Cô Giáo

Chương 33: Thân phận của Lục Thiên Thiên






Là thúc thúc nữa đó! Chúng ta...”

Bách Lý Cẩn Thần vẫn không lên tiếng nhưng sắc mặt lại đen thui

Hẳn đặt chén trà trên tay xuống bàn, cầm kiếm xoay người rời đi

Lạc Tử Dạ: “...” Đây là tính nết gì vậy trời? Hắn thật sự là con trai của Yêu Nghiệt sao? Nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi, tại sao một người ngốc nghếch như Yêu Nghiệt lại có thể sinh một đứa con trai lạnh lùng như thế? Sự nghi ngờ trong lòng nàng lại bắt đầu tăng cao, rốt cuộc người đó có phải là Yêu Nghiệt hay không? Lạc Tử Dạ thấy hắn ta trực tiếp đi vào khoang thuyền, trong lòng suy nghĩ mình có nên đứng dậy đuổi theo hay không

Nàng cũng biết bây giờ người ta đã không3muốn để ý tới mình rồi mà nàng vẫn cứ quấn lấy người ta nhờ cứu người thì quá mất mặt và trơ tráo, thế nhưng vì Doanh Tần và Tiểu Minh Tử, nàng cũng không quan tâm tới vấn đề có mặt dày hay không nữa.

Nàng đang chuẩn bị đứng dậy thì lại bị Đạm Đài Hoàng kéo tay áo lại

Nàng sửng sốt, cúi đầu liền thấy mặt mày của Đạm Đài Hoàng đều chứa ý cười, nàng ta nói: “Không cần đi, hắn đã đồng ý rồi!” “Hả?” Lạc Tử Dạ hoài nghi mình nghe lầm.

Dáng vẻ lạnh lùng và cao ngạo của tên kia có chỗ nào giống như là đồng ý chứ? Đạm Đài Hoàng nói tiếp: “Em chồng của ta không có gì khác, chỉ có mỗi cái tính muộn tao thôi!1Hắn không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì chắc chắn sẽ làm cho người ta nghẹn họng chết, chờ hắn mở miệng nói được" còn khó hơn là lên trời nữa

Cho nên nếu hắn không từ chối thì có nghĩa là hắn đã đồng ý rồi đó!”

Có điều, trong lòng Đạm Đài Hoàng cũng cảm thấy hơi kỳ lạ

Ban nãy Lạc Tử Dạ đã nói “có khi người còn phải gọi ta là thúc thúc nữa đó”

Thông thường, khi Bách Lý Cẩn Thần nghe lời nói mạo phạm như thế thì đã rút kiểm tra rồi, sao lại quay thẳng về phòng như thế này?

Lạc Tử Dạ nghe thể liên nhíu mày nhìn Đạm Đài Hoàng: “Ngươi chắc chứ?”

Còn có thể như vậy sao?

“Chắc!” Đạm Đài Hoàng gật đầu, nâng chung trà lên uống, đồng8thời hỏi Lạc Tử Dạ một câu: “Có thể hỏi tên của người chăng?”

Lạc Tử Dạ im lặng một lát rồi rầu rĩ thở dài một hơi

Trước mặt nàng vừa có Quân vương vừa có Nữ hoàng, còn có thần y nữa

Nàng suy nghĩ về thân phận của mình, quả thật rất khó để nàng thẳng lưng nói ra nên nàng chỉ nói đơn giản: “Tại hạ là Lạc Tử Dạ, về phần thân phận à, hiện tại gia đang là một nhị thế tổ, quan nhị đại, phú nhị đại, quyền nhị đại(*)

Đáng tiếc, bên trên có một người cha không thích gia, bên dưới thì có một Nhiếp chính vương nắm giữ toàn bộ triều đình, không cần nhắc đến thì hơn!”

(*) Nhị thế tổ, quan nhị đại, phú nhị đại, quyền nhị đại mang9nghĩa tương tự như con ông cháu cha”, ý chỉ con cháu đời thứ hai của gia đình làm quan, giàu có và quyền quý.

Nhắc đến đây Lạc Tử Dạ cũng cảm thấy cuộc sống của mình quả thực khá ư là chán nản.

Nghe Lạc Tử Dạ nói như vậy, Đạm Đài Hoàng không hỏi nhiều nữa, nhưng Lạc Tử Dạ lại không nhịn được liếc nhìn khoang thuyền

Bách Lý Cẩn Thần chạy vào trong đó như vậy, Đạm Đài Hoàng còn nói rằng hắn ta đã đồng ý rồi, nếu hắn ta đã chịu ra tay cứu giúp thì sẽ ra tay vào lúc nào?

Nàng rướn cổ lên để nhìn vào trong khoang thuyền

Đạm Đài Hoàng biết trong lòng Lạc Tử Dạ lo lắng nên khuyên: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, nên làm gì thì7cứ làm đi, đến lúc cần hắn xuất hiện thì hắn chắc chắn sẽ xuất hiện! Việc này ta có thể bảo đảm.”

Lạc Tử Dạ nhìn nàng ta, xem như an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.