Cô Học Trò Lăng Nhăng 2

Chương 147: PN La Kiệt (9)




Diệt Thiên nhìn thẳng Băng Thần rồi thản nhiên hỏi:

"Ngài có thể cho ta biết những người giúp đỡ ta là những ai không để ta làm quen trước, sau này nếu có thực thi nhiệm vụ thì cũng cảm giác đơn giản hơn."

Băng Thần cười nói:

"Bọn họ còn chưa sinh ra thì ngươi làm sao mà gặp được."

Diệt Thiên bỗng nhiên buồn cười hỏi: 

"Ngài không phải nói đùa với ta chứ?"

Băng Thần lắc đầu cười nói:

"Ta sao lại nói đùa, lão bà của ta đang mang bầu, sau khi huấn luyện ta sẽ cho bọn chúng đến giúp ngươi coi như luyện tập nâng cao."

Diệt Thiên lấy lại bình tĩnh cười nói:

"Nếu thế thì ngược lại khá dễ, ngài đã giỏi như thế thì hổ phụ làm sao lại sinh khuyển tử được."

Băng Thần khẽ thở dài nói:

"Ta cũng mong như thế, hai ngươi đi ra ngoài rồi để cho đám sư phụ các ngươi cùng các vị đường chủ đi vào, đám người trẻ các ngươi thì đi về tu luyện thôi."

Mọi người đi vào nói chuyện thì mấy người này khá vui vẻ về chuyện được ban thưởng từ bang chủ, các học trò của họ tương lại rất có thể sẽ hơn cả sư phụ, đợi giao phó xong tất cả Băng Thần để bọn họ ra đi còn mình thì quay lại Tân Sinh.

Nhưng khi hắn ta tới thì ngôi nhà của gia đình Lữ gia đã cháy tan nát tràn đầy dấu vết của đánh nhau, cha mẹ của Lữ Vân thì nằm dưới đất thoi thóp, Băng Thần ánh mắt hiện lên vẻ tức giận tột cùng khi hắn ta rời đi chỉ có khoảng hai tiếng thôi đã xảy ra chuyện rồi.

Lữ Vân đã là người của hắn nhưng vẫn có người dám động vào, quả thật đúng là muốn chết mà, Băng Thần cứu cha mẹ của Lữ Vân rồi hỏi:

"Lữ Vân làm sao rồi?"

Mẹ của Lữ Vân tỉnh trước khẽ nói:

"Công tử nhanh đi cứu Vân nhi, nó bị người của Lam gia bắt đi rồi, Vân nhi đã muốn chống cự nhưng không được."

Băng Thần nheo mày hỏi:

"Nàng bị bắt đi lâu chưa?"

Nàng ta lắc đầu nói:

"Chưa cũng chỉ gần nửa tiếng thôi."

Lúc này cha của Lữ Vân cũng tỉnh lại lập tức cầu xin:

"Công tử cứu con gái của ta."

Băng Thần khẽ giọng hỏi:

"Không biết bá phụ có biết vị trí của Lam gia không?"

Cha của Lữ Vân khẽ nói:

"Lam gia nằm ở phía Đông của Bạch Phượng thành, trạch viện của bọn họ rất lớn ngài nhìn cái sẽ biết ngay."

Băng Thần nhìn hai người rồi nói:

"Bá phụ và bá mâu hai người bị thương khá nặng thế nên nằm nghỉ trước đi rồi ta sẽ cứu Lữ Vân, đảm bảo nàng nguyên vẹn về gặp hai người."

Dứt lời Băng Thần dần dần trở nên vô hình sau đó bay lên không trung lướt thẳng đến chỗ Lam gia, trạch viện của Lam gia thật sự rất lớn không thua gì Thủy gia cả, có lẽ cái gia tộc này giàu có hơn bình thường.

Khi Băng Thần hạ xuống cửa của Lam gia thì lính canh lập tức lên tiếng quát:

"Ngươi là ai?"

Băng Thần chẳng nói tiếng nào mà chỉ lướt qua, hai ngươi cảnh công muốn đuổi theo thế nhưng khi chân của bọn họ vừa lê bước thì thứ họ nhìn thấy mình là mông của mình, không quá mức náo động thế nhưng Băng Thần cũng chẳng thèm che giấu.

Có điều Thiên Võng quá khủng khiếp khiến cho vừa nhìn thấy Băng Thần thì họ chưa kịp lên tiếng thì đã chết hết, Lam gia quá rộng thế nên Băng Thần vẫn chưa tìm thấy Lữ Vân, đi tới một căn phòng hắn ta đạp cửa đi vào.

Các thành viên cốt cán của Lam gia đang họp thì Băng Thần xông vào làm cho bọn họ cực kỳ bất ngờ, có điều khi thấy hai ngươi lính gác nằm ở cửa ra vào thì cả đám hơi nhíu mày, gia chủ Lam gia lên tiếng nói với Băng Thần:

"Các hạ là ai sao lại xâm nhập Lam gia lung tung giết chóc."

