Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?

Chương 34: 34: Cháu Ông Là Nhất






“Anh Tuấn Nam, em chắc chắn sẽ không làm kẻ phụ tình, sẽ xứng đáng với tấm lòng của anh.” Phó Thư Nghệ nắm tay thề.

Bạch Tuấn Nam ở đầu dây bên kia bật cười, có phải thân phận của bọn họ bị đổi nhầm rồi không? Bạch Tuấn Nam cúp điện thoại, vẻ mặt sầm xuống, anh không ngờ mẹ lại giấu anh đi tìm Phó Thư Nghệ

Với tư cách là một người con, mẹ mình đang nghĩ gì, anh chỉ cần động não chút là hiểu được hết

Anh nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, ánh mắt lạnh lùng

Anh cho rằng những chuyện anh đang đắn đo thì đến lúc này cũng không cần do dự nữa

Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì tình cảm mẹ con giữa bọn họ sẽ chẳng còn mất

Phó Thư Nghệ kể mọi chuyện cho Bạch Tuấn Nam xong,3trong lòng dễ chịu hơn hẳn, giống như thở phào nhẹ nhõm, cả người đều thoải mái.

Sau khi ăn tối xong, Phó Thư Nghệ còn rảnh rỗi mời mẹ đi xem phim.

Mà nhà họ Bạch lúc này, Trương Tổ Tâm và con trai cãi nhau một trận to chưa từng thấy

“Tuấn Nam, không phải con nói buổi tối có tiệc nên không về ăn à?” Trương Tố Tâm đang ăn cơm thì thấy con trai về

Nét mặt Bạch Tuấn Nam bình tĩnh: “Con cho trợ lý đi thay rồi, không phải trường hợp quan trọng, con không đi cũng được.”

Trương Tổ Tầm nhíu mày, “Con mới đứng vững trong công ty, không thể làm việc tùy tiện như vậy được, có vài khách hàng tuy không quá quan trọng nhưng con vẫn phải tỏ thái độ, không thể để bọn họ thấy chúng ta không coi trọng bọn1họ.”

Bạch Tuấn Nam bảo dì giúp việc lấy cho anh một bộ bát đũa, ngồi xuống đối diện với Trương Tố Tâm, “Mẹ, con về ăn cơm với mẹ không được à? Đã lâu rồi con không ăn một bữa cơm với mẹ.”

Trương Tổ Tâm cười, “Con có thể về ăn cơm với mẹ, đương nhiên mẹ rất vui rồi.” Nhưng mà bà lại nhìn Bạch Tuấn Nam với ánh mắt nghiền ngẫm, không biết vì sao hôm nay con trai bỗng về sớm, chẳng lẽ con trai đã biết chuyện hôm nay bà đến gặp Phó Thư Nghệ?

Nhưng bà lại thấy không có khả năng, Phó Thư Nghệ hẳn không làm chuyện đó

Mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi, Bạch Tuấn Nam vẫn không nói gì

Trương Tố Tâm dần yên tâm, trong đôi mắt còn ánh lên nét vui mừng, có lẽ con trai chỉ muốn6ăn một bữa cơm với bà

“Mẹ, đã lâu chúng ta không tâm sự rồi, ngồi xuống tâm sự đi.” Ngay lúc Trương Tố Tâm thấy yên tâm thì bỗng Bạch Tuấn Nam lại nói

Trương Tổ Tâm sững sờ, cười: “Ừ, con muốn nói gì?”

“Mẹ, mẹ thấy biểu hiện của con trong công ty mấy tháng qua thế nào ạ?” “Rất tốt, mẹ không ngờ con lại có thể quản lý công ty tốt đến vậy, mẹ rất vui.” Khóe miệng Bạch Tuấn Nam khẽ cong lên, “Vậy xem ra biểu hiện của con không khiến mẹ cảm thấy thất vọng.” “Không thất vọng, từ trước tới giờ con luôn là đứa con ngoan

Từ nhỏ đến lớn, con luôn là niềm tự hào của mẹ, mẹ rất vui vì có đứa con trai như con.” “Mẹ, công ty là tâm huyết cả đời của ba, cũng là công sức4của mẹ, đương nhiên con phải dốc hết sức để đưa nó phát triển hơn.” Trương Tố Tâm cực kỳ vui mừng, “Mẹ rất vui vì con có suy nghĩ như vậy, bây giờ con còn trẻ, chưa đủ kinh nghiệm, mấy năm nữa con có đủ kinh nghiệm và kết hôn rồi, mẹ sẽ chính thức giao công ty cho con.”

Nụ cười Bạch Tuấn Nam nhạt dần, hơi lạnh lùng: “Mẹ, con nhớ lần trước mẹ nói, đến khi hạng mục hợp tác với Phùng Thị hoàn thành, đến khi con có thể đứng vững trong công ty thì mẹ sẽ giao công ty cho con quản lý.”

