Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?

Chương 4: 4: Tôi Là Tề Lỗi






“Này, nàng còn khóc nữa thì gia sẽ tức giận đây?” “Vẫn khóc sao, nàng còn khóc nữa, gia sẽ không cưới nàng đâu.” “Ôi, gia ngàn dặm xa xôi vào kinh, vội vội vàng vàng vào động phòng mà nàng lại đối xử với gia thế này sao?”

Hắn trầm giọng nói chuyện, từ mềm đến cứng, nghĩ đủ mọi cách để dỗ dành nàng, nhưng lại không biết rốt cuộc nàng có nghe được lời nào hay không mà không hề đáp lời hắn dù chỉ một câu

Một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt được trang điểm cẩn thận đã bị nước mắt làm hỏng hết

Chỗ hồng, chỗ trắng trộn cùng nước mắt trên mặt3nàng, trông vừa chật vật lại vừa buồn cười

Nhưng hắn lại không thể cười nổi, ánh mắt thận trọng nhìn nàng.

“A Thất, nàng oán gia sao?” Hạ Sơ Thất nhìn hắn mấp máy môi, khóe môi hơi nhếch lên, sụt sịt mũi rồi lấy ống tay áo đỏ thẫm hung hăng lau mặt mình

Sau mặt xong, thân thể nàng bỗng cứng đờ, giống như giờ mới đột nhiên phản ứng lại được, vội thu lại nụ cười mà trợn mắt nhìn hắn.

“Sao chàng lại tới đây? Chàng mau đi đi, mau lên!” “Đi? A Thất? Gia đi đâu đây?” Hạ Sơ Thất vẫn đang tưởng rằng nơi này là cung Khôn Ninh, nghĩ rằng lúc nào hắn cũng có thể bị người1khác phát hiện, sau đó sẽ rơi vào cảnh chết không có chỗ chôn nên nàng lo lắng không thôi

Nàng không nhìn hắn, hai bàn tay đặt trên ngực hắn cố gắng đẩy hắn ra ngoài

Mặc cho giọng nói của Triệu Tôn vẫn đang vang lên trên đầu nàng, nàng dường như không hề ngừng tay

Khi đó, cuối cùng Triệu Tôn cũng phát hiện ra sự bất thường

Hắn không tán dóc cùng nàng nữa, chỉ đơn giản mà thô bạo ôm lấy eo nàng, ôm ngang nàng đặt lên giường rồi ngay lập tức áp thân mình lên người nàng, giữ chặt hai tay nàng và nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ bừng của nàng.

“A Thất, nàng nhìn cho rõ đi! Nơi6này là phủ Tấn vương.” “Chàng nói gì?” Hạ Sơ Thất phản xạ có điều kiện mà hỏi ngược lại.

“Ta nói nơi này là phủ Tấn vương, nàng không nghe rõ sao?”

Hạ Sơ Thất sững sờ nhìn hắn, tầm mắt lướt qua bờ vai của hắn, từ từ nhìn về phía sau hắn, bất ngờ giật mình rồi bừng tỉnh.

Nơi đây đúng là viện Thừa Đức trong phủ Tấn vương, là căn phòng mà nàng đã từng tới vô số lần

Chẳng qua vì hôm nay là đại hôn của Triệu Tôn nên nơi đây đã được bố trí lại, vách tường đã được chà lại, thêm nến hỉ, thay giường cưới, trải chăn cưới..

Mọi thứ không giống như xưa, mà tiềm thức4của nàng thì vẫn đang dừng ở cảnh ngồi trên kiệu hoa tiến vào hoàng thành nên nhất thời không phát hiện ra.

“Không đúng, sao thiếp lại ở đây được?”

Nghĩ đến chuyện bản thân mê man lúc trước, nàng ý thức được điều gì đó

Nhưng vì muốn chứng thực cùng hắn nên nàng vừa hỏi, vừa giãy giụa muốn đứng dậy

Nhưng Triệu Tôn lại giữ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không cho cho nàng cơ hội đứng dậy, cánh tay trực tiếp vòng qua sau lưng nàng, nâng người nàng lên kể sát ngực mình, nhìn nàng chằm chằm.

“Ta đang hỏi nàng, nàng làm sao vậy?” “Thiếp..

làm sao là làm sao?” “Tại của nàng.” Giọng nói của hắn rất lạnh.

“Tại của3thiếp ư?” Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Tại của thiếp vẫn bình thường mà.”

Thấy nàng vẫn có thể đối đáp với mình trôi chảy như vậy, Triệu Tôn im lặng một chút rồi thở phào nhẹ nhõm

Hắn nghĩ, có lẽ lúc trước nàng đã quá khẩn trương, quá kích động nên mới điên cuồng mà không nghe lọt lời của hắn

Đôi mày nhíu chặt của hắn giờ mới thả lỏng ra, thở phào mà ôm nàng ngồi trên giường cưới, đặt nàng ngồi trên đùi mình rồi một lần nữa vì nàng mà bố trí một tư thể thoải mái hơn, lúc này hắn mới đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới

“A Thất, nàng gầy quá!” Sống những tháng ngày người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy thì không gây mới là lạ đó

Hạ Sơ Thất nghĩ vậy nhưng không trả lời hắn, ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào bả vai hắn.

