Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?

Chương 14: 14: Hai Thế Giới






“Tuấn Nam, con đang làm gì đấy?” Trương Tố Tâm lên tiếng hỏi

Bạch Tuấn Nam nhìn mẹ giống như nhìn thấy cứu tinh: “Mẹ, mẹ tới thật đúng lúc, mau giúp con chọn một bộ quần áo.” Trương Tố Tâm liền đi vào: “Con sắp tham gia sự kiện gì quan trọng à?” Quần áo của con mình đều là loại tốt nhất, chọn bừa một bộ cũng rất hợp, đâu cần phải lo lắng lựa chọn như thế

“Tới nhà thăm cha vợ tương lai.” Bạch Tuấn Nam nói.

Trương Tố Tâm bất ngờ, cha vợ tương lai? Hình như bà bỏ lỡ mất chuyện quan trọng gì rồi

“Tuấn Nam, cha vợ tương lai gì chứ?” Bạch Tuấn Nam nhìn về phía mẹ mình, lúc này mới nhớ ra mình vốn chưa nói với3mẹ chuyện bạn gái mình là ai liền lúng túng: “À ờm, mẹ, con chưa nói với mẹ sao? Con đang quen với một cô gái, cô ấy tên là Phó Thư Nghệ.” Trương Tố Tâm nhíu mày, họ Phó?

“Cô chiêu của nhà họ Phó ở thủ đô?” Bạch Tuấn Nam gật đầu.

Trương Tổ Tâm biết con trai mình quen với con trai nhà họ Phó, nhưng chẳng biết từ bao giờ lại qua lại với cô chiêu nhà họ Phó

Có điều, nếu vậy thì đây cũng là một chuyện tốt, liền oán trách: “Thằng bé này, chuyện lớn như thế mà bây giờ mới nói cho mẹ biết, hôm nay cũng tới nhà làm khách rồi, con bảo thời gian gấp rút thế này mẹ đi đâu chuẩn bị quà cho con1đây.”

Bạch Tuấn Nam cười: “Mẹ, chuyện quà cáp không cần lo, con đã chuẩn bị xong rồi, thật ra con và Thư Nghệ qua lại cũng chưa lâu, con định đợi tình cảm của chúng con ổn định hơn rồi sẽ nói

Lần trước Thư Nghệ bị bệnh phải vào viện, kết quả bị cha mẹ cô ấy bắt gặp, người ta chủ động mời con tới nhà ăn cơm, con cũng không tiện từ chối.”

“Đi chứ đi chứ, nhất định phải đi, quà tặng con đã chuẩn bị những gì rồi

Mẹ bảo con này, lần đầu tới nhà, quà cáp tuyệt đối không thể hời hợt

Nhớ năm đó, ba con tới nhà ông ngoại con chuẩn bị bao nhiêu thứ, chỉ thiếu điều dời cả cái thương trường qua thôi.” Trương Tổ Tâm6rất vui vẻ, đây chính là cô chiều nhà họ Phó đó, hơn nữa còn là có chiều duy nhất của nhà họ Phó, vô cùng quý giá, nếu con trai mình kết hôn với con bé, những người trong tập đoàn còn không ngoan ngoãn nghe lời bà sao.

Hơn nữa, bà nghe nói chủ tịch Tập đoàn quân Lan hết sức thương yêu đứa cháu gái đằng ngoại duy nhất này, sau này hợp tác với tập đoàn quân Lan cũng chỉ cần một câu nói mà thôi

Trong mấy phút ngắn ngủi, Trương Tố Tấm đã làm rõ quan hệ lợi ích.

Bạch Tuấn Nam nhìn vẻ mặt mẹ mình cũng biết mẹ mình muốn nói gì, nhưng cũng không vạch trần, mẹ mình không phản đối là được rồi.

“Mẹ, giúp con chọn4một bộ đồ trước đã.”

“Được, mẹ giúp con ngắm xem, bảo đảm trang phục sẽ khiến con trai mẹ đẹp trai tới bức người luôn.”

Trương Tổ Tâm cười tươi như hoa, đâu còn dáng vẻ nữ cường nhân nữa, vui tươi hớn hở chọn lựa quần áo cho con trai, còn không quên dặn dò con trai: “Con tới nhà người ta làm khách, nhất định phải biểu hiện thật tốt, để lại trong mắt họ ấn tượng tốt.”

“Mẹ, con không còn là trẻ con nữa, con biết chừng mực mà.”

“Chờ con trở về từ nhà họ Phó rồi nói

À mà, hôm nào đó cũng mời con gái nhà người ta về nhà mình chơi, để mẹ gặp mặt.”

Bạch Tuấn Nam đáp cho có lệ, trong lòng vốn không định dẫn Phó Thư3Nghệ về nhà vào lúc này, ít nhất cũng phải đợi đến khi anh có đầy đủ quyền quyết định trong công ty đã.

