Cố Hoảng

Chương 5




Sau hơn hai mươi ngày mưa giông u ám, đến giữa tháng tám, cận tết Trung thu thì nắng nhẹ đã chiếu lấp lánh trên những đóa hoa cúc nở nhuận.

Niệm Tư Huyền ngồi trong tẩm phòng đang được Tố Đan hầu hạ đổi sang trang y trân quý, nàng tô môi một tầng chu sa mỏng, vẽ đuôi mắt hai đường đỏ nhạt, giữa hàng mày cũng điểm thêm hoa điền*. Hôm qua tiến cung gấp gáp nàng có thể sơ sài xuất hiện, nhưng hiện tại mắt cũng đã không còn bất tiện, quá đơn giản dễ khiến người coi thường.

Thái hậu có lệnh nàng hầu bà dùng bữa sáng, đối với một Quận chúa như Thuần Hi thì đây là một loại ân sủng. Niệm Tư Huyền từ khi mặt trời chưa mọc đã thức dậy tắm rửa xông hương.

Niệm Tư Huyền ở ngay thiên điện Thái hậu, chỉ cần băng qua một hoa viên nhỏ, không mất quá nhiều thời gian liền có thể đến nơi. Buổi sớm sương đọng nhiều, hơi lạnh mờ mịt, cung nhân còn đang uể oải tưới nước. Thấy nàng mọi người đều lùi ra cung kính hành lễ, Niệm Tư Huyền gật nhẹ đầu. Cung nhân Thọ An cung đều được Thái hậu tinh tuyển, từ kẻ quét nhà vẩy nước cho đến người hầu cạnh, làm nhiều nói ít không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Có thể nói, Thái hậu vẫn còn, Hoàng hậu nương nương đối với lục cung không thể nào làm chủ. Niệm Tư Huyền năm đó không cùng Thái tử nên hôn ước có lẽ cũng vì vị Thái hậu này nhúng tay vào. Thái hậu không muốn Thái tử phi xuất thân từ Niệm gia, hoặc cùng Hoàng hậu thân cận, cho nên mới tác động để nàng gả vào Lăng Vương phủ.

Phía trước sân đá, Triệt công công đứng bên một cỗ kiệu màu lam sẫm, Niệm Tư Huyền nhanh chân đi đến, nhoẻn miệng cười:

- Mới sáng sớm công công đã ra ngoài?

Triệt công công chấp tay nheo mắt, cũng không che giấu:

- Quận chúa đây là đến hầu Hoàng Thái hậu! Nô tài bái kiến Quận chúa!

- Công công đa lễ! Thái tử điện hạ hôm nay không lên triều sao?

Triệt công công vỗ cái lưng đau than thở:

- Hôm nay ngày chẵn điện hạ từ sớm đã muốn lấy sương mai pha trà, nô tài tuổi già lưng còng mắt mờ không được theo hầu, đành phải đợi nơi này!

Niệm Tư Huyền hướng ánh nhìn ra phía xa xa, tuy rằng không thấy được Hạ Lan Yến Minh, nhưng nàng vẫn hình dung ra nét mặt thanh tuấn ôn nhuận của hắn. Niệm Tư Huyền tiếp tục đến chính điện Thọ An cung.

Thái hậu không để nàng đợi quá lâu, Niệm Tư Huyền theo chân Kim ma ma vào sảnh trong, phía trên bàn lục lăng đã bày đầy đủ bữa sáng, bao gồm tám món mặn, tám món ngọt và bốn món canh. Thái hậu cùng lúc nàng đến cũng từ tẩm phòng đi ra.

- Ninh nhi ngồi đi!

Niệm Tư Huyền khụy thân thi lễ, tự mình kéo ghế lót khăn:

- Thần nữ lần đầu có cơ hội được hầu người dùng bữa, sao có thể ngồi!

Thái hậu lần nữa chỉ vào bên cạnh:

- Ninh nhi không cần cứng nhắc quy củ như thế, con cứ ngồi!

Niệm Tư Huyền tạ ơn cẩn thận chọn vị trí cách xa. Thái hậu tuy vậy chưa bắt đầu dùng bữa, hình như vẫn còn đợi người, Niệm Tư Huyền hàng mi rũ xuống, nếu đã bỏ công sắp xếp, thì chắc chắn khách nhân tiếp theo chính là Hạ Lan Tường.

