Cô Học Trò Lăng Nhăng 2

Chương 144: PN La Kiệt (6)




Băng Thần cùng các nàng đợi được khoảng năm phút sau thì những người khác lần lượt xuất hiện, chuyện xuất hiện một cách lần lượt như thế này chính để phòng tránh việc thực tại trụ sở bị tấn công thì việc bản quản lý chọn một căn phòng ngẫu nhiên để đi vào Tân Sinh sẽ khiến cho họ an toàn hơn rất nhiều.

Đợi khi các nàng muốn ai về phòng của người nấy thì Hồng Thiên Nữ khẽ giọng gọi:

"Lan Khê ở lại chúng ta có chuyện cần nói với nhau một chút." 

Lan Khê phó hội trưởng tuy không biết lý do tại sao nhưng vẫn ở lại, đợi những người khác đi ra hết thì Băng Thần mới hiện hình, cô nàng kia thấy Băng Thần đột nhiên ánh mắt trở nên cuồng nhiệt, rõ ràng nàng ta cũng rất hâm mộ và cũng đang luyện thứ công pháp kia.

Tu vi của nàng tăng cực nhanh từ lần cuối cùng Băng Thần nhìn thấy đã hai tiểu cảnh giới rồi, hắn ta chủ động nói chuyện:

"Chào ngươi, chắc ngươi biết rõ ngươi là ai chứ?"

Lan Khê gật đầu lia lịa nói: 

"Ta tất nhiên là biết rồi, không biết ngài hôm nay có chuyện gì mà muốn gặp ta."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Thực ra Hồng Thiên Nữ hội trưỡng đã hứa cho ngươi một suất lên siêu cấp thế giới, thế nhưng cho dù như thế muốn đạt được đủ điều kiện đi lên thì bỏ qua Tân Sinh ngươi sẽ phải để ý tới thực tại, ta sẽ đến bù cho ngươi xứng đáng để lấy được xuất đi lên siêu cấp thế giới kia, ngươi nghĩ thế nào?"

Lan Khe gật đầu lia lịa nói:

"Được chứ, tất nhiên là được rồi."

Băng Thần lựa ra một chiếc giới chỉ sau đó đưa cho nàng, chuyện này hắn ta đã lường trước rồi thế nên bây giờ chỉ việc đưa cho nàng mà thôi, Lan Khuê không thèm kiểm tra mà gật đầu luôn miệng nói cảm ơn.

Sau đó nàng chủ động đi ra ngoài để không làm phiền đến Băng Thần, hắn ta chỉ vừa đi ra Lan Khê cười nói:

"Thấy không dễ mà."

Hồng Thiên Nữ hừ nhẹ một tiếng rồi nói:

"Xong mục đích rồi ngươi cũng nên về U Minh thế giới đi."

Băng Thần cười nói:

"Khi nào ta rảnh sẽ sang thăm ngươi."

Nói xong hắn ta mở cổng không gian sau đó biến mất, Hồng Thiên Nữ khẽ nói:

"Đên chào tạm biết cũng không biết." 

Có điều hắn bất ngờ ôm lấy hôn nhẹ vào môi nàng sau đó lại biến mất chỉ còn âm thanh nho nhỏ vang lên:

"Sao ta lại không biết cơ chứ."

Hồng Thiên Nữ xoa nhẹ môi của mình sau đó khẽ cười nói:

"Ngươi coi như biết điều."

Nói xong nàng ta lắc mông đi ra bên ngoài còn Băng Thần thì đã xuất hiện lại tại U Minh thế giới, Lăng Thiên Vẫn như pho tượng ngồi trong phòng, Băng Thần mỉm cười nói:

"Đi thôi chúng ta ăn tối, nữ nhân của ta cũng đi ra hết rồi."

Lăng Thiên nghe thế thì rất vui, được ăn cùng chủ tử đó là vinh hạnh lớn nhất hắn có thể tưởng tượng, tuy Băng Thần coi bọn hắn là bằng hữu thế nhưng bọn hắn trong thâm tâm lại chưa bao giờ ngừng nghĩ thân phận của mình chính là thuộc hạ của hắn.

Khi thấy Băng Thần dẫn Lăng Thiên tới thì Trịnh Thúy Di cười nói:

"Chào Lăng đường chủ ngươi khỏe không?."

Lăng Thiên gật đầu đáp:

"Cám chủ mẫu quan tâm thuộc hạ rất ổn."