Sáng sớm, Phó Thư Nghệ đã đi qua đi lại trước cửa, lần đầu tiên chính thức ra mắt bạn trai, dù thế nào cô cũng muốn ra đón

Hôm nay Cố Thanh Trúc và Phó Thần Hiên cũng trở lại nhà lớn, Cố Thanh Trúc đang nói chuyện phiếm với Thẩm Thanh Lan trong phòng khách, Phó Thần Hiên tay cầm một quả quýt khoan thai đến bên cạnh em gái: “Chẳng trách người ta nói con gái lớn chẳng trông cậy được, người còn chưa gả đi mà lòng dạ đã bay đi rồi.” Giọng nói có chút ghen tị.

Phó Thư Nghệ thoáng nhìn quả quýt trong tay anh: “Anh à, quýt hôm nay chua quá rồi đó.” Lời nói đầy châm chọc.

Phó Thần Hiên bị em gái nói mỉa cũng không hề tức giận, bỏ quýt vào miệng: “Đừng nhìn nữa, người ta tới dĩ nhiên sẽ vào cửa, em nhìn như thể có thể nhìn ra gì chứ? Hay em muốn làm hòn vọng phu?”

Phó Thư Nghệ phiền não: “Anh, anh không thể nói năng đàng hoàng được sao?” Phó Thần Hiên ngoa ngoắt: “Phó Thư Nghệ, em cũng vừa phải thôi nha.” Đáp lại anh chính là tiếng hừ lạnh của Phó Thư Nghệ, Phó Thần Hiên thấy thế thì giơ tay gõ một cái vào gáy cô em gái.

Hai anh em đang đùa giỡn, xe của Bạch Tuấn Nam đã dùng trước cửa, Phó Thư Nghệ thấy thế lập tức bỏ lại anh trai mình chạy nhanh về phía cổng Đại Viện

Phó Thần Hiên bĩu môi, bây giờ anh rất thấu hiểu tâm trạng của ba mình, trong lòng âm thầm quyết định tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho Bạch Tuấn Nam

Muốn kết hôn với em gái nhà anh, nhất định phải bỏ ra chút thành ý

“Anh Tuấn Nam, hôm nay anh đẹp trai lắm.” Đôi mắt Phó Thư Nghệ tỏa sáng lấp lánh, hàng mi cong cong, cô và Bạch Tuấn Nam đã năm ngày không gặp nhau rồi.

Bạch Tuấn Nam cười dịu dàng: “Chẳng lẽ bình thường anh không đẹp trai?”

“Dĩ nhiên là có rồi, nhưng hôm nay đẹp trai hơn bình thường nữa.” Đi được hai bước, lại thấp giọng nói: “Anh Tuấn Nam, hôm nay tâm trạng ba em rất tốt, cho nên anh cứ yên tâm đi.”

Bạch Tuấn Nam gật đầu, lấy từ trong cốp xe từng món quà, ừm, số lượng có vẻ nhiều.

Mà vị được Phó Thư Nghệ đánh giá là tâm trạng rất tốt kia đang ở trong phòng sách nói chuyện phiếm với Hàn Dịch

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ ô tô, biết người đã tới, sắc mặt dần trầm xuống.

Tại sao Hàn Dịch lại xuất hiện ở đây, dĩ nhiên là biết được hôm nay bạn trai của Phó Thư Nghệ sẽ tới ra mắt, cố ý dậy sớm tới tận đây xem trò vui

“Nghiêm mặt làm cái gì chứ, con gái lớn sớm muộn gì cũng có ngày này, câu này không phải là ông khuyên tôi sao.” Hàn Dịch cười híp mắt, trả lại nguyên vẹn những lời Phó Hoành Dật đã nói với anh trước đó không lâu

Phó Hoành Dật lạnh lùng nhìn lướt qua bạn tốt, cái dáng vẻ có phần hả hê này thật sự rất cần ăn đòn mà

Hàn Dịch chậm rãi đứng dậy: “Đi nào, người ta cũng đến rồi, cậu trốn ở trên này cũng có thể trốn được bao lâu chứ.” Phó Hoành Dật: “.” Ông trốn bao giờ, chỉ là một thằng nhóc bằng cọng lông, đáng để ông phải trốn sao? Đứng dậy, chậm rãi đi xuống tầng

Bạch Tuấn Nam đang chào hỏi Thẩm Thanh Lan, khóe môi Thẩm Thanh Lan nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, lúc Phó Hoành Dật xuống tầng vừa khéo nhìn thấy cảnh này, sắc lạnh nơi đáy mắt càng đậm hơn.

“Chào chú Phỏ, chào chú Hàn.” Bạch Tuấn Nam lễ phép chào hỏi.

Hàn Dịch liếc đôi mắt hoa đào: “Cháu biết chứ?”

“Trên thương trường ở thủ đô hẳn không ai là không biết tới chú Hàn.” Bạch Tuấn Nam cười nói, thái độ ôn hòa lễ độ

Hàn Dịch dĩ nhiên biết thằng nhóc này của nhà họ Bạch, là một người có năng lực

Chỉ có điều, nhà họ Bạch..

“Tới đây ngồi đi.” Phó Hoành Dật cứng rắn mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.