“Chàng bị thương ư? Vết thương lại chảy máu rồi, chàng thủ thiếp ra để thiếp băng bó một chút trước đã.”

“Vết thương nhỏ thôi, không có gì phải lo cả.”

Triệu Tôn cúi đầu liếc mắt nhìn nàng, như không cảm thấy đau đớn mà chỉ đáp một câu nhẹ nhàng bâng quơ

Nàng nhíu mày, nhìn gương mặt đen mà gầy đi không ít của hắn, trong đầu lại xẹt qua những hình ảnh đao kiếm chạm nhau, ngựa hí rung trời, chém giết và máu tươi khắp nơi.

Nàng vô thức dựa vào hắn gần hơn một chút: “Vết thương này làm sao mà có?”

Triệu Tôn nhìn ánh mắt sâu thẳm của nàng, đột nhiên buông nàng ra rồi móc từ ngực ra một tờ giấy hơi nhàu nhĩ, nhét vào tay nàng rồi nhàn nhạt nói hai chữ: “Cái còi.”

Chữ viết trên tờ giấy này Hạ Sơ Thất rất quen thuộc, đây là chữ mà nàng viết xong rồi dùng bồ câu đưa tin mang đi cho hắn

Thế nhưng, nhìn tờ giấy quen thuộc trên tay, cánh mũi nàng lại đau xót nhưng không hề hé răng

Triệu Tôn cũng không nói gì, chỉ mở vạt áo, cởi bỏ áo khoác ngoài và áo giáp, để lộ ra bộ quần áo mùa đông bên trong..

Quần áo này chính là đồ mà Hạ Sơ Thất bảo Giáp Nhất đưa cho hắn

Hắn nói, “A Thất, nếu không có nàng, sợ rằng gia đã không về được.”

Nàng hít mũi một cái rồi mỉm cười từ đáy lòng.

Trên tờ giấy có viết một câu: “Tình thấm tương tự khổ, bão bệnh thán thương độ

Tuế nguyệt trường, y thường bạc, nhĩ trân trọng!” Ghép các từ đầu tiên lại chính là “Tin tình báo trong áo ngủ”, Triệu Thập Cửu thật sự hiểu được những gì nàng viết.

Lúc trước, khi biết được chuyện “còi cá chép” từ chỗ Đông Phương Thanh Huyền thì Hạ Sơ Thất vô cùng sợ hãi, bất lực

Những người bên cạnh nàng đều trở nên không thể tin được, nàng cũng không có cách nào đoán được rốt cuộc người nào bên cạnh Triệu Tôn là “cái còi” mà Triệu Miên Trạch bố trí

Khổ sở suy nghĩ một hồi, nàng mới chia thành hai cách để nói chuyện “còi cá chép” cho Triệu Tôn biết

Một là dùng bồ câu đưa tin, còn một là khâu tin tình báo ấy trong quần áo cho hắn.

Lúc đó, nàng không dám mạo hiểm, nhưng nếu không làm như thế thì thật sự lại rất mạo hiểm

Nếu hắn không đọc được thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được

May mà ông trời phù hộ, rốt cuộc hắn cũng đã nhìn thấy, hơn nữa hắn còn hiểu được dung ý của nàng.

“Thông minh quá!” Nàng khen ngợi hắn

“Thần giao cách cảm thì đương nhiên hiểu được rồi.” Hắn cười

Hạ Sơ Thất mím môi, nhìn tơ máu đỏ bừng trong mắt hắn, còn cả gương mặt bị gió cát bụi bặm thổi tới tiều tụy, không cần hắn nói, nàng cũng có thể tưởng tượng được, từ Nam ra Bắc, hắn chạy như điện tới kinh sư suốt một đường như vậy có bao nhiêu khó khăn, lại còn phải tránh khỏi truy sát của “còi cá chép”, vậy thì càng không dễ dàng chút nào

Nàng vô thức thở dài rồi hỏi hắn: “Cái còi là ai?” Nhìn ánh mắt của nàng, Triệu Tồn nhíu mày, “Không nói chuyện này vội.”

“..

Vậy nói chuyện gì?”

Hắn nhìn nàng, “Thư nàng và trong quần áo cho ta, ngoài tin tình báo ra thì những lời này là có ý gì?” Ngoài ra ư? Nói với hắn là từ nay về sau hãy sống tốt, đừng nhớ tới nàng? Nói với hắn là sau khi hắn hồi kinh thì hãy dẫn Ô Nhân Tiêu Tiêu đi Bắc Bình, từ nay về sau nàng với hắn không còn liên quan nữa? Nói với hắn là nàng muốn từ nay về sau, ai đi đường nấy?

“Thiếp...”

Mí mắt nàng giật giật, cổ họng nghẹn lại

“Không muốn nói thì đừng nói

Gia sẽ coi như chưa từng nhìn thấy.” Hắn vươn tay, ôm chặt nàng vào lòng, cúi đầu chăm chú nhìn nàng, trái tim co rút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.