Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 4: Chủ nhân và nô lệ




Được rồi, ta nói lời thật cho ngươi biết!

Phong Phi Vân đem Lưu Tô Tử kéo về, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lại, nói:

- Kỳ thật, Thánh nữ điện hạ luyện công tẩu hỏa nhập ma, suy nghĩ hỗn loạn, đang ở trong Thiên quốc an dưỡng, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy nàng, nghĩ biện pháp khác đi.

Lưu Tô Tử liếc hắn một cái, nói:

- Ngươi cảm thấy ta ngay cả người bị tẩu hỏa nhập ma đều không phán đoán ra được ư, ta vẫn là tự mình đi hỏi nàng là được rồi.

- Ta nói cho nàng biết là ta thầm mến ngươi!

Phong Phi Vân nói.

Lưu Tô Tử chợt dừng bước, thân thể mềm mại khẽ run rẩy một chút, trên khuôn mặt sinh ra hai vầng đỏ ửng, tim rõ ràng đập nhanh lên, nắm bàn tay thật chặt, nói:

- Ngươi... Ngươi đang nói lời vô liêm sỉ gì vậy!

Phong Phi Vân nói:

- Ta nói không phải là những lời vô liêm sỉ, đều là lời chân thật nhất trong lòng, kỳ thật ta thầm mến ngươi đã lâu rồi, bằng không cũng sẽ không liều chết cứu ngươi nhiều lần như vậy, càng sẽ không mỗi lần đều ở thời điểm ngươi nguy hiểm nhất mà xuất hiện... Hô... Nói những lời này có chút mạo muội, ngươi... Ngươi không nên để ở trong lòng.

Lưu Tô Tử cảm giác khuôn mặt mình có chút nóng lên, đây là lần thứ nhất có người dám trực tiếp ở trước mặt mình biểu lộ tình cảm ái mộ như vậy, hơn nẵ còn là một tên bán yêu.

Nếu như là lúc trước nàng mà không đem tên bán yêu này làm thịt mới gọi là chuyện lạ, bản quận chúa há lại là một tên bán yêu như ngươi có thể thầm mến.

Nhưng mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hơn nữa tu vi của Phong Phi Vân hiện tại lại sâu không lường được, nàng coi như là muốn làm thịt tên bán yêu này sợ là cũng không có thực lực đó.

Thân thể của nàng giống như là thấp xuống mấy phân, nhẹ nhàng cắn môi, ngón tay nắm lấy chéo áo thật chặt, trong lòng đang mắng đủ loại, thật lâu sau mới lạnh lùng nói:

- Tên bán yêu ngươi thật đúng là đủ lòng tham, ăn trong chén còn nhìn trong nồi, cũng không soi gương lại xem chính mình là cái dạng gì, cư nhiên còn thấm mến bản quận chúa... với cái đức hạnh kia của ngươi... Cái thân phận kia của ngươi...

Nàng xoay người rời đi, bước nhanh hướng Hiên Viên Nhất Nhất đi tới, cảm giác tim đập cực nhanh, trong lòng lần nữa đem Phong Phi Vân mắng cho vô số lần:

- Bán yêu chết tiệt, không có chuyện gì thế nhưng nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, hiện tại lại là tỷ phu của ta, lại còn nói thầm mến ta, thật đúng là muốn hưởng thụ tề nhân chi phúc, không biết xấu hổ, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cho rằng ta là loại nữ nhân như Lưu Tô Hồng sao...

- Thình thịch!

Đầu nàng đụng lên trên người Hiên Viên Nhất Nhất một cái.

Hiên Viên Nhất Nhất vẫn không nhúc nhích, lắc đầu thở dài nói:

- Tô Tử, mới vừa rồi trong miệng ngươi đang nhắc tới cái gì?

- Cái gì cũng không có a!

Lưu Tô Tử vuốt vuốt cái trán.

- Vậy các ngươi đã suy xét kỹ chưa, chọn loại thứ nhất hay là loại thứ hai?

Hiên Viên Nhất Nhất nói.

Phong Phi Vân bạch y bồng bềnh, tiêu sái thong dong, giống như là một trận xuân phong quét qua:

- Thánh nữ điện hạ, ngươi không nên ép Thất quận chúa, thật ra thì chúng ta còn có một cái biện pháp giải quyết tốt hơn.

...

Bầu trời của Nam Cực tinh tổng cộng có tám vầng trăng sáng, quay chúng quanh là một viên tinh cầu khổng lồ xoay tròn.

Trên mỗi một vầng trăng sáng đều có điện vũ cung khuyết huyền phù, chỉ có người có thân phận siêu nhiên mới có thể đi lên những Nguyệt Thượng tiên cung này.

