Đánh giá: 9/10 từ 55 lượt
Thể loại: Hiện đại, hư cấu, kinh tủng huyền nghi, hoan hỉ oan gia, Phúc hắc lạnh lùng quái gở công X Ôn thiện tạc mao lãnh đạm thụ, 1×1, HE
Edit: Hàn Dạ Tuyết, Tiểu Tịch Tịch
Beta: Linh Viên, Min, Tiêu tỷ
Một ngày kia, khi người giữ rừng cố gắng khuyên nhủ một tên đang cố gắng tự sát.
"Sinh mệnh thực sự rất quý giá"
"..."
"Từ cổ chí kim, ai ai cũng muốn được trường sinh bất lão a! Không tính đâu xa chính như Tần Thủy Hoàng, Lý Thế Dân a...."
"..."
"Đúng như vậy, sinh mệnh giống như màng trinh của người thiếu nữ, chỉ có một cái duy nhất, mất rồi thì chẳng thể nào phục hồi được nữa"
"Cái ngàn vàng hình như cũng đã tái tạo được mà"
“==# Thúi lắm! Tóm lại tôi nói cho cậu biết, đừng có bày đặt chạy tới chỗ này tự sát! Mẹ nó, có biết lão tử nhặt xác của mấy người vất vả lắm không, lão tử là người giữ rừng, không phải nhặt xác chết! Vì sao ngày nào cũng có nhiều thi thể cho lão tử nhặt vậy chứ!”
Tên tự sát nhìn ánh mắt táo bạo của người giữ rừng, quay đầu, u buồn nói:
—— “Bên này phong cảnh đẹp.”
Đẹp, em, gái, cậu!
Là người quản lý của rừng Lục Hồ, tôi tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
Biên tập đánh giá:
Hách Phúng rốt cuộc cũng tìm được công việc, nhưng công việc này có chút kỳ quái, mỗi ngày phải đi theo thủ trưởng mặt than tuần tra núi rừng không nói, vì sao luôn phải nhặt thi thể trở về? Đến tột cùng có bao nhiêu người muốn chạy tới nơi chim không thèm ị này tự sát a!
Tên Lâm Thâm mặt than này, dựa vào cái gì nói với cậu thì như cái núi băng, gặp người khác thì cười sáng lạn như vậy chứ! Ở trong khu rừng này Hách Phúng và Lâm Thâm mỗi ngày thức dậy rời giường đi nhặt xác, một cuộc sống “tốt đẹp” làm sao …
Con người sau khi chết, sẽ để lại thứ gì? Xúc động nhất là dù sống hay chết, người sống vẫn sẽ nhớ đến người chết, không muốn người khác đau khổ nhưng sao cứ mãi đâm đầu vào cái chết?
Bình luận truyện