Cô Giáo

Chương 3: Quà khởi đầu




Trong đám người, nam tử áo dài và râu quai nón liếc nhau, đối với phát hiện ngoài ý muốn đều cảm thấy rất kinh hỉ.

Bọn họ suy đoán trốn ở sau cây nghe lén cũng tập kích bọn họ hẳn là một nữ tử lăn lộn giang hồ, đang lo không tìm được manh mối, không nghĩ tới ở chỗ này liền gặp được nhân vật khả nghi.

Những người tầm thường xem náo nhiệt khả năng không chú ý, mà trong nháy mắt bọn họ nhìn thấy nữ tử lao ra cứu hài đồng thì đã sớm biết nữ tử là người có công phu trong người.

Nhìn phương hướng nữ tử tới, đúng là chùa Bạch Vân.

Một nữ tử trẻ tuổi rất có thể từng đi qua chùa Bạch Vân lại có công phu trong người, đây lẽ nào không phải là nhân tuyển phù hợp nhất sao?

“Đuổi theo nữ tử kia.” Nam tử áo dài thấp giọng nói.

Râu quai nón gật gật đầu, sờ sờ thiết đầu côn treo ở bên hông, trong mắt hiện lên hung ác.

Dám ném bột ớt cay vào trong mắt gã? Dám đánh đầu gã đến hôn mê? Hôm nay nếu gã không dạy dỗ bà cô này làm người thật tốt, vậy sống nhiều năm như vậy e uổng phí rồi!

Nam tử áo dài thấy đồng bạn rời đi, không còn cảm thấy hứng thú với náo nhiệt trước mắt, nhìn Khương Tự một cái thật sâu rồi lặng yên rời đi.

Vị Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ này với Thánh Nữ A Tang thật đúng là giống nhau, nếu ở ấn đường điểm một nốt ruồi đỏ, lại thêm chút tân trang, như vậy đủ khả năng lấy giả tráo thật.

Đáng tiếc, thiếu nữ trước mắt xuất thân Bá phủ, một người sống sờ sờ tự dưng mất tích tất nhiên sẽ tạo nên sóng to gió lớn, về sau càng không thể công khai xuất hiện ở bên người Thất hoàng tử, thế thì dù dung mạo có giống thế nào đi nữa cũng chỉ có thể từ bỏ, không bằng tìm một nữ tử trong Câu Lan cho dễ khống chế.

“Y nương, nàng không sao chứ?” Đám người Chu Tử Ngọc rốt cuộc đuổi tới.

Vừa thấy thần sắc nôn nóng của Chu Tử Ngọc, Khương Y chợt thấy chân cẳng nhũn ra, suýt nữa thì rơi lệ.

Chu Tử Ngọc bước nhanh tiến lên, ôm lấy Khương Y mềm giọng nói lời nhỏ nhẹ an ủi.

A Man vội vàng xông tới ôm lấy Khương Tự, thanh âm phát run: “Cô nương, hù chết tiểu tỳ!”

Khương Tự vỗ vỗ A Man ý bảo nàng buông tay, không nói một lời đi đến trước mặt ngựa bị chấn kinh.

Lúc này ngựa bị chấn kinh đã an tĩnh lại, thành thành thật thật đứng dưới tàng cây, mồ hôi tuôn ra như suối, uể uể oải oải lắc đuôi, hoàn toàn không giống bộ dạng táo bạo vừa rồi.

A Man vội vàng kéo Khương Tự: “Cô nương ——”

“Không sao.” Khương Tự vòng quanh ngựa hai vòng.

Lão Tần đi tới.

“Lão Tần, ngươi nói ngựa này vì sao đột nhiên chấn kinh?”

Lão Tần tiến lên cẩn thận kiểm tra miệng mũi của con ngựa bị chấn kinh, nhíu mày nói: “Bình thường mà nói, ngựa thuần tốt đột nhiên chấn kinh, có thể là ăn phải cỏ khô có trộn lẫn dị vật khiến ngựa táo bạo, cũng có thể là thân thể đột nhiên không khoẻ, hoặc là bị ngoại giới quấy nhiễu rồi kinh hãi. Lúc trước trên đường hết thảy bình thường, có thể bài trừ ngoại vật quấy nhiễu. Ta vừa rồi có kiểm tra một chút, trên thân ngựa không có ngoại thương rõ ràng, còn có phải thân thể không khoẻ còn chờ thương thảo. Về phần ăn cỏ khô có vấn đề hay không, cần phải kiểm tra cỏ khô còn thừa mới có thể biết……”

“Kiểm tra đồ ăn còn lại trong dạ dày ngựa cũng có thể biết đi?”

Lão Tần cuộn đầu lưỡi, bị hỏi đến sửng sờ, trầm mặc một chút mới nói: “Cái này thì phải xem tình huống, nếu dị vật lẫn vào cỏ khô còn chưa bị tiêu hóa hoàn toàn, thầy thuốc có kinh nghiệm có lẽ có thể tìm ra nguyên nhân, nếu như đã tiêu hóa hầu như không còn vậy thì khá khó khăn, mà muốn dùng loại biện pháp này điều tra rõ nguyên nhân, thì phải mổ bụng mổ ngực ngựa ……”

Hắn ngay cả giết người đều không nhíu mày, giết một con ngựa đương nhiên không đáng kể, làm hắn giật mình chính là cô nương cư nhiên nghĩ đến cái này……

Nhớ tới lúc Khương Tự nghe hắn nói biết giết người mà mặt không đổi sắc, lão Tần thoải mái hẳn.

Nữ tử có thể thu lưu loại người như hắn, đương nhiên phá lệ cường hãn rồi.

