Cố Hoảng

Chương 4




Mưa giông kéo dài từ đêm đến sáng, sân viện đã ngập một tầng nước mỏng.

Niệm Tư Huyền đợi hơn hai canh giờ cũng không thấy Trương thái y, thời tiết xấu thế này, Trương thái y sợ rằng không đường xa lặn lội ra ngoại đô được. Niệm Tư Huyền trong lòng vẫn mong ngóng, dẫu sao hôm nay là ngày cuối cùng đắp thuốc, cũng có thể xem được đôi mắt nàng hồi phục được mấy phần.

Qua giờ thiện, Lăng Vương hồi kinh, Tạ Phong thay mặt chủ nhân hậu lễ Niệm Tư Huyền bằng một bộ ngọc kỳ. Niệm Tư Huyền sờ từng quân cờ trong suốt trân quý, lại nghĩ thật đúng tính cách của Hạ Lan Lăng Quân, đồ không phải tốt nhất liền không đem ra ngoài.

Niệm Tư Huyền năm đầu tiên gả đi, từng chút một sở thích của Hạ Lan Lăng Quân đều nắm rõ như lòng bàn tay, hắn không dùng đồ chua mặn, không thích ăn thịt cá, cũng không ưa đồ ngọt, món ăn không bắt mắt càng không động đũa, khẩu vị cực kỳ khó chiều chuộng. Nàng liền bỏ tâm tư mỗi ngày luyện tập nấu canh hoa mai sao cho thật thanh đạm tinh tế, đóa hoa nổi trên nước dùng trong văn vắt, nhìn không ra được phương thức gì, hương vị dịu nhẹ thơm tho. Thế nhưng đối với hơn nửa năm nàng bỏ công sức, Hạ Lan Lăng Quân cũng chỉ đến Thanh Hạm viện một lần thưởng thức.

Đoàn xa mã dần dần ra khỏi cổng lớn, Niệm Tư Huyền thở dài, tâm tư nàng dành cho hắn vẫn còn quá nặng.

- Tiểu thư, Triệt công công đến!

Triệt công công là tổng quản của Đông cung, người thân tín nhất bên cạnh Thái tử. Niệm Tư Huyền mặc kệ Tố Đan vấn lại tóc, chỉnh trang y phục rồi rảo bước ra khách phòng.

- Công công đường xa vất vả không rõ đến nơi thâm sơn này có việc gì gấp gáp!

Niệm Tư Huyền từ ngoài cửa đi vào đã mở lời trước, bạch y khoác trên tà váy dài tím nhạt, tóc cài đơn giản trâm ngọc, mắt vẫn còn băng vải trắng, một bộ dáng yếu nhược lộ rõ.

Triệt công công vội vàng đứng dậy:

- Quận chúa, nô tài nhận lệnh của Thái tử điện hạ mời người tiến cung!

Niệm Tư Huyền tuy không nhìn được nét mặt người đối diện, nhưng vẫn có thể đoán ra biểu tình qua giọng nói, Triệt công công với tình cảnh Thuần Hi Quận chúa thất thế không hề kiêu ngạo, lại hàm chứa cung kính, xem ra lần tiến cung này không phải chuyện gì xấu.

Niệm Tư Huyền chậm chạp bước đến, tay lần trên ghế gỗ, cẩn thận ngồi xuống, nàng nghe được hơi thở Triệt công công nặng nề hơn bình thường, dường như ẩn chứa chút thương hại.

- Vậy phiền công công, không biết khi nào thì khởi hành?

Triệt công công nhanh nhẹn đáp lời:

- Thưa Quận chúa, xe ngựa đã đợi bên ngoài rồi ạ!

Niệm Tư Huyền mỉm cười, cứ thế cùng Tố Đan tiến cung.

Niệm Tư Huyền xuất thân hầu phủ thế gia, bản thân là một Huyện chúa, lần đầu tiên vào cung chính là năm bảy tuổi, đi thăm Hoàng hậu nương nương, cũng là di mẫu nàng. Niệm gia thịnh thế, Niệm Tư Huyền dựa vào uy danh Hoàng hậu, mỗi bước đi đều được tiền hô hậu ủng, so với những Công chúa không được sủng, mặt mũi đám hạ nhân cho nàng còn lớn hơn.

Mà Thái tử hiện tại, vị hôn phu của Thuần Hi Quận chúa, nữ chủ thân thể này, cũng chính là biểu ca của nàng.

Năm mười lăm tuổi, theo thông lệ Đại Sở, Niệm Tư Huyền tham gia tuyển tú. Quý nữ Viên Hầu Niệm gia trực tiếp bỏ qua vòng bảng tiến vào chung tuyển. Thời điểm đó, ai ai cũng nghĩ nàng sẽ trở thành Thái tử phi. Hoàng hậu cùng mẫu thân nàng là tỉ muội ruột thịt, nàng lại là nữ nhi duy nhất của mẫu thân, mối lương duyên này vô cùng hài hòa, vô cùng môn đăng hộ đối.

