Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?

Chương 42: 42: Ba Vạn Đôi






“Vâng, em rất khỏe.” Nhan Tịch khẽ đáp.

“Vậy thì tốt rồi

Em phải tự chăm sóc bản thân mình, dạo này nhiệt độ ở Sydney đang xuống thấp, em chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm.” Thẩm Thanh Lan căn dặn

Cô là người không thích nói những điều này, cô cảm thấy như vậy rất giống một bà già hay lải nhải, nhưng đứng trước Nhan Tịch, cô luôn phá vỡ nguyên tắc của mình

Nhan Tịch nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt không có tiêu cự, bên tại là những lời căn dặn của Thẩm Thanh Lan

Vành mắt cô đỏ hoe, chớp chớp mấy cái: “Chị, em đều ổn cả, chị đừng lo lắng.”

Thẩm Thanh Lan nghe vậy, bèn nở nụ cười: “Nếu em ổn thì chị yên tâm rồi

Thật ra có3Doug ở bên cạnh em, khiến chị rất yên tâm.”

Thẩm Thanh Lan biết tình trạng hiện giờ của Nhan Tịch, nên không nhiều lời, chỉ trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy

Nhan Tịch xoay người, thì nhìn thấy có người đứng ở sau lưng cô

Cô sửng sốt, Doug đi tới, dịu dàng cười hỏi: “Gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan à?” Nhan Tịch gật đầu: “Doug, ngày mai em muốn về thủ đô một chuyến.” Doug hơi khựng lại: “Thẩm Thanh Lan gặp chuyện gì sao?” Bằng không thì tại sao đột nhiên lại đến thủ đô

“Em chỉ muốn trở về xem một chút, có được không?” Nhan Tịch không nói mình muốn gặp Thẩm Thanh Lan, thật sự rất muốn rất muốn

“Được, ngày mai anh sẽ đi với em

Bây giờ1anh sẽ đi đặt vé ngay, em có thể ở đây một mình chứ?” Rất lâu về trước, Nhan Tịch rất sợ phải xa anh, cho nên anh muốn đi đâu đều sẽ nói trước với cô.

Nhan Tịch gật đầu: “Có thể, anh đi đi.” Doug lẳng lặng nhìn cô một cái, thấy ánh mắt cô bình tĩnh mới yên tâm, xoay người đi đến phòng sách.

Sân bay quốc tế thủ đô nước Z, Nhan Tịch nhìn thành phố quen thuộc trước mặt, mà ánh mắt lại hoàn toàn bỡ ngỡ

Cô rời đi chưa lâu, nhưng cứ như đã rời xa quê hương nửa đời người

Doug đang đứng bên cạnh cô, đẩy xe hành lý của hai người.

Anh bắt một chiếc xe, lần này hai người họ trở về mà không báo với6ai cả.

Nhan Tịch rất muốn gặp Thẩm Thanh Lan ngay, nhưng không lập tức đi tìm cô, mà theo Doug đến khách sạn trước

Trong khách sạn, Nhan Tịch đứng ngồi không yên: “Doug, anh nói thử nếu bây giờ em tìm chị, thì chị có bằng lòng gặp em không?” “Đương nhiên bằng lòng rồi.” Doug cười đáp

Tình cảm của Thẩm Thanh Lan dành cho Nhân Tịch là không thể nghi ngờ gì, nói Thẩm Thanh Lan yêu thương Nhan Tịch như em gái ruột của mình cũng không quá.

Nhan Tịch hơi rủ mắt: “Doug, nếu em là chị ấy, em nhất định sẽ rất chán ghét mình.” Cô biết hành vi của mình sẽ khiến Thẩm Thanh Lan đau lòng

Cô không thể vượt qua tổn thương, đắm chìm trong vết thương lòng,4không thoát ra được

Lại đổ tất cả tội lỗi lên đầu của mọi người xung quanh, lên ba và anh trai mình, lên Doug và cả Thẩm Thanh Lan

Người ích kỷ như cố đáng sống trong bất hạnh cả đời.

Doug mím môi: “Nhan Tịch, đây không phải lỗi của em.” Nhan Tịch cười khổ, cúi đầu không nói lời nào

Một lúc sau, cô mới ngẩng lên nhìn Doug: “Em muốn đi gặp chị, anh gọi điện thoại cho chị giúp em được không?”

Doug gật đầu, sau đó gọi điện thoại Thẩm Thanh Lan

Thẩm Thanh Lan nghe nói Nhan Tịch đã đến thủ đô thì hết sức kinh ngạc, lập tức đáp: “Được, bây giờ tôi sẽ đến đó ngay.” Bọn họ hẹn nhau ở Đại học B, Thẩm Thanh Lan đến trước, đứng3ngoài cổng chờ

Còn Doug sau khi đưa Nhan Tịch đến thì tìm một quán cà phê đối diện trường học ngồi chờ

Anh lo Nhan Tịch sẽ không khống chế được cảm xúc, cho nên không dám rời đi.