A Nhã lặng lẽ dựng lỗ tai nghe ngóng mắt lộ ra hoảng sợ nhìn Khương Tự, che miệng.

Xem đi xem đi, Khương cô nương sao có thể như A Man nói yêu thích điều hương? Quả nhiên đây mới là bản sắc của Khương cô nương.

A Man cũng có hơi giật mình, có điều rất nhanh liền lộ ra biểu tình không sao cả.

Con ngựa này suýt nữa hại cô nương xảy ra chuyện, mổ ngực rạch bụng cũng là đáng đời.

Khương Tự chỉ là việc nào ra việc đó phân tích tình huống, thấy ba người thần sắc khác thường liền biết là bị hiểu lầm, có điều biểu hiện chịu đủ kinh hãi của A Nhã làm nàng khá là vừa lòng, dứt khoát không giải thích, tiếp tục hỏi: “Kiểm tra phân ngựa và nước tiểu thì sao?”

Lão Tần lập tức bị hỏi đến nghẹn họng, một hồi lâu mới nói: “Khó mà nói, có ít dị vật cũng không phải có độc, chỉ là vừa lúc có tác dụng với ngựa, vậy thì kiểm tra phân ngựa với nước tiểu cũng không được gì.”

“Vậy sao……” Khương Tự tiến lên một bước, giơ tay nhấn nhấn xung quanh mông ngựa.

Lưu ý đến hành động này của nàng ba người tức khắc hoảng sợ không thôi.

Bọn họ quá vô tri rồi, vừa rồi cô nương có dự định mổ bụng ngựa tính là gì? Vẻ mặt bình tĩnh sờ mông ngựa mới giật mình kìa! Cô nương chẳng lẽ đang thúc giục con ngựa này nhanh nhanh bài tiết phân ——

Nghĩ đến hình ảnh ấy, ba người đồng thời rùng mình một cái.

Khương Tự căn bản không để ý tới ý nghĩ của người khác, biểu tình chăm chú sờ mông ngựa.

Ngựa bị chấn kinh có lẽ chưa bao giờ gặp qua người vô sỉ như thế, vừa mới bắt đầu mắt còn choáng váng nên không phản ứng, đến khi cô nương này rất có tư thế sờ đến đất trời u ám, đột nhiên giơ lên móng sau.

A Man giật mình, túm chặt Khương Tự vội vàng thối lui ra sau.

Ngựa bị chấn kinh đá hậu vài cái, không bao lâu liền an tĩnh lại.

Chu Tử Ngọc dắt Khương Y đi tới, vẻ mặt quan tâm: “Tứ muội không sao chứ?”

Khương Tự nhìn về phía Chu Tử Ngọc, lông mi hơi hơi run rẩy, giọng nói trong bình tĩnh ẩn chứa cảm xúc khiến người đoán không ra: “Không sao.”

Trên mặt Chu Tử Ngọc mang theo nụ cười ôn hòa, phảng phất như xem Khương Tự như muội muội ruột thịt mà cưng chiều: “Ngựa này bị kinh sợ, tính tình khó đoán, Tứ muội không nên lại gần nó.”

Khương Y theo sát nói: “ Đúng đó, Tứ muội, muội vừa rồi tới gần ngựa bị chấn kinh thật sự quá nguy hiểm.”

Khương Tự cười cười: “Tỷ phu nói phải, ngựa bị chấn kinh quá nguy hiểm, mới vừa rồi ta với đại tỷ ngồi ở trong xe ngựa, nếu không phải lão Tần kịp thời đuổi tới, chờ xe ngựa đụng phải cây cối hoặc là người đi đường rồi lật ngược nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.”

Khương Y nghĩ đến tình cảnh vạn phần mạo hiểm vừa rồi, cả người nhịn không được run rẩy.

Nếu như Tứ muội xảy ra chuyện, nàng biết ăn nói sao với phụ thân đây? Nếu như nàng xảy ra chuyện, Yên Yên còn nhỏ như vậy không có nương nên làm sao bây giờ?

Khương Y chỉ cần nghĩ đến những điều này, cảm giác hoảng sợ liền như sóng biển mãnh liệt ập tới, so với hoảng sợ lúc ở trên xe ngựa mất khống chế còn sâu sắc hơn.

Ánh mắt Khương Tự hơi đổi nhìn thoáng qua xe ngựa lẳng lặng dừng ở bên cạnh, khẽ nhếch cằm hỏi Chu Tử Ngọc: “Tỷ phu, xa phu đâu?”

Chu Tử Ngọc nhìn lướt qua ven đường.

Một hán tử trên dưới 40 tuổi đi ra, quỳ rạp xuống trước mặt Chu Tử Ngọc liên thanh xin tha: “Tiểu nhân đáng chết, lúc ấy quá mức đột ngột bị hất xuống, không có bảo vệ tốt đại nãi nãi cùng cô nương……”

Khương Tự mắt lạnh nhìn xa phu Chu phủ thỉnh tội, không hề dao động.

Khương Y là người mềm lòng, thở dài: “Thôi, loại ngoài ý muốn này cũng không phải ngươi có thể dự đoán được……”

Chu Tử Ngọc nhìn về phía Khương Tự, mặt mang hổ thẹn: “Xa phu tuy rằng vô tâm có lỗi, lại tồn tại thất trách. Tứ muội yên tâm, tỷ phu chắc chắn phạt ông ta thật nặng. Chuyện hôm nay đều do tỷ phu không an bài tốt, quay đầu tỷ phu sẽ tới cửa bồi tội với nhạc phụ……”

Khương Tự mặt vô biểu tình nghe Chu Tử Ngọc nói xong, cười lành lạnh với hắn ta: “Tỷ phu xác thật nên bồi tội với phụ thân.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.