Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?

Chương 40: 40: Cùng Nhau Nỗ Lực






Phó Thư Nghệ, Quả Quả và hai người bạn của Cố Thanh Trúc đã đến căn hộ, đang chờ chú rể tới rước dâu

Phó Thư Nghệ quan sát Cố Thanh Trúc, ánh mắt hiện rõ sự tán thưởng và mừng vui: “Chị Thanh Trúc, chị đẹp quá.” Quả Quả gõ đầu cô một cái: “Còn gọi là chị Thanh Trúc, mau sửa xưng hô đi.” Phó Thư Nghệ vỗ đầu, “Đúng rồi, bây giờ chị là chị dâu của em, sau này không thể gọi là chị Thanh Trúc nữa”

Cố Thanh Trúc mỉm cười: “Em thích gọi sao cũng được.” Nhẽ ra Phó Thư Nghệ và Quả Quả không nên ở đây vì các cô là thân thích bên đàng trai, nhưng Cổ Thanh Trúc không có thân thích, cũng không có bạn bè thân thuộc, chỉ có duy nhất3hai chiến hữu thân thiết quen nhau từ hồi mới đi bộ đội thì hôm nay cũng đến đây làm phù dâu, vì thế Phó Thư Nghệ và Quả Quả xung phong đảm nhận vai trò “đàng gái” của Cố Thanh Trúc, tuy không hợp lễ nghĩa nhưng cũng không phải là không được

Để bên này không buồn tẻ, Phó Thư Nghệ còn rủ thêm bạn cùng lớp và bạn bè của mình đến chung vui, cô hoạt bát hướng ngoại, có nhiều bạn bè nên chỉ gọi vài tiếng là có người đồng ý tới tham gia

Do đó, tuy Cố Thanh Trúc không có thân thích những căn hộ này rất náo nhiệt, mọi người đều đang thảo luận cách làm khó chú rể, ai cũng góp lời, bàn tán rôm rả

Phó Thư Nghệ là em ruột của Phó1Thần Hiên, ban đầu mọi người cứ nghĩ cô sẽ nương tay với anh mình, nào ngờ con bé này lại “khôn nhà dại chợ”, trong những chiêu mà họ nghĩ ra, mười chiêu thì có tới tám chiều do cô bày ra.

Cố Thanh Trúc ngồi bên cạnh im lặng nghe họ thảo luận, trong mắt tràn ngập niềm vui.

“Chị Thanh Trúc, chị có hồi hộp không?” Chẳng biết từ khi nào, Phó Thư Nghệ lại chạy tới bên cạnh Cố Thanh Trúc, hỏi nhỏ.

Cố Thanh Trúc hơi sững sờ, sau đó gật đầu: “Hơi hơi.” Cứ tưởng mình sẽ không hồi hộp, nhưng thời gian càng gần, chỉ cần nghĩ chưa tới một tiếng nửa, Phó Thần Hiên sẽ tới đón mình, họ sẽ cùng nhau bước vào cung điện hôn nhân thì trái tim vốn bình tĩnh bỗng6trở nên hồi hộp, ngay cả bàn tay cầm hoa cũng đổ mồ hôi.

Mười một giờ rưỡi, Phó Thần Hiên và dàn phù rể tới cửa, các cô gái vây quanh cánh cửa, liên tục làm khó chú rể và các phù rể.

Phó Thư Nghệ vẫn ngồi trong phòng ngủ cùng Cố Thanh Trúc

Cố Thanh Trúc tò mò nhìn cô, “Sao không ra xem, em chờ mong lắm mà?” Hồi nãy con bé là người háo hức nhất.

Phó Thư Nghệ bĩu môi: “Em không đi đâu, họ ồn ào quá, em là thục nữ mà.” Nếu cô dẫn đầu, tuy anh cô không nói gì nhưng chắc chắn sẽ bị tính sổ, cô vẫn nên đàng hoàng ngồi đây cho an toàn, dù sao mấy trò làm khó đó cũng từ cô mà ra, coi như thỏa mãn.

Khoảng một tiếng4sau, Phó Thần Hiên vất vả lắm mới mở được cửa phòng, nhìn người con gái mặc áo cưới ngồi trên giường, mắt anh dịu dàng, không cần nói cũng biết ánh mắt đó có bao nhiêu niềm vui

Anh đi về phía Cổ Thanh Trúc, chăm chú nhìn cô: “Thanh Trúc, anh tới đón em về nhà.” Anh đưa tay về phía cô.

Cố Thanh Trúc mỉm cười, không chút đắn đo đặt tay mình vào tay anh, nắm chặt, hai người nhìn nhau cười, Phó Thần Hiên bể bổng Cổ Thanh Trúc lên

Hôm nay Lâm Tĩnh cũng tới, nhìn người ngồi trên chiếc giường đỏ thẫm, ngay cả cô cũng không thể không thừa nhận họ như Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một cặp, nếu cô là đàn ông, cô cũng sẽ chọn người con gái như Cổ Thanh3Trúc.