Niệm Tư Huyền dễ dàng vượt qua chung tuyển, ngoại trừ những tú nữ khác được tấn vị, nàng và Thuần Hi Quận chúa đều được ban hôn cùng một ngày, ngược lại với Hoàng hậu dự tính, Thuần Hi mới là vị hôn thê của Thái tử điện hạ, còn nàng, một đạo thánh chỉ xuất giá đến Lăng Vương phủ.

Ngày nàng cập kê nhận tự danh, cũng chưa từng nghĩ đến tình cảnh hôm nay, đi một vòng lớn có thể gặp lại cố nhân. Nếu năm đó nàng cùng Thái tử kết bái thì liệu rằng cuộc đời nàng có thay đổi, nàng có bị Thái tử lạnh bạc như Lăng Vương. Niệm Tư Huyền không tự trả lời được, cái nàng rõ ràng nhất, chính là Thái tử không đồng ý mối hôn cùng Thuần Hi, mặc dầu Thuần Hi Quận chúa Trịnh Thế Ninh đích trưởng nữ Trịnh Quốc công mười ba tuổi đã nổi danh đệ nhất mỹ nhân Đại Sở.

Hoàng thượng có mười bốn người con trai, nhưng hiện tại chỉ còn năm. Kiến Ân Hầu Hạ Lan Tường nhị hoàng tử, Kiến Xương Hầu Hạ Lan Tu Kiệt tứ hoàng tử, Đông cung Thái tử Hạ Lan Yến Minh, Lăng Vương Hạ Lan Lăng Quân cửu hoàng tử, và thập tứ hoàng tử Hạ Lan Bác Văn. Hạ Lan Tường vốn có tên là Hạ Lan Hoa Tường, sau khi phạm tội, Hoàng thượng phát giận đã gạch chữ "Hoa" khỏi tên hắn.

Xa mã dọc theo sùng nhai gập ghềnh, Niệm Tư Huyền xoa xoa đôi bàn tay vào nhau. Thái tử là hoàng tử thứ sáu, và là duy nhất thân sinh hài tử của Hoàng hậu nương nương. Niệm Tư Huyền tựa đầu vào vai Tố Đan, chầm chậm thả lỏng tâm tình mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Mưa tạnh thì trời đã về chiều, lúc này, xe ngựa cũng vừa vào đường lớn kinh thành, Niệm Tư Huyền trong lòng bồi hồi, con đường này đi qua Niệm phủ, nàng có thể nghe rõ âm thanh tiểu nhị quán rượu quen thuộc đứng bên đường mời khách. Niệm Tư Huyền không rõ ràng cảm xúc, lặng lẽ lau nước mắt. Nàng chết trong hỏa hoạn, có lẽ mẫu thân rất đau lòng, nàng từ nhỏ mười đầu ngón tay mưa xuân không chạm, gả đi bốn năm bình rơi trâm gãy thân nát xương tan, phụ mẫu hẳn là vô vàn thống khổ.

Niệm Tư Huyền mải miết suy nghĩ, xe ngựa cũng dừng.

Triệt công công vén rèm:

- Quận chúa, đã đến nơi!

Niệm Tư Huyền theo chân cung nhân vòng vèo qua nhiều đoạn hành lang, hương thơm hoàng hoa tháng tám thanh tao thoáng qua chóp mũi. Triệt công công lầm lũi bước đi không nói thêm câu nào.

- Quận chúa, mời vào!

Niệm Tư Huyền được Tố Đan đỡ lên ghế ngồi, tháng tám không quá lạnh, nhưng trong phòng vẫn đặt lò than ấm, mùi đàn hương phảng phất dìu dịu. Niệm Tư Huyền mày liễu chau lại, nàng dường như nhận ra nơi này không phải Đông cung.

Leng keng mành ngọc đong đưa, một đoàn những tiếng bước chân quy củ lại gần, Niệm Tư Huyền nghiêm cẩn đứng lên, gương mặt u sầu hơi cúi xuống, băng vải che mắt bay theo thu phong.

Cung nhân xung quanh trang trọng hành lễ:

- Hoàng Thái hậu vạn phúc vạn an!

Niệm Tư Huyền đáy lòng dâng lên trào phúng, mặt ngoài vẫn vô cảm:

- Thần nữ Quận chúa Trịnh thị thỉnh an Hoàng Thái hậu! Hoàng Thái hậu phúc như Đông hải thọ tỉ Nam sơn!

Bên trên dâng lên âm thanh khàn đục:

- Ninh nhi ngồi đi!