Niệm Tư Huyền nhìn khói trà lượn lờ, đúng như nàng dự đoán, nam tử kia vừa theo bóng nắng tiến vào, cung nhân ngoài cửa liền đồng thanh:

- Hầu gia an hảo!

Niệm Tư Huyền chưa kịp đứng dậy đã nghe Thái hậu ngăn lại:

- Không cần! Đều là người nhà cả!

Hạ Lan Tường ánh mắt lấp lánh, nụ cười vui vẻ, màu áo huyết dụ làm nổi bật làn da trắng muốt hiện cả gân xanh nơi cổ tay, nếu xét về dung mạo chính là xinh đẹp mềm mại. Niệm Tư Huyền không mấy bất ngờ, Hạ Lan Tường không phải loại người có thể trông mặt mà bắt hình dong. Bộ da hoàn hảo che đậy tâm địa tàn độc khát máu.

Hạ Lan Tường đến nửa phần gượng gạo cũng chẳng có, nhanh chóng ngồi vào bàn:

- Hoàng tổ mẫu chuẩn bị nhiều món quá, đêm qua nhi thần bị Kỷ Tướng quân ép rượu, bụng đến giờ vẫn cồn cào!

Kim ma ma chọn món cháo đậu xanh hầm bồ câu vào bát hắn, Thái hậu gật đầu hài lòng, ánh mắt tràn trề nhu hòa, đợi Hạ Lan Tường kể xong chuyện mới nói:

- Kia là Thuần Hi Quận chúa, con có còn nhớ không?

Niệm Tư Huyền trong lòng phỉ nhổ, đã từng ra tay với nàng lại còn nhớ hay không, thật mỉa mai. Tuy vậy, nàng vẫn bình thản:

- Gặp qua Kiến Ân Hầu!

Hạ Lan Tường tự nhiên điệu cười, gương mặt càng thêm khả ái thiên chân:

- Quận chúa sức khỏe đã ổn?

Niệm Tư Huyền miễn cưỡng trả lời:

- Cũng tốt!

Hạ Lan Tường chớp chớp bờ mi, vô cùng ngây thơ:

- Bản Hầu hôm đó không tự kiểm soát được, nhiều ngày qua đều thập phần hối hận, không có mặt mũi đến phủ nàng tạ tội!

Thái hậu chêm vào:

- Tường đã rất ân hận, suy nghĩ nhiều đến gầy đi mấy vòng!

Niệm Tư Huyền nhàn nhạt:

- Thần nữ không để tâm!

Bữa ăn trôi qua chậm chạp, Niệm Tư Huyền khi dùng cơm thì không nói chuyện, không đụng đũa đụng bát, không khí đột ngột trầm xuống. Kết thúc bữa sáng, cung nữ liền dâng điểm tâm cùng hoa quả lên. Niệm Tư Huyền khẩu vị không mấy tốt, chỉ dùng một tách trà.

Thái hậu nhìn sang Hạ Lan Tường, Kim ma ma phất khăn tay để toàn bộ hạ nhân lui đi. Lúc này Thái hậu mới vào chuyện chính:

- Gần đây Thái tử có đến Quốc công phủ không?

Niệm Tư Huyền lắc đầu, nàng ở biệt viện làm sao biết được chuyện bên ngoài:

- Thần nữ tĩnh dưỡng nơi khác cho nên không rõ! Bất quá điện hạ có cử Trương thái y đến!

Thái hậu thở dài mấy bận, lại nắm lấy tay nàng:

- Ninh nhi đừng lo lắng, chuyện của Tường gây ra ai gia sẽ không ủy khuất con! Thái tử trọng thể diện, sau này còn kế thừa nghiệp lớn, con cũng đừng nên trách hắn!

Niệm Tư Huyền chau mày, đây là Thái hậu ngụ ý nhắc nhở nàng hiểm họa sắp bị Thái tử từ hôn. Niệm Tư Huyền trong dạ bất an:

- Điện hạ trăm công nghìn việc, làm sao vì chút chuyện nữ nhi mà...

Thái hậu đột ngột cắt ngang lời nàng:

- Ninh nhi cũng không phải người ngoài, hắn không đến thăm con, thái độ đã rõ ràng, hà tất con phải tự mình an ủi?

Niệm Tư Huyền cúi mặt, nàng vừa trải qua một cuộc hôn nhân tệ hại, cơ bản càng không muốn gả cho ai nữa, nhưng Thái hậu hôm nay chắc chắn không có ý tốt, tuy vậy Niệm Tư Huyền chỉ có thể tùy cơ ứng biến:

- Thần nữ ngu dốt không hiểu ý người!

