Cô Giáo

Chương 49: Không phải kẻ thù không gặp mặt!






7��Nếu chị dâu ở đây, nói không chừng chị dâu sẽ cho ta mượn đó..” Nàng than thở

Thật không ngờ Nhiếp chính vương điện hạ lại gật đầu đồng ý với câu này

Giọng nói ma mị thong thả vang lên: “Nếu chị dâu của muội ở đây, muội có thể thương lượng với nàng

Chỉ cần nàng đồng ý, Cô sẽ cho muội mượn ngay

Nhưng hiện giờ nàng không ở đây, cho nên việc này không có đường thương lượng đầu!”.

Sắc mặt Mộc Tịch Nghiểu tái xanh, nàng không muốn nói chuyện với hắn nữa

Trong lòng nàng cảm thấy cẩu độc thân không có đàn ông yêu thương giống như ngọn cỏ nhỏ không có ai thương tiếc, không có ai bảo vệ, không có ai quan tâm nàng có bị chết cóng hay không

Dù là huynh trưởng3hay là sư huynh thì cũng là chồng của người khác, sẽ chẳng để ý sống chết của muội muội mình

Đợi đến khi xuống núi, nàng vẫn nên lập tức đi tìm người yêu thì hơn.

Ngược lại là Diêm Liệt, khi đi ngang qua Mộc Tịch Nghiêu, xuất phát từ lòng cảm thông, hắn nói: “Tiểu thư Tịch Nghiếu, hay là thuộc hạ cho ngài mượn áo choàng nhé?”

Thật ra lúc Diễm Liệt nói câu này, trong lòng hắn đang run rẩy

Bởi vì trên núi tuyết thật sự quá lạnh, hắn thật sự lo rằng sau khi hắn cho người ta mượn áo choàng, bản thân mình có bị chết cóng hay không! Mộc Tịch Nghiêu nghe vậy, lập tức gật đầu: “Được đó! Được đó!” Lúc này nàng đã lạnh công đến nỗi nước mũi chảy1ròng ròng

Diêm Liệt run lẩy bẩy, bắt đầu cởi áo choàng ra

Đồng thời, hắn tự nhủ “mình không lạnh”, “mình không lạnh”, “mình có sức đề kháng tốt, có thể chống lạnh!”

Thế là hắn đưa áo choàng cho Mộc Tịch Nghiêu

Lúc Mộc Tịch Nghiêu khoác áo choàng lên người đã hỏi Diêm Liệt: “À đúng rồi, ngươi có thầm yêu ai hoặc có người yêu chưa? Nếu ngươi có rồi thì ta không mặc đâu, kéo cô gái của ngươi lại hiểu lầm!”

Mộc Tịch Nghiêu không phải kẻ ngốc, ban đầu nàng mượn áo choàng của Phượng Vô Trù không nghĩ nhiều như vậy đâu, thế nhưng đối phương đã chỉ cho nàng thấy điều cần cân nhắc trong chuyện này

Mặc dù nàng cảm thấy cạn lời trước sự vô tình của hắn, nhưng quả thật nàng8cũng ý thức được một vấn đề

Đúng là giữa nam nữ khác biệt, đàn ông và phụ nữ nên giữ khoảng cách, nếu để cho người yêu của người ta biết chuyện sẽ không hay.

Diêm Liệt ngẫm nghĩ, hình như cô gái của mình chính là Vân Tiêu Náo, nhỉ? Nhưng hai người bọn họ chẳng khác gì hai người xa lạ, nhiều khi Vân Tiêu Náo còn tránh mặt mình

Vì vậy hắn lắc đầu, đáp: “Không có! Ngài cứ mặc đi!”

Lúc này Mộc Tịch Nghiêu mới yên tâm.

Có điều, nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng vô tình của sư huynh nhà mình, trong lòng thầm thề rằng sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ giúp đỡ sự huynh nữa

Nàng giận rồi đó!

Mà vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên có một con chim9cắt Bắc Cực bay đến

Diêm Liệt vội vươn tay, con chim kia lập tức đậu xuống cánh tay hắn

Hắn gỡ bức thư trên chân nó xuống

Sau khi đọc lướt qua nội dung, hắn vội vàng chạy đến chỗ Phượng Vô Trù: “Vương, là thư của Mân Việt gửi đến, nói rằng..

Nói rằng Thái tử điện hạ ở trên biển tình cờ gặp được người đại lục Hoàng Diệp và hai người đàn ông đẹp trai, một trong hai người đó là thần y Bách Lý Cẩn Thần

Thái tử cực kỳ nhiệt tình thân thiết đến sờ tay hắn ta, lại còn tuyên bố muốn cởi quần của hai người bọn họ!”

Diêm Liệt vừa nói xong..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.