Băng Thần thản nhiên nói:

"Có ngươi của Lam gia bắt nữ nhân của ta, giao trả nàng cho ta cùng người dám bắt nàng nếu không hôm nay đừng hòng có ai sống sót."

Một vị trưởng lão nghe thế cười gằn nói:

"Ngươi là cái thá gì mà dám uy hiếp chúng ta."

"Cộc..cộc "

Chiếc đầu của hắn ta lăn tròn trên mặt đất sau đó cả thân thể chẫm rãi tan biến, Băng Thần nhìn thẳng đám người nói:

"Các ngươi bị điếc hay sao?"

Không khí trầm lặng đến đáng sợ bới người vừa chết kia chính là trửng lão của Hình đường tu vi đứng hàng thứ ba sau lão tổ và gia chủ, có điều chưa kịp hiểu gì thì đã chết bất đắc kỳ tử, chính bọn họ cũng không nhìn thấy Băng Thần làm sao ra tay.

Ba giây sau lại một người khác đầu rời khỏi cổ khiến cho gia chủ của Lam gia phải lên tiếng giải thích:

"Hôm nay cao tầng của Lam gia đều tập trung ở đây hết, những người trẻ tuổi đều đi lịch luyện hết, có phải công tử hiểu nhầm cái gì rồi không?"

Băng Thần cười gằn hỏi ngược lại: 

"Thế thì ta đành phải hiểu nhầm đến cùng rồi."

Một vị trưởng lão lúc này lên tiếng nói:

"Công tử dừng tay ta biết ai là người bắt nữ nhân của ngài."

Gia chủ nghe thế tức giận nói:

"Sao ngươi không nói ngay từ đầu."

Vị trưởng lão này cắn răng nhìn gia chủ thở dài rồi nói:

"Sang nay tất cả người trẻ tuổi đã đi lịch luyện nhưng có một người đã không xuất hiện đó chính là thiếu tộc trưởng, hắn ta còn dắt thêm Lam vệ quân đi đâu đó."

Lam gia tộc trưởng nghe thế thì ánh mắt trở nên hoảng sợ, tay vòng ra bên hông tính bóp nát ngọc bài để gọi lão tổ tới, nhưng khi hắn tính mang viên ngọc ra sau thì Băng Thần thản nhiên nói:

"Ngươi cứ việc tìm người tự do không cần phải dấu giếm làm gì cả, ta là người chơi thế nên bất tử ngươi giết ta hôm này thì ngày mai công hội của ta hơn năm trăm triệu người sẽ biến Lam gia thành quá khứ ngươi hiểu chứ?"

Tuy Băng Thần đã nói thế nhưng Lam gia tộc trưởng vẫn bóp nát ngọc bội sau đó nói:

"Người chúng ta sẽ giao nhưng con trai của ta không thể nào chết."

Băng Thần cười nói:

"Thế thì ngươi đã chọn lựa kết cục diệt vong cho Lam gia, có dũng cảm như ngươi thật hiếm có."

Lam gia chủ nhanh chóng tiếp lời:

"Không chúng ta sẽ đến bù cho ngài."

Băng Thần chẳng quan tâm mở ra màn hình công hội giao cái nhiệm vụ rồi tắt đi, dạo gần đây ngươi chơi không ít thế nên đám người đương nhiên hiểu Băng Thần đang làm gì, Lam gia tộc trưởng không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức này.

Hắn ta to tiếng nói:

"Mong công tử bỏ qua ta đảm bảo sẽ khiến ngài hài lòng hết mức có thể."

Băng Thần chẳng nói gì mà chỉ dần dần biến mất, một vị trưởng lão to tiếng nói với Lam gia chủ:

"Thiếu chủ lần này mang đến họa diệt tộc, nhanh thứ ba chúng ta tuyên bố rút khỏi Lam gia, những người khác cũng nên như thế, ai làm người đó chịu, bị điên hay sao mà chọc đến đám ngươi bất tử kia, tưởng mình là long tộc hay phượng tộc."

Vị trưởng lão này phất áo bỏ đi, mấy người khác cũng nhìn gia chủ thở dài một tiếng sau đó quay đầu rời đi, Lam gia chủ chỉ có một đứa con trai nên dù biết có thể mang tới nguy hiểm cho gia tộc nhưng hắn không thể nào bỏ con trai của mình được.

Tạm thời bỏ qua chuyện gia tộc hắn ta nhanh chóng phóng về hướng phòng con trai của mình bởi hắn ta linh cảm Băng Thần muốn ra tay, Băng Thần thì đã lướt khắp trong Lam gia rồi cũng tìm thấy Lữ Vân, hắn ta lao thẳng vào trong căn phòng đó thì thấy một tên nam nhân trẻ tuổi trần truồng đang chậm rãi đi tới.

Trên giường thì Lữ Vân đã bất tỉnh nhân sự, Băng Thần dịch chuyển tới trước mặt tên kia một cước tung ra khiến cho tên kia như đạn pháo văng xuyên của bay thẳng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.