Trạng thái của Nhan Tịch tốt hơn lần gặp trước rất nhiều, tuy Thẩm Thanh Lan vẫn có thể cảm nhận được lúc này Nhan Tịch rất khẩn trương, nhất là khi thấy có người qua lại, cả người sẽ bất giác căng thẳng.

Thẩm Thanh Lan đi ở phía ngoài Nhan Tịch, khéo léo tách cô ấy với đám đông

Đi trong sân trường Đại học B, Thẩm Thanh Lan hơi nghiêng đầu, nhìn cô gái bên cạnh

Nhan Tịch vẫn cúi thấp đầu, đi cạnh cô, hai người không nói lời nào.

Thẩm Thanh Lan dẫn Nhan Tịch đi thẳng đến một bãi cỏ trong khuôn viên trường, ở đây vắng người, rất yên tĩnh

Quả nhiên, sau khi Nhan Tịch đến đây thì cả người dân thả lỏng, còn vô thức khe khẽ thở phào nhẹ nhõm

“Chị, xin lỗi.” Nhan Tịch nói nhỏ, chỉ đủ để Thẩm Thanh Lan nghe thấy

Thẩm Thanh Lan hỏi ngẩn người: “Tại sao lại xin lỗi chị?” Ngay cả bản thân cô cũng không nhớ được Nhan Tịch đã nói câu xin lỗi với mình bao nhiêu lần rồi

“Chị, trước đây em quá ích kỷ, vì không thể chấp nhận quá khứ mà đã đỗ hết mọi lỗi lầm lên chị

Là em không đúng, em xin lỗi chị.” Giọng Nhan Tịch khàn khàn

Những lời này, cô ấy đã giấu trong lòng rất lâu rồi, nhưng không có can đảm nói ra.

Thẩm Thanh Lan sững sờ, bình thản nhìn cô: “Nhan Tịch, chị chưa bao giờ để bụng chuyện đó cả, chỉ cần em sống tốt là được.” Thẩm Thanh Lan không oán trách, ngược lại càng khiến Nhan Tịch áy náy hơn

Nỗi hổ thẹn trong lòng dâng lên như thủy triều, nhấn chìm cô

Cô nghĩ, không biết kiếp trước mình đã làm được chuyện gì tốt mà kiếp này lại có thể gặp được Thẩm Thanh Lan.

“Chị, thật ra chị nên trách em mới phải.” Thẩm Thanh Lan trách cô, ngược lại sẽ khiến cô thanh thản hơn

Thẩm Thanh Lan giơ tay lên, muốn vuốt tóc Nhan Tịch, nhưng đến giữa chừng thì chợt nhớ tới bệnh tình của cô, nên bàn tay cứ thể dừng ở không trung, lại thấy cô không có phản ứng gì, cuối cùng mới từ từ đặt tay lên bả vai cô, nhè nhẹ vô: “Nhân Tịch, đừng ôm hết mọi lỗi lầm vào người mình, em không biết bây giờ nhìn thấy em dân có chuyên biên tốt đẹp, trong lòng chị vui mừng thế nào đâu.”

Nhan Tịch ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mặt của Thẩm Thanh Lan, vẫn ấm áp như trong trí nhớ

Cô bỗng nhiên rơi nước mắt, cầm lấy tay Thẩm Thanh Lan không buông

Rốt cuộc, cô đã bỏ lỡ điều gì.

Nhan Tịch khác đến không thể kiềm chế được

Thẩm Thanh Lan đưa tay, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, như dỗ một đứa bé thích khóc nhè

Một lúc lâu sau, Nhan Tịch mới dần bình tĩnh lại, tựa đầu lên vai Thẩm Thanh Lan, nắm chặt tay cô: “Chị, em sẽ thật cố gắng phối hợp điều trị với Doug, em nhất định sẽ làm được trong thời gian ngắn nhất

Đến khi em khỏe hẳn, em sẽ lại về tìm chị.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Được.”

Sau khi Nhan Tịch gặp mặt Thẩm Thanh Lan thì ngày hôm sau liền trở về Sydney

Thật sự như lời cô nói, sau khi trở về, cô bắt đầu hết sức phối hợp điều trị với Doug

Tuy trước đó cô cũng phối hợp, nhưng luôn có chút dè dặt, dẫn đến việc điều trị dù có hiệu quả, nhưng rất chậm, nhưng bây giờ thì khác

Nhan Tịch đã sẵn lòng cởi mở hoàn toàn với anh

Điều này rất có ích cho tình trạng của cô

Trong một thời gian ngắn, bệnh tình của Nhân Tịch đã có tiến triển vượt bậc, ít nhất bây giờ, cô đã dám một mình ra phố mua thức ăn.