Thái hậu hơi mỉm cười, liếc ngang Hạ Lan Tường:

- Tường dẫu sao cũng là chân chính hoàng tử mang một tước hầu, trở thành chính thê cho hắn cũng không coi là ủy khuất! Tường sơ ý gây ảnh hưởng danh tiết của con, hắn nên phải bồi thường!

Niệm Tư Huyền đầu lưỡi lờm lợm, chỉ muốn thốt ra hai từ vô sỉ. Hạ Lan Tường trộm hoa bất thành còn muốn nàng gả vào. Niệm Tư Huyền mắt huyền long lên rồi nhanh chóng nhu hòa:

- Hầu gia cao quý, thần nữ không với tới được!

Hạ Lan Tường cười nhạt một cái, đặt mạnh cốc trà trong tay xuống bàn:

- Nàng đây đang chê bản Hầu danh vọng không bằng Thái tử liền không muốn gả?

Thẳng thắn nói ra những lời không kiêng kị thế này, trên đời cũng chỉ duy nhất Kiến Ân Hầu. Niệm Tư Huyền cong môi cười:

- Hầu gia thông tuệ, thật hiểu ý người!

Hạ Lan Tường gương mặt đã trắng lại càng trắng hơn, giọng hắn nghẹn lại:

- Nàng...

Thái hậu gõ gõ tay ngọc lên bàn, trán nhăn lại một đường, nàng dù sao cũng là Quận chúa Trịnh gia Quốc công phủ, so với Hạ Lan Tường một cái nhị đẳng Hầu tước chỉ kém huyết thống hoàng gia chứ không kém về phẩm cấp. Thái hậu cho rằng nàng vẫn còn giận dữ chuyện Hạ Lan Tường làm bậy, tiếp tục an ủi:

- Ninh nhi đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng một đời cũng như...

Thái hậu hắng giọng, nhấn mạnh:

- ...gia tộc!

Niệm Tư Huyền sinh trưởng thế gia, sớm đã hiểu hôn nhân nữ nhi không có quyền quyết định, mặc dù trực tiếp ảnh hưởng lên bản thân. Nàng im lặng, không đồng ý cũng không phản đối.

Trong phòng căng thẳng tựa dây đàn, coi như một bàn cờ ba người không ai nhường ai, thì từ ngoài cửa lớn vang vang trầm ấm giọng điệu nam tử tiến vào:

- Ninh nhi thế mà lại không đến Đông cung, hại ta suốt đêm đợi nàng!

Niệm Tư Huyền thả lỏng khăn lụa trong tay, đứng dậy hành lễ:

- Tham kiến Thái tử điện hạ!

Hạ Lan Tường vẻ mặt bất ngờ khó chịu nhìn Thái hậu, sau liền nhanh chóng đổi qua nụ cười cao hứng:

- Hoàng đệ!

Thái hậu xoa xoa mi tâm, phất tay:

- Duệ Nguyệt ngồi đi!

Hạ Lan Yến Minh nhếch môi ngồi cạnh Niệm Tư Huyền, lộ vẻ săn sóc:

- Trà đã nguội, thân thể nàng âm hàn dùng không tốt!

Niệm Tư Huyền tâm khảm bồi hồi, rất lâu rồi nàng mới nghe được có người gọi Hạ Lan Yến Minh là Duệ Nguyệt. Niệm Tư Huyền nhớ lại năm Hạ Lan Yến Minh mười lăm tuổi, ngày làm lễ đặt tự danh, hắn đã hân hoan đem mảnh giấy đỏ đến Niệm phủ khoe nàng hai chữ "Duệ Nguyệt" này. Yến Minh mặt trời rực rỡ hay Duệ Nguyệt ánh trăng mênh mang đều rất đẹp, rất ôn nhuận, tựa như tính cách hắn.

Nếu không phải hoán hồn trong thân xác Thuần Hi Quận chúa, nàng thật sự muốn gọi hắn một tiếng biểu ca. Niệm Tư Huyền thu lại tâm tư, vẫn cúi mặt bồi hồi:

- Thần nữ cảm tạ điện hạ!

