Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?

Chương 50: 50: La Diễm




Edit: Kali

Beta: Byun

"Vù!"

Bùi Vũ Đường vừa dứt lời, xe đua màu vỏ quýt đã đạt tới tốc độ tối đa. Thân xe cũng rung lắc kịch liệt, bánh sau trụ không vững. Con xe này giống như một con rắn khổng lồ trong tay Lâm Yên, như đang "dạo chơi" mau chóng phi về phía trước.

Lúc này ở bên ngoài đường đua.

Toàn bộ thành viên của đội ZH1 ngay lập tức đứng phắt dậy. Sắc mặt ai nấy đều hoảng sợ nhìn chiếc xe đua màu vỏ quýt kia dần dần tiếp cận đội Speed. Trong mắt hiện lên vẻ chấn động khó nói nổi thành lời.

"Cô gái kia điên rồi, cô ta không muốn sống nữa sao? "

Một vị thành viên nào đó của đội ZH1 vội vàng nói.

Loại tốc độ này căn bản đã đạt đến trình độ điên cuồng. Ban đầu, Mộc Mộc lái chiếc xe đua này, khả năng lốp xe bám sát mặt đường cũng không mạnh được như vậy. Cộng với cô gái kia cứ liên tục giẫm lên chân phanh và chân ga, bánh sau đã tỏa nhiệt nên độ bám dính mặt đất đã giảm đi rất nhiều. Một khi xuất hiện bất kỳ sai lầm nào với tốc độ như bây giờ căn bản là không có khả năng sống sót.

Tai nạn xe chết người!!!

Z Thần nhìn chằm chằm Lâm Yên đang lái chiếc xe đua màu vỏ quýt kia trên đường đua, sắc mặt có chút âm trầm. Cô gái rốt cuộc đang làm gì? Đang thi đấu hay là muốn đi chết?

"Cô ấy hoàn toàn không hề dùng hệ thống phanh xe..." Mộc Mộc đứng bên cạnh nhíu mày thật chặt. Trên đường đua mà không có phanh... Cô ấy thật sự là không hiểu xe đua. Nếu không thì làm sao có thể dám điều khiển xe đua kiểu này.

"Căn bản là một kiểu đi tìm chết." Một vị thành viên nào đó của đội ZH1 nói.

"Không được..." Sắc mặt của Z Thần trầm trọng. Trước mặt là ba khúc cua của trường đua, không có hệ thống phanh cộng thêm tốc độ như vậy, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.

Nhưng mà với tình huống trước mắt mà nói, ai có thể ngăn chiếc xe đua kia lại được? Không có bất cứ ai có thể làm được cả.

Bây giờ, chiếc xe đua kia đã không có bất kỳ vật gì có thể cản trở, y như con ngựa hoang điên cuồng mất dây cương.

Tống Diệu Nam bên kia cũng cả kinh, coi như không thắng được trận này cũng không cần đến đi tìm chết chứ...

"Lập tức tới chỗ khúc cua ngay." Mộc Mộc vội vàng mở miệng.

Mấy vị thành viên của đội Speed dẫn đầu xông đến khúc cua.

Mỗi tay đua của Speed khi đến đoạn cua đều sẽ mở hệ thống phanh ra, đồng thời lợi dụng hệ thống phanh và phương hướng vận tốc quay để nghiêng thân xe, di chuyển qua đoạn đường.

Mà những thành viên của đội Speed vừa hoàn thành xong khúc cua thì Lâm Yên cũng lái xe đua màu vỏ quýt đuổi tới. Lâm Yên dựa vào tốc độ xe đua để phán đoán, nhiều nhất là chưa tới mười giây đối diện với khúc cua.

Lúc này Bùi Vũ Đường ở trên xe đã dần dần thích ứng được, không còn cảm giác mãnh liệt muốn nôn mửa giống như trước nữa.

Nhưng sau khi Bùi Vũ Đường trông thấy khúc cua ngay trước mặt thì vội vàng lớn tiếng kêu gào: "Chị Yên... Nhanh nhanh nhanh... Khúc cua, là khúc cua... Giảm tốc độ, con mẹ nó!"

Nhưng mà Bùi Vũ Đường lại phát hiện, Lâm Yên căn bản không hề phản ứng gì với mình mà vẫn làm theo ý cô, hệt như đang đắm chìm trong thế giới của mình. Trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, trong mắt đầy vẻ lạnh nhạt.

Ngay lúc sắp gặp khúc cua, mặt của Bùi Vũ Đường xám ngoét như tro tàn, đầu óc trống rỗng.

"Vụt" một tiếng.

Lâm Yên trong tíc tắc quay vô lăng.

Chỉ thấy chiếc xe màu vỏ quýt dính sát vạch kẻ của khúc cua, nhẹ nhàng bay thân xe qua.

Sau đó rẽ thêm hai lần, Lâm Yên cũng thực hiện thao tác tương tự, trong chốc lát đã hoàn thành.

Cái cái khúc cua này căn bản là cần phải có cảm giác cách quãng ba lần, chia thành ba lần mà qua...

Nhưng mà Lâm Yên ở đây lưu loát thành thạo chỉ với một lần đã qua được cả ba khúc cua chí mạng. Từ mắt nhìn của người khác mà nói thì không có chút cảm giác dừng lại nào.

- --

Huhu bận quá, nãy quên up chương cho các bạn, sorry sorry:<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.