Hoàng Vy và Thủy Anh không biết nên không nói nhiều gì cả, bữa cơm diễn ra khá vui vẻ khi Băng Thần rất quan tâm chuyện của Thiên Long bang, Lăng Thiên nhờ thế cũng nói nhiều hơn rất nhiều, tối hôm ấy hắn ta cũng nghỉ lại nơi đây trong một căn phòng trống.

Ngày hôm sau Băng Thần sáng sớm đã thấy Lăng Thiên ngồi tại bàn nước hôm qua, hắn nhìn Lăng Thiên rồi hỏi:

"Sao hôm nay ngươi dậy sớm thế? "

Lăng Thiên cười nói:

"Ta có chút mong chờ gặp người học trò mới của mình."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ngươi đợi ở đây một lúc ta mang thằng nhóc ta cho ngươi."

Dứt lời Băng Thần đi vào trong Tân Sinh, khi này hắn ta đã đứng ngay trước cửa nhà của Lữ gia, hắn ta sau đó thản nhiên đi vào thì thấy cả nhà đang ăn một bữa rất thịnh soạn, Băng Thần cười nói:

"Lữ Hoàng đệ đã chuẩn bị xong chư ta mang ngươi đi gặp sư phụ của mình." 

Lữ Hoàng gật đầu rốt rít nói:

"Ta đã sẵn sàng rồi."

Hắn gác đũa lại đứng dậy trước khi đi khẽ thì thầm với tỷ tỷ:

"Ngươi phải cố lên thì đệ mới sống khỏe được, huynh ấy tốt như thế nhất định không được bỏ qua."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Hắn sẽ quay trở về thăm cha mẹ nhưng trong bao nhiêu lâu thì còn phải xem sự cố gắng của hắn, nhưng ta nghĩ nhiều nhất cũng chỉ hai ba năm thôi hai người yên tâm."

Thực ra Băng Thần ngày hôm qua đã biết được Thiên Long bang đang có kế hoạch mở rộng đến các hành tinh khác ngoài Thiên Khanh, chính hắn cũng được cắt cử cho hành động lần này, có điều những người mới như Lữ Hoàng bắt buộc phải ở tổng bộ tu luyện một thời gian sau đó mới được phép làm nhiệm vụ.

Nhưng với Thiên Phú cao đên 100 thì Băng Thần không nghi ngờ gì thằng nhóc này nhiều lắm chỉ mất hai năm, đợi Băng Thần mang Lữ Hoàng đi rồi thì cha mẹ của Lữ Vân mới nói:

"Người kia tốt như thế ngươi nhất định phải nắm chắc, tuy là người làm công nhưng đứng quá tự ti mà tạo ấn tượng xấu, nhưng nhất định phải nghe lời đừng để công tử tức giận, chuyện có liên quan đến an nguy của người ta thế nên ngươi phải làm cho tốt vào."

Mẹ của nàng ta thì khẽ giọng nói:

"Công tử tốt như thế lại thêm vẻ ngoài cũng tốt không kém, ngươi nhan sắc như thế nhất định phải câu ngươi con rể này về cho ta, có hắn chăm sóc hai tỷ muội các ngươi thì cha mẹ chết ngay cũng nhắm mắt."

Lữ Vân cười khổ nói:

"Ta biết rồi, từ tối hôm qua đến giờ ta nghe không biết bao nhiêu lần rồi, nếu có thể sẽ cho công tử thành con rể của cha mẹ có được hay chưa, nhưng có điều khi đó con gái của cha mẹ chỉ là chẳng biết xếp thứ bao nhiêu thôi."

Mẹ nàng cười nói:

"Nếu cho ta về lúc còn trẻ mà gặp nam nhân như thế thì thứ bao nhiêu ta cũng bám chắc không buông, còn cha ngươi thì xách dép cho ngươi ta cũng không được."

Lữ phụ bĩu môi nói:

"Trước kia bà cũng nói thế nhưng bây giờ không phải cũng có hai đứa con với tôi rồi sao, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi."

Nhìn cha mẹ vui vẻ mà nàng cảm giác ấm áp vô củng và càng thêm biết ơn Băng Thần đã giúp gia đình mình, tuy rằng đó là mình bán thân thể để có nhưng nàng biết thân thể mình không đáng nhiều tiền như thế.

Cuối cùng chỉ có thể nói Băng Thần chính là người tốt, tuy giảm lỏng gia đình mình nhưng thực tế ai cũng cảm thấy thoải mái cả, thậm chí còn là cuộc sống mơ ước của họ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.