Hạ Lan Yến Minh hài lòng cười, thong thả lấy trà ấm từ tay cung nữ rót cho nàng, đều đều giọng nói:

- Thuần Hi Quận chúa cùng nhi thần là lương duyên phụ hoàng ban, tuy rằng hôn lễ chưa cử hành nhưng từ lâu nhi thần đã định sẵn nàng là Thái tử phi, hôn ước vẫn còn đó, Hoàng tổ mẫu có quá vội vàng khi muốn đoạt người đến Kiến Ân Hầu phủ không?

Niệm Tư Huyền ngạc nhiên, nàng ở Phụng Hoàng lâu dài như vậy, không hề biết tình cảm của Hạ Lan Yến Minh và Thuần Hi Quận chúa đã tiến triển tốt đến thế. Lần này Hạ Lan Yến Minh cư nhiên cùng Thái hậu mâu thuẫn vì Thuần Hi Quận chúa.

Hạ Lan Tường ngước mặt kiêu ngạo, giễu cợt:

- Cũng chỉ là một nữ nhân thất tiết, đệ cần thiết phải ra oai cùng huynh không?

Thái hậu không muốn nhìn tôn tử gây chiến, hơn hết Thuần Hi Quận chúa còn ở đây, lời của Hạ Lan Tường quá sức bất nhã, bà đành phải giảng hòa:

- Chuyện này cứ bàn sau! Đừng khiến Ninh nhi ủy khuất!

Niệm Tư Huyền muốn ra về, làm con rối trong tay Thái hậu khiến nàng vô cùng mệt mỏi, bệnh tình cũng chỉ vừa thuyên giảm, hiện tại não luôn luôn phải căng thẳng đối đầu, Niệm Tư Huyền có chút không chịu nổi.

Nhưng Thọ An cung hôm nay thật sự hút người, Thái tử đến trà còn chưa nguội, Kim ma ma đã hốt hoảng bẩm lên:

- Hoàng Thái hậu, Lăng Vương điện hạ đang ở bên ngoài!

Hạ Lan Tường cả cười, Hạ Lan Yến Minh chán ghét hừ một tiếng.

Niệm Tư Huyền đầu đã bắt đầu đau nhức, đây là loại tình hình gì. Lăng Vương Hạ Lan Lăng Quân luôn cùng Thái tử Hạ Lan Yến Minh đối nghịch, mà Hạ Lan Tường lại là kiểu tiểu nhân ném đá xuống giếng, ưa thích náo nhiệt.

Trong gió thu phảng phất mùi thơm từ xạ hương hòa lẫn giáng tử hương tràn ngập từ tính ngông cuồng và đậm chất tính dục. Niệm Tư Huyền không dám ngẩng đầu lên, miệng lưỡi bỗng chốc tê cứng:

- Tham kiến Lăng Vương điện hạ!

Hạ Lan Lăng Quân không nhìn qua nàng, phong thái phiêu dật xuất trần, vạt áo bào đen rộng kéo dài trên sàn đá, hắn tựa tiếu phi tiếu:

- Hoàng tổ mẫu hôm nay thật có nhã hứng, còn cùng các hoàng huynh dùng bữa sáng!

Thái hậu bờ môi giật giật, gượng gạo cười:

- Hôm nay không thiết triều Trường Khanh cũng tiến cung ư?

Hạ Lan Lăng Quân thong thả đến cạnh cửa sổ ngắm một chậu sứ nhỏ trồng quế lan hương* đang kỳ nở rộ, lưng hắc y thêu kim long chìm nổi ẩn hiện:

- Nhi thần định cùng phụ hoàng nói chuyện thu tuần sắp tới, chỉ là phụ hoàng còn đang nghỉ bên cung Du phi. Nhi thần liền đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu!

Bắt gặp ánh mắt Thái hậu xuyên suốt nhìn mình, Niệm Tư Huyền bàng hoàng một lúc lâu mới nhận ra Du phi mà Hạ Lan Lăng Quân vừa nhắc đến chính là cô mẫu của Thuần Hi Quận chúa. Hoàng thượng độc sủng Du phi không phải là chuyện một sớm một chiều.

Niệm Tư Huyền thở dài, Hạ Lan Lăng Quân vừa xuất hiện đã muốn đem rắc rối đến cho nàng.

____________________

Chú thích:

Hoa điền: Dấu hoa trang điểm giữa trán của các nữ nhân thời xưa.



Quế lan hương: một loại phong lan có hương thơm nồng dễ chịu nở vào tháng tám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.