Mắt Lâm Tĩnh dâng lên niềm hâm mộ và thư thái, đang ngẩn người, bỗng dưng bó hoa cô dâu rơi vào lòng, cô ngạc nhiên bắt lấy, ngẩng đầu nhìn đôi mắt vui vẻ của Cố Thanh Trúc, Phó Thần Hiên đứng bên cạnh Cố Thanh Trúc cũng cười nhìn cô.

Lâm Tĩnh khẽ nhướng môi, đáp lại họ bằng nụ cười rạng rỡ, giơ bó hoa về phía Phó Thần Hiên, nói: “Chúc hai người hạnh phúc.”

“Tĩnh Tĩnh, tớ hy vọng cậu sớm tìm được hạnh phúc thuộc về cậu.” Sau khi hôn lễ kết thúc, Phó Thần Hiên tiễn Lâm Tĩnh ra cửa khách sạn, nói với cô.

Lâm Tĩnh ôm bó hoa cô dâu, nghe vậy thì cười gật đầu: “Tớ sẽ hạnh phúc, hôm nay tớ đã bắt được hoa cô dâu đó.” Vừa nói vừa huơ bó hoa trong tay.

Phó Thần Hiên cười, chủ động ôm Lâm Tĩnh, cái ôm lịch sự: “Khi nào kết hôn, nhất định phải báo cho tớ biết, tớ sẽ tiễn cậu lấy chồng.”

“Ừ.” Lâm Tĩnh đáp, sự cố chấp cuối cùng trong lòng tan biến, cô nghĩ, ngay từ bây giờ, Phó Thần Hiên đã trở thành người qua đường trong cuộc đời cô, từ nay về sau, cô chính là Lâm Tĩnh, một Lâm Tĩnh hoàn toàn mới.

Lâm Tĩnh bắt xe về nhà, căn nhà này đã không còn là nhà thuế của cô và Giản Đan nữa mà đã trở thành nhà cô

Năm sau ba cô được thuyên chuyển tới quân khu thủ đô, là người nhà, mẹ cô cũng sẽ đi theo.

Sau khi về, mẹ Lâm Tĩnh được ông Lâm thuyết phục đi trị liệu tâm lý, tuy khó khăn nhưng không phải là không có hiệu quả, ít nhất bây giờ bà Lâm đã có thể bình tĩnh nói chuyện với con gái.

Lâm Tĩnh xuống xe, nhìn thấy bóng người đứng trước cổng khu dân cư

Cô ngẩn ra, đi về phía anh: “Lục Phong, sao anh ở đây?” Người đó là Lục Phong, không biết anh đã ở đây bao lâu.

Nhìn thấy Lâm Tĩnh, Lục Phong quan sát mắt cổ trước tiên, thấy mắt cổ không có vẻ gì là đau thương, anh dần yên lòng, chậm rãi nói: “Không có gì, vừa khéo đi dạo ngang qua thôi.”

Nói xong, Lục Phong chỉ muốn tát cho mình một cái, lý do vớ vẩn gì thể không biết, anh và Lâm Tĩnh một người ở phía đông một người ở phía tây, cứ coi như là đi dạo thật thì cũng sẽ không đi một vòng thành phố

Lục Phong căng thẳng nhìn Lâm Tĩnh, lắp ba lắp bắp giải thích: “Thật ra..

tôi có việc ở gần đây..

Đúng vậy, tôi có việc ở gần đây, đúng lúc đi ngang qua nhà cô nên mới rủ cô đi ăn khuya.” “Vậy sao anh không gọi điện thoại cho tôi?”

“Tôi tới đây rồi mới nhớ hôm nay cô đi dự lễ cưới, nên đang định về đây.” Lục Phong chột dạ, nào dám nói anh biết rõ hôm nay cô đi tham dự hôn lễ của người cô thích

Người mình yêu kết hôn nhưng cô dâu lại không phải là mình nên ắt hẳn là rất đau đớn, tuy anh chưa từng trải qua nhưng ít nhiều cũng biết nó khổ sở nhường nào, anh lo Lâm Tĩnh đau lòng và tủi thân nên mới chạy tới đây đợi cô, nghĩ nếu lúc cố về mà tâm trạng không tốt thì anh sẽ an ủi cô.

Lâm Tĩnh mím môi, yên lặng nhìn Lục Phong

Lục Phong tưởng mình làm cô không vui, Lâm Tĩnh không thích anh xen vào chuyện riêng của cô, nhất thời lúng túng: “Vậy..

Lâm Tĩnh, cô nghỉ ngơi đi, tôi về đây.” Nói xong, anh định đi.

Lâm Tĩnh gọi anh: “Lục Phong.”

Lục Phong khựng lại, xoay người, khó hiểu nhìn cô

“Tôi đói, muốn rủ anh đi ăn khuya, đi không?” Lục Phong thoáng ngỡ ngàng, sau đó gật mạnh đầu: “Tất nhiên, tôi biết gần đây có quán bán cháo ngon lắm, chúng ta đến đó nhé?” Lâm Tĩnh cười gật đầu, ngồi lên xe Lục Phong, nhìn người đàn ông vừa lái xe vừa tìm đề tài thú vị để làm cô vui, đáy mắt cô dần hiện lên ý cười, cô nghĩ, có lẽ Lục Phong nói đúng, có nên cho cả hai một cơ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.