Cô Giáo

Chương 32: Môn phái thứ nhất tôn chỉ






7àng vừa cười vừa chỉ vào chàng trai áo trắng, giới thiệu thêm: “Nếu các ngươi không ở cùng một đại lục với chúng ta thì e là các ngươi chưa từng nghe đến hai chúng ta, nhưng mà các ngươi nhất định đã từng nghe đến vị này, đó chính là công tử đệ nhất thiên hạ, đồng thời là thần y - Bách Lý Cẩn Thần!” Vùng giữa hai hàng lông mày của Lạc Tử Dạ giật điên cuồng, nàng cực kỳ kinh ngạc, nhướng mày nhìn về phía Bách Lý Cẩn Thần

Vị này chính là thần y? Đây có tính là “tự dâng đến cửa” hay không?

Nàng nghĩ như thế, ánh mắt nhìn Bách Lý Cẩn Thần lập tức giống như đói khát vậy! Hơn nữa, nàng còn không nhịn được mà vươn tay nắm lấy tay hắn

Bách Lý Cẩn3Thần đã sớm biết người trước mặt không giống như những người bình thường khác nên khi hắn thấy vẻ mặt của nàng đột nhiên thay đổi liền đề phòng trước

Do đó nàng không nắm được tay của hắn, bàn tay hắn vốn đang đặt trên bàn cũng nhanh chóng rút về tay áo

Đôi mắt tựa như ánh trăng say lòng người của hắn thản nhiên lướt về phía Lạc Tử Dạ

Vì tính cách hắn luôn lạnh nhạt nên hắn không nói gì cả, chỉ nhìn nàng, ý bảo nàng có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng có làm ra những hành động mạo phạm như vậy

Trong lòng Lạc Tử Dạ khó tránh khỏi cảm thấy đáng tiếc vì không nắm được tay của anh chàng đẹp trai trước mặt, nhưng nàng không cảm thấy lúng túng, trái lại hai mắt tỏa1sáng nhìn hắn: “À thì, hai chúng ta gặp gỡ là có duyên rồi, những thứ như duyên phận rất kỳ diệu, ta và người đều không hề nghĩ tới lúc ta vừa nhìn thấy ngươi liền cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như...” Nàng lẩm bẩm nói một tràng như vậy, thậm chí không thèm quan tâm tới việc liên kết trước sau giữa các câu cũng là vì lôi kéo làm quen với hắn

Lạc Tử Dạ càng nói thì Hoàng Phủ Hiến càng nhìn chằm chằm Đạm Đài Hoàng, trong lòng hắn cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Lạc Tử Dạ không khác gì dáng vẻ của Đạm Đài Hoàng ở một số thời điểm

Đạm Đài Hoàng cũng sở mũi, nếu không phải nàng khẳng định rằng cha mẹ khi còn sống chỉ sinh có một mình nàng thì8nàng chắc chắn sẽ nghi ngờ người trước mặt có quan hệ huyết thống với mình.

Bách Lý Cẩn Thần nghe Lạc Tử Dạ nói nửa ngày trời rồi mà vẫn thấy nàng nói liên tục.

Cuối cùng hắn chịu không nổi nữa, chẳng qua điều này không làm cho giọng nói của hắn trở nên dung tục, hắn vẫn thản nhiên như trước, chỉ phun ra ba chữ: “Nói điểm chính.”

Ba chữ này không chứa đựng chút tình cảm gì, dường như không có thứ gì có thể làm cho tâm trạng của hắn rung động.

Lạc Tử Dạ bị cắt ngang liền cười khà khà, nàng nói tiếp: “Thật ra cũng không có điểm chính gì đâu, gia chỉ muốn ngươi dựa vào việc hai chúng ta có duyên với nhau để giúp gia cứu người!”

Vùng giữa hai hàng lông mày của hắn hơi9nảy lên, hắn không lên tiếng.

Lạc Tử Dạ chăm chú nhìn ngũ quan tinh xảo đến mức không có một chút tỳ vết nào của hắn, nghiêm mặt bổ sung thêm một câu: “Người mà gia muốn ngươi cứu giúp cũng từng được Võ Tu Hoàng truyền tin nhờ ngươi cứu rồi, nhưng gia nghe Võ Tu Hoàng nói rằng ngươi đã từ chối! Ngươi xem, không bao lâu sau hai chúng ta liền gặp nhau, lẽ nào điều này không chứng tỏ rằng cả ông trời cũng cảm thấy người kia cần được cứu, do đó sắp xếp cho hai chúng ta gặp nhau sao?”

Nàng đã vắt hết óc suy nghĩ để nói thế rồi, nhất định phải làm cho Bách Lý Cẩn Thần đồng ý giúp một tay mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.