.

Lúc này, thấy Đường Táo đối với nhạc thiếu nhi đúng là bộ dáng không có nhiều hứng thú, Đường Dĩ Tố cũng nói sang chuyện khác.

Cô nghĩ nghĩ, nói với con trai: "Vậy Đường Táo nếu không thích ca hát, chúng ta cả đời này có thể không học không hát những bài hát khác, nhưng có một bài hát con cần phải học đó."

Tuy rằng cô nói ra câu khẳng định, nhưng biểu tình trên mặt lại mang theo ý cười, bộ dáng thần thần bí bí.

Lực chú ý Đường Táo quả nhiên bị dời đi, ánh mắt tò mò, hỏi: "Bài gì?"

Đường Dĩ Tố nghiêm trang nói: "Quốc ca."

"Quốc ca?" Thằng bé nghi hoặc nhìn cô.

Đường Dĩ Tố nói: "Chúng ta là người nước nào?"

"Hoa Quốc." Tuy rằng mới học mẫu giáo, nhưng chút điểm cơ sở thường thức này Đường Táo vẫn biết.

"Chúng ta đây là người nào?" Đường Dĩ Tố lại hỏi.

Đường Táo có chút chần chờ, không trả lời ngay.

Đường Dĩ Tố cũng không thèm để ý: "Chúng ta là con dân Hoa Hạ, mỗi cái quốc gia, đều có quốc kỳ, quốc huy, còn có quốc ca. Quốc ca thì cho dù là bà cố nội, hay là bạn nhỏ, tất cả đều sẽ hát, Tiểu Táo khẳng định cũng nghe qua."

Đường Táo ngây ngốc nói: "Nhưng mà tất cả bạn cùng lớp của con đều không hát mà."

"Hiện tại các con còn nhỏ, nhưng về sau chắc chắn phải học." Đường Dĩ Tố nói, "Vậy giờ má mi dạy con trước, để về sau khi cần học, con sẽ không sợ mình học không được, có được không?"

Đường Táo có chút ý động gật gật đầu.

Đường Dĩ Tố lập tức lấy ra di động, click tìm mở clip quốc ca.

Đứa trẻ này tuy rằng chưa từng học bài này, nhưng cho dù là nhà trẻ, hằng ngày trước khi tập thể dục cũng phải tổ chức nghi thức kéo cờ.

Đã nhiều lần nghe nhạc đệm của quốc ca, bài hát bất tri bất giác đã sớm được thằng bé nhớ kỹ trong lòng. Lúc này nghe được, hơn nữa, dưới sự kiên nhẫn dạy dỗ của Đường Dĩ Tố, Đường Táo rất nhanh đã hiểu rõ.

Tuy còn nhỏ, nhưng trí nhớ của đứa trẻ này lại vô cùng tốt, chỉ sau hai lần đã có thể ghi nhớ tất cả ca từ.

Vì tăng cường tự tin cho Đường Táo, Đường Dĩ Tố còn đặc biệt tìm video do ông già bà cả cất giọng hát. Nghe tiếng rống loạn trong video vừa dõng dạc lại hùng hồn, hoàn toàn không có lưu ý đến ca hát của mình làm người ta bỏ chạy thật xa, Đường Táo nhịn không được cười cong mắt.

"Cho nên, khi chúng ta ca hát, hát có hay hay không không phải trọng điểm, nội tâm tình cảm mới là quan trọng nhất." Đường Dĩ Tố cổ vũ nói, "Con có muốn hát chung với ông bà trong video thử không?"

Đường Táo gật gật đầu.

Trong video có hai ông bà cố đang hát, ở bên ngoài video có Đường Táo từng chút một chuyên chú hát theo, mỗi khi hát xong một câu còn muốn nhìn lén Đường Dĩ Tố một cái, thấy mẹ từ đầu đến cuối đều mỉm cười nhìn mình, Đường Táo từ từ cũng thả lỏng lại.

Thẳng cho đến khi Đường Táo học không sai biệt lắm, Đường Dĩ Tố nhìn qua đồng hồ, mới đây đã hết nửa tiếng, cô đành tìm một thời cơ nói: "Táo Táo giỏi quá, học thực mau. Giờ cần phải đi ngủ, có gì ngày mai lại củng cố, được không con?"

Đường Táo gật gật đầu, thấy Đường Dĩ Tố dựa vào người mình nhắm mắt lại, nó dùng đôi tay nho nhỏ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như cách người lớn trong TV dỗ trẻ con ngủ vậy. Chờ thêm trong chốc lát, tựa hồ Đường Dĩ Tố đã ngủ rồi, Đường Táo vẫn tiếp tục vỗ nhẹ lưng mẹ, vừa nhẹ nhàng nhỏ giọng hư hư ậm ừ.

Đứa nhỏ này như là sợ làm cô giật mình, tiếng hát rất nhỏ rất nhỏ, âm điệu vốn là khẳng khái, dưới giọng trẻ con của nó lại trở nên ôn nhu thư hoãn không ít.

Dỗ dỗ dỗ, nhìn Đường Dĩ Tố ngủ ngon lành, Đường Táo cũng bắt đầu mệt rã rời, động tác trên tay bất giác càng ngày càng chậm, cuối cùng nằm ở bên cạnh mẹ nó ngủ rồi.

Sau khi Đường Táo ngủ say, người vẫn luôn nhắm mắt lại - Đường Dĩ Tố - vươn tay, đem đèn bàn tắt đi, sau đó kéo kéo mền nhỏ cho con, lúc này cô mới yên tâm, hai mẹ con dựa vào nhau nặng nề ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.