Niệm Tư Huyền dập đầu lần nữa:

- Tạ ơn Hoàng Thái hậu!

Thái hậu năm nay dùng lò sưởi sớm, trong không khí hòa lẫn đàn hương còn có dược thảo, chứng tỏ thân thể bà không tốt. Niệm Tư Huyền lại nghĩ đến Hạ Lan Tường, nếu Thái hậu thật sự mất đi, mà hắn cũng không có mẫu phi làm chỗ dựa, thì sẽ tồn tại trong vũng nước đục thiên gia như thế nào.

- Nghe nói mắt của Ninh nhi không tốt?

Niệm Tư Huyền cúi đầu, nói tránh:

- Thần nữ nhiều ngày được Trương thái y chẩn trị, cũng đã tốt hơn!

Thái hậu mỉm cười, vờ như quan tâm:

- Gần đây hậu cung bận rộn, ai gia chưa triệu kiến Ninh nhi được, thật ủy khuất cho con! Tường tuổi trẻ khí thịnh làm việc xốc nổi, con đừng quá ủy khuất!

Niệm Tư Huyền trong lòng phiền chán, Thái hậu đây chính là muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Hạ Lan Tường hãm bức khuê nữ, qua miệng Thái hậu chỉ là khí thịnh trêu đùa.

Niệm Tư Huyền hai tay siết vào nhau:

- Thần nữ không ủy khuất!

Thái hậu vốn chỉ cần nghe được câu này, tâm tình thả lỏng:

- Kim ma ma, đến Thái y viện gọi người giúp Ninh nhi xem bệnh!

Niệm Tư Huyền thở nhẹ, Thuần Hi Quận chúa đích nữ Quốc công phủ, lại là vị hôn thê của Thái tử. Đương nhiên cả Trịnh gia lẫn Thái tử đều không dễ dàng bỏ qua cho Hạ Lan Tường, Thái hậu buộc phải ra hạ sách này, vừa xoa dịu vừa bắt ép Thuần Hi Quận chúa rộng lượng bỏ qua cho Hạ Lan Tường. Thuần Hi đã không tính toán, Trịnh gia làm lớn chuyện hơn thì chính là tự bôi xấu nữ nhi.

Hôm nay Thái hậu biết rõ nàng đúng ngày mở băng che mắt, liền triệu nàng vào cung, thuận tiện cướp công sức cử thái y chữa bệnh giúp Thuần Hi của Thái tử về cho Hạ Lan Tường.

Niệm Tư Huyền hồi hộp theo từng vòng tay thái y gỡ băng, nàng như quy trình cũ rửa mắt bằng thảo dược, sau đó để yên nửa khắc. Niệm Tư Huyền nghe tim thình thịch đập, đồng tử đang nhắm lại vẫn cảm nhận được luồng ánh sáng mờ mờ.

Niệm Tư Huyền chậm chạp mở mắt, từng bóng hình mờ nhạt dần dần hiện hữu rõ, người đầu tiên nàng muốn nhìn chính là Tố Đan, một tì nữ áo hồng nhạt tóc cài trâm bạc, gương mặt như trứng ngỗng thon dài điềm tĩnh. Nàng nắm lấy tay Tố Đan, nghẹn ngào không nói được, chỉ gật gật đầu.

Tố Đan mừng rỡ vội quỳ xuống ôm lấy chân nàng mà khóc:

- Tiểu thư, người thấy rồi, thấy được em rồi!

Thái hậu bên trên hài lòng gật đầu, đôi mắt của Thuần Hi Quận chúa là vấn đề lớn nhất, chữa trị xong nàng cũng không bị thương tổn gì, Hạ Lan Tường đã có thể an tâm thoát tội. Còn chuyện danh tiết của Thuần Hi, chỉ mặc nàng tự trách mình xui xẻo.

Đêm đã khuya, Niệm Tư Huyền không thể xuất cung, nàng theo chân Kim ma ma nghỉ lại ở thiên điện Thọ An cung Thái hậu. Niệm Tư Huyền sau khi ngâm người đổi y phục, lần đầu nhìn thấy ánh trăng suốt bao tháng ngày, bất giác mỉm cười, thị lực nàng không thể hồi phục hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng được tám phần.

Niệm Tư Huyền bắt đầu nghĩ về những việc cần phải làm, hiện tại nàng trở thành người Trịnh gia, cùng Trịnh Mẫn Doanh là tỉ muội, ông trời thật biết cách trêu đùa. Trịnh Mẫn Doanh đã lấy đi hài tử của nàng, cũng tự tay thiêu cháy Phụng Hoàng lâu. Nếu hỏi người đầu tiên mà nàng muốn trả hận thì đáp án không thể có ai khác ngoài Trịnh Mẫn Doanh này!

____________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.