Trương Tố Tâm cứng người, cười trừ, “Tuấn Nam, quản lý công ty không phải chuyện đơn giản, người xưa đã nói, trước thành gia sau lập nghiệp, mẹ thấy chuyện quan trọng trước mắt là xác định quan hệ3của con và Thư Nghệ.” Bạch Tuấn Nam nhìn mẹ, vẻ mặt như cười như không, “Mẹ, con và Thư Nghệ xác định quan hệ người yêu từ lâu rồi.” “Con biết ý mẹ không phải như thế mà

Tuấn Nam, con và Thư Nghệ đính hôn trước cũng được, mà kết hôn luôn cũng được, để mối quan hệ giữa hai đứa chắc chắn hơn, mẹ mới yên tâm giao công ty cho con được.”

“Mẹ, mẹ thật lòng muốn con và Thư Nghệ xác định quan hệ, hay chỉ muốn lấy điều này làm cái cớ, mẹ không muốn giao công ty cho con?”

Trương Tô Tâm nghe vậy thì mặt biển sắc: “Lời này của con có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.” “Phó Thư Nghệ kể chuyện hôm nay mẹ đến gặp cho con nghe à?” Trương Tố Tâm bán tín bán nghi

Bạch Tuấn Nam không phủ nhận, “Mẹ, con và Thư Nghệ còn trẻ, tạm thời bọn con chưa muốn kết hôn, con hy vọng sau này mẹ đừng vì chuyện này mà tìm cô ấy, nhất là dưới tình huống con không biết rõ

Nét mặt Trương Tổ Tâm sầm xuống, yên lặng nhìn Bạch Tuấn Nam, “Tuấn Nam, mẹ là mẹ con.” Điều khiến bà thấy kinh ngạc là Phó Thư Nghệ lại kể chuyện hôm nay cho con bà, chẳng lẽ con bé không lo lắng bà sẽ căm ghét nó sao? Bà là mẹ của Bạch Tuấn Nam, sau này sẽ là mẹ chồng nó, còn chưa gả vào nhà họ Bạch đã có mâu thuẫn với bà, rốt cuộc có chiều nhà họ Phó khờ thật hay giả ngốc?

Bạch Tuấn Nam cười, vì đây là mẹ anh nên anh mới nói rõ ràng với bà, nếu không thì anh sẽ trực tiếp ra tay.

“Mẹ, hôm nay con có hai chuyện muốn nói với mẹ

Chuyện thứ nhất, con hy vọng mẹ đừng tự ý gặp Phó Thư Nghệ, con và cô ấy đang yêu nhau, nhưng không có nghĩa cô ấy phải hy sinh vì con

Con thích cách cô ấy lập kế hoạch cho tương lai của mình, và con ủng hộ chuyện đó

Chuyện thứ hai, bây giờ con đã đứng vững trong công ty rồi, nhưng con là một người có dã tâm, con muốn phát triển sản nghiệp của ba rộng lớn hơn, khiến nó trở thành một doanh nghiệp nổi tiếng trong và ngoài nước

Cho nên, để giúp cho khát vọng của con trở thành hiện thực, con hy vọng mẹ có thể chuyển cổ phần công ty của ba để lại cho con về với con, con không muốn mấy ông chú kìm kẹp, con muốn có quyền quyết định tuyệt đối.

Sắc mặt Trương Tổ Tâm tái xanh, con bà còn thiếu nước mắng thẳng mặt bà nữa thôi, không nể nang thể này làm bà thấy tức giận

Bà hít sâu, cố gắng để mình không quá kích động, “Tuấn Nam, mẹ không muốn chiếm lấy những cổ phần này, mẹ và ba con chỉ có mình con là con, sớm muộn gì những cổ phần công ty này cũng là của con

Bây giờ không giao cho con vì mẹ muốn con trưởng thành hơn, con còn rất trẻ, kinh nghiệm còn ít, không hiểu được chuyện thương trường sâu cỡ nào, nếu làm việc không cẩn thận, sẽ làm ảnh hưởng đến lợi ích cả công ty.”

Vẻ mặt Bạch Tuấn Nam âm u, không nói gì, Trương Tố Tâm không nhìn rõ được suy nghĩ của anh, tiếp tục khuyên nhủ: “Còn chuyện thứ nhất mà con nói, là do mẹ suy nghĩ không chu đáo, sau này mẹ sẽ không gặp Thư Nghệ nữa

Nhưng mà bây giờ mẹ thật sự không thể giao công ty cho con được, đây là công sức của cha con, mẹ không thể không thận trọng, mẹ cũng hy vọng con có thể hiểu được mẹ

Mấy năm nay mẹ đã vất vả chống đỡ thể nào, con là người biết rõ nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.