- Cơ Mạc Nguyệt!

Ở trung ương của tám vầng trăng sáng là một ngôi sao nhỏ có đường kính sáu nghìn dặm.

Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất giờ phút này đã lên trên Cơ Mạc Nguyệt.

Tu vi hai người đều cực cao, tốc độ nhanh như lưu tinh, có rất ít người có thể thấy được bóng dáng của bọn họ.

- Vì sao hiện tại chúng ta liền động thủ, không làm thêm chút mưu kế?

Hiên Viên Nhất Nhất lưng mang cổ kiếm, bạch y xuất trần, da thịt như mỹ ngọc, bộ ngực ngạo nghễ, thắt lưng mảnh như cành liễu, trên người có từng điểm quang vũ đang bay xuống.

Phong Phi Vân đi ở phía trước lộ ra vẻ rất là thong dong, trên mặt mang theo nụ cười, nói:

- Giết người không qua đêm, qua đêm tất sinh biến, xung đột giữa Bát thế tử cùng Diệp Hồng cảnh Thất quận chúa thì hiện tại người biết cũng không nhiều, hiện tại chúng ta đem hắn giết đi là có thể đem một mặt bất lợi khống chế ở trong phạm vi nhỏ, nếu như chờ mâu thuẫn giữa Bát thế tử cùng Diệp Hồng cảnh tăng lên mới ra tay, ha ha, đến lúc đó sợ rằng Bát thế tử vừa chết, người của Thần Thiên tước phủ liền sẽ tìm đến trên đầu những tu sĩ của Diệp Hồng cảnh, đến rồi!

Hai người đồng thời dừng bước lại, đều mặc bạch y, một người phiêu miểu thánh khiết, một người anh tư hiên ngang, tràn đầy tự tin của cường giả.

Giống như một đôi thần tiên quyến lữ đứng ở bên ngoài một tòa Nguyệt Thượng tiên cung.

Đây là một phiến tiên cung huyền phù ở trên mặt trăng, quỳnh lâu ngọc vũ, tiên hạc bay múa, mỹ cơ phi thiên mà qua, vẽ ra từng tòa nhà, chậm rãi nhắm mắt lại là có thể nghe được tiếng đàn ca ở trong tiên cung truyền tới.

Một ít tu sĩ cường đại cưỡi linh thú bay tới, tiếng cười quanh quẩn ở trên hư không, sau đó tiến vào tiên cung, biến mất ở trng từng tòa cung điện ngọc khuyết.

- Đây là địa phương nào?

Hiên Viên Nhất Nhất khẽ cau mày.

Phong Phi Vân sờ sờ cằm, cười nói:

- Địa phương nói chuyện yêu đương!

- Vì sao chỉ có nam tu sĩ đi vào?

Phong Phi Vân cười nói:

- Bởi vì bên trong có cung cấp nữ tu sĩ, có giỏi ca múa, có tài tình vô song, có quốc sắc thiên hương, có tu vi tuyệt đỉnh, bảo đảm để cho từng tu sĩ đến đây đều hài lòng.

- Ngươi dẫn ta đến thanh lâu?

Hiên Viên Nhất Nhất nói.

Phong Phi Vân nói:

- Đừng nói đến đê tục như vậy, nữ tử nơi này đều bán nghệ không bán thân, dĩ nhiên nếu như có tu vi đủ cao, hậu đại cũng khá lớn, ở chỗ này cái gì cũng có thể mua được, hiện tại Bát thế tử liền ở trong một tòa hoa gian động thiên này, chúng ta đi chiếu cố hắn.

Phong Phi Vân mang theo Hiên Viên Nhất Nhất tiến vào trong một tòa Nguyệt Thượng tiên cung.

...

Trên một tòa linh đảo huyền phù trong Nguyệt Thượng tiên cung, Bát thế tử ngồi ở trung ương, bên cạnh có rất nhiều nữ tử dung mạo xinh đẹp làm bạn, đặt mình ở trong khóm hoa, sắc mặt của hắn lại cũng không dễ nhìn bao nhiêu.

Một nam tử mặc hỏa diễm khôi giáp di qua, quỳ một chân xuống đất, trầm giọng nói:

- Phàm là tu sĩ nhìn thấy chuyện ngày hôm nay đều đã bị giết, một tên cũng không để lại, trừ... Trừ... Chiến Địa tước phủ.

- Không cần phải để ý đến Chiến Địa tước phủ, Thiên Toán thư sinh quản được một lần, không quản được lần thứ hai, ta tính toán hắn cũng sẽ không bởi vì một quận chúa của Nhân Tước cảnh mà cá chết lưới rách với Thần Thiên tước phủ chúng ta.

Bát thế tử lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.