Cô Giáo

Chương 52: Liễu Uyển Thi






Hắn không hề ngây thơ nghĩ rằng Vương đã quen với chuyện này, hoặc là tính tình Vương đã trở nên tốt hơn

Mà ngược lại, hắn cảm thấy điều này..

có nghĩa là trong lòng Vương đã xuất hiện vết nứt

Lúc này Mộc Tịch Nghiêu nhìn theo bóng lưng Phượng Vô Trù, cảm thấy hơi hối hận

Nàng liếc nhìn Diêm Liệt: “Nếu biết trước huynh ấy sẽ thế này, ta đã không cười nhạo huynh ấy!” Nàng cũng không muốn làm cho hắn không vui

Diêm Liệt lắc đầu

Hắn cảm thấy bất kể tiểu thư Tịch Nghiêu có cười nhạo Vương hay không thì tâm trạng Vương cũng không tốt hơn lúc này bao nhiêu

Đồng thời trong lòng hắn cũng hiểu ra một điều, mấy ngày tới..

ít nhất là trước khi3Thái tử về nước, bọn họ tuyệt đối không thể chọc giận Vương, bằng không...

Trời đã sáng rõ, Lạc Tử Dạ phải chia tay đám người Đạm Đài Hoàng

Mà lúc này, Thái tử điện hạ vẫn chưa hề hay biết Mân Việt đã bán đứng nàng

Hơn nữa, bức thư tố cáo nàng đã đến tay Phượng Vô Trù

Nàng vẫn còn vui vẻ nhảy nhót trở về khoang thuyền của mình, nhặt bức tranh Quả Quả viết viết vẽ vẽ cả buổi từ trên mặt đất lên rồi ngắm nghía

Hình ảnh trên giấy rất lộn xộn, vừa vẽ Lạc Tử Dạ sờ mó trai đẹp vừa vẽ cá

Cả bức tranh bộc lộ tâm trạng mâu thuẫn vừa muốn tố cáo lại vừa muốn ăn cá của Quả Quả

Lạc Tử Dạ1nhìn bức tranh, cảm thấy hơi thông cảm với nó

Quả Quả bay đến cướp lại bức tranh, giọng chim the thé ré lên: “Lạc Tử Dạ, vui mừng đừng nên quá sớm ngươi, ngươi vui mừng đừng nên quá sớm!” Nó đã nói như thế, hiển nhiên là nó không định khăng khăng tố cáo Lạc Tử Dạ nữa

Lạc Tử Dạ hài lòng, nghiêm túc nói: “Ta không vui mừng một tí nào, thật đó!” Dường như trong lời nói sợ đắc tội Quả Quả

Quả gia nghe vậy mới cảm thấy hài lòng

Thế là nói vểnh mông, hếch đầu chim, phô bày lòng tự ái và lòng hư vinh tràn đầy.

Đúng lúc này, Vân Tiêu Náo đi đến ôm lấy Thúy Hoa trên mặt đất rồi bước đến chỗ8nàng.

Bây giờ Lạc Tử Dạ mới để ý thấy bên cạnh Thúy Hoa còn có một con sói nhỏ, đặc biệt là con sói nhỏ này có chín cái đuôi, đôi mắt hồ ly của nó mải miết nhìn theo móng vuốt của Thúy Hoa bằng ánh mắt vừa đáng thương vừa lưu luyến không thôi

Thấy Lạc Tử Dạ chăm chú nhìn nó đến là nghiêm túc, Đạm Đài Hoàng khẽ mỉm cười: “Hai đứa nó là một đôi

Vào một hôm đêm đen gió lớn, Thúy Hoa “đè” con sói nhỏ tên Tiểu Tinh Tinh này, sau đó mới có đứa nhóc trong bụng Thúy Hoa!”

Không ngờ câu nói của nàng lập tức chọc giận con sói nhỏ này

Nó giơ móng vuốt, gầm lên với Đạm Đài Hoàng: “Gừ..

gừ..”9Tinh gia đã cho phép người tùy tiện kể chuyện xấu của Tinh gia chưa hả? Ngươi ghen tỵ Tinh gia cừ hơn ngươi chứ gì!

Có vẻ như nó không hề tôn trọng Đạm Đài Hoàng

Đạm Đài Hoàng thấy Lạc Tử Dạ liếc nhìn Tiểu Tinh Tinh nhiều lần bèn nói: “Sói của phu quân ta đấy, không phải ta nuôi đâu

Ta mà nuôi thì với cái tính xấu này của nó, ta đã ném nó đi từ đời nào rồi!” Lời này của nàng lại kích động Tiểu Tinh Tinh, chọc nó tức giận gầm gừ với nàng một trận

Lạc Tử Dạ lắc đầu, trong lòng không hiểu nổi mấy người đàn ông này tự dưng nuôi thú cưng làm cái quái gì, để bắt nạt phụ nữ7sao? Quả Quả cũng thế mà Tiểu Tinh Tinh cũng vậy

Nàng đưa mắt nhìn Vân Tiêu Náo, ra hiệu cho Vân Tiêu Náo bế Thúy Hoa vào khoang thuyền

Tiếp đó, nàng vẫy tay tạm biệt Đạm Đài Hoàng

Lúc này trên biển đã sống yên gió lặng, hai con thuyền chạy ra từ phía sau đá ngầm.

Lúc sắp chia tay, Lạc Tử Dạ cực kỳ nhiệt tình tặng Đạm Đài Hoàng mấy nụ hôn gió, cặp mắt đào hoa bắn ra vô số ánh mắt quyến rũ

Sau đó, ánh mắt nàng dừng trên người Hoàng Phủ Hiên và Bách Lý Cẩn Thần

Nàng gật đầu khen ngợi, đẹp trai thật đấy, đẹp trai đến kinh hồn bạt vía! Nàng chợt cảm thấy lỗ mũi nóng lên, hình như máu mũi sắp trào ra đến nơi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.