Khi Nhân Tịch ra ngoài, Doug sẽ theo sau cô từ xa xa, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chạy đến nếu Nhan Tịch không khống chế được cảm xúc

Anh nhìn thấy Nhan Tịch đi vào siêu thị, cũng như những người khác, chọn thực phẩm cần cho hôm nay

Có hôm bỗng có một đứa bé và phải Nhan Tịch, lúc đó suýt chút nữa Doug đã xông đến ôm lấy cô

Nhưng Nhan Tịch chỉ đỡ đứa bé dưới đất dậy, còn tươi cười, thậm chí còn xoa đầu bé, Doug nhìn thấy mà tâm trạng vô cùng kích động.

Anh dõi theo Nhan Tịch cho đến khi cô thanh toán tiền và đón được xe, sau đó mới lái xe rời đi, theo đường cũ, về nhà trước có một bước.

Nhan Tịch từ siêu thị về, thì thấy Doug đứng ở cửa, vừa nhìn đã biết đang chờ cô

Cô hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười với anh, còn giơ cái túi trong tay lên.

Doug đi tới: “Giỏi lắm.”

Nhan Tịch cười: “Có phải rất lo cho em không?”

Doug gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Anh tin em có thể làm được

Nhan Tịch, trong lòng anh, em vẫn luôn rất tuyệt.”

Cơm là do Doug làm, Nhan Tịch chỉ làm trợ thủ, vẫn là món Tây

Doug nấu món Tây rất ngon, phần lớn thường ngày đều do anh nấu nướng

Nhan Tịch rất thích cuộc sống như hiện giờ, bình thản, ngày tháng trôi qua yên bình.

Thỉnh thoảng, Thẩm Thanh Lan sẽ gọi điện thoại cho Nhân Tịch, tâm sự về cuộc sống gần đây

Người được nhắc đến nhiều nhất là An An, vì Nhan Tịch rất thích cậu bé

Bệnh tình của Nhan Tịch ngày càng chuyển biến tốt, người mừng nhất chính là Nhan An Bang

Tuy cô vẫn chưa từng gọi điện thoại và không muốn gặp ông, nhưng chỉ cần biết cô có thể trở lại cuộc sống bình thường, thì ông đã yên tâm.

Tình trạng của Nhan Tịch hoàn toàn tốt hơn vào mùa xuân năm thứ hai sau khi điều trị

Khi Doug nhận được kết quả kiểm tra, dù đã chuẩn bị tâm lý, anh vẫn kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Nhan Tịch khẩn trương nhìn người đàn ông trước mắt, khẽ siết tay anh

Doug bỗng nhiên ôm lấy cô: “Nhan Tịch, thật tốt quá, cuối cùng em cũng khỏe lại rồi.”

Nước mắt của Nhan Tịch gần như lập tức tuôn rơi

Cô có thể cảm nhận được sự khẩn trương và xúc động của Doug

Với bệnh tình của cô, người nỗ lực nhiều nhất chính là Doug

Nhiều năm qua, anh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cổ không rời nửa bước, không than không oán lời nào

“Nhan Tịch, sau khi về, chúng ta kết hôn nhé.” Doug bỗng nói

“Doug, em..” Nhan Tịch ngẩn ra, như không kịp đón nhận

Cô rất vui vì bệnh của mình đã khỏi, nhưng kết hôn với Doug..

“Nhan Tịch, em có biết anh chờ ngày này bao lâu rồi không? Đến trong mơ anh cũng nghĩ đến ngày này.” Mấy chữ cuối cùng của Doug run run, Nhan Tịch có thể cảm nhận rất rõ ràng sự kích động của anh

“Doug, quá khứ của em..” Quá khứ của cô thật sự khó mà chấp nhận được, cô không xứng với một người tốt đẹp như anh.

“Ngốc quá, nếu anh để ý đến quá khứ của em, thì đã không ở bên cạnh em bao nhiêu năm qua rồi

Nhan Tịch, lấy anh nhé?” Anh trìu mến nhìn Nhan Tịch.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Nhan Tịch gật đầu, đến khi cô phản ứng kịp thì đã bị Doug ôm lên xoay vài vòng

Nhan Tịch giật mình kêu lên rồi lập tức nở nụ cười.

Hôn lễ của Nhan Tịch và Doug được tổ chức rất riêng tư, người đến dự chỉ có nhóm người Thẩm Thanh Lan và Nhan Thịnh Vũ

Nhan An Bang không tới, nhưng có bảo Nhan Thịnh Vũ mang quà mà ông chuẩn bị đến cho Nhan Tịch

Là một tấm thẻ ngân hàng, bên trong là toàn bộ tiền tiết kiệm của ông.

Kết hôn đến năm thứ ba, Nhân Tịch sinh cho Doug một đứa con gái đầu lòng, cuộc sống của cô không được tính là suôn sẻ nhưng cuối cùng cũng viên mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.