Cô Giáo À, Lại Đây!

Chương 26




Sở Tịch hôn mê suốt ba ngày, khi tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy là Trịnh Bình. Trịnh Bình ngồi bên giường, mỉm cười nhìn y, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y.

Sở Tịch lặng lẽ quay đầu đi, lập tức toàn thân đau đớn, vết đạn bắn trên cánh tay nhức nhối thấu xương.

Trịnh Bình cũng không giận, dịu dàng vuốt theo gương mặt y. Từ gò má, đến sống mũi, xuống cằm, rồi xuống cổ, dừng lại một lúc ở xương quai xanh, sau đó tiện tay lướt qua lớp băng vải mỏng manh trên bờ vai.

Sở Tịch nhắm mắt nhăn mày, nhưng Trịnh Bình đột nhiên tóm lấy cằm y, ép buộc y quay mặt lại, hỏi: “Đau không?”

Sở Tịch không đáp.

“Đau không?”

Vẫn không có câu trả lời.

Trịnh Bình một tay khẽ vuốt lên băng vải trên cánh tay Sở Tịch, bỗng dưng ấn mạnh một cái. Trong phút chốc đó Sở Tịch giãy nảy lên như con cá nhảy khỏi mặt nước rồi ngã trở lại giường, mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm huyệt thái dương. Cơn đau buốt đến tê tâm liệt phế xông thẳng lên đại não, trước khi Sở Tịch kịp làm bất kì động tác giãy giụa nào Trịnh Bình đã đặt khuỷu tay lên giường hòng kìm kẹp y trong khoảng trống nho nhỏ đó.

“Có đau không?” Trịnh Bình nhẹ nhàng hỏi lại.

Sở Tịch cuối cùng đành mơ mơ hồ hồ gật đầu.

“Biết đau là tốt,” Trịnh Bình đứng lên, bình tĩnh nhìn xuống gương mặt đau đớn của Sở Tịch, “….Trí nhớ của em không tốt, đau mới có thể làm cho em nhớ được.”

Sở Tịch nghiến răng không nói lời nào. Trịnh Bình cúi người cẩn thận chỉnh lại đầu kim ống truyền dịch bị lệch cho y, sau đó mới quay người rảo bước ra ngoài.

Cơn đau làm cho Sở Tịch nhớ nhất tới những chuyện người ngoài không hề biết. Y say ngủ một thời gian dài, ăn không nổi, cái gì cũng nôn hết, co thắt dạ dày. Bác sĩ nói là do di chứng của thuốc dãn cơ tiêm còn sót trong cơ thể, Sở Tịch sinh hoạt với áp lực tinh thần căng thẳng cùng mệt mỏi, tình hình sức khỏe đã tụt xuống mức đáng báo động.

Lúc Trịnh Bình đẩy cửa bước vào Sở Tịch đã tỉnh lại, hơn phân nửa gương mặt đang vùi trong lớp gối trắng phau dày dặn, sắc mặt tái nhợt mà vẫn lạnh như băng, mi mắt dài rũ xuống, che giấu đi hết thảy hỉ nộ ái ố. Trịnh Bình bước tới ngồi bên giường, một tay đỡ lấy Sở Tịch, cười nói: “Em biết hôm nay xảy ra chuyện gì không?”

Sở Tịch không nói lời nào.

“Bọn anh suýt nữa….. suýt nữa tóm được Kim Thạch.”

Sở Tịch vẫn không biểu lộ cảm xúc. Từ khi Trịnh Bình mang y trở về y vẫn không mở miệng nói lời nào, Trịnh Bình hao tâm tổn trí đều không thể dụ y nói một câu, đến nét mặt cũng không biểu lộ, thậm chí ánh mắt cũng không mang nổi tia cảm xúc nào.

Trịnh Bình ngoài mặt không tỏ ra, nhưng ai cũng thấy rõ trong lòng hắn như có lửa đốt. Thứ cảm xúc mãnh liệt này chẳng mấy chốc sẽ biến thành cơn khát cuồng phá hoại. Dường như hắn chợt nhận ra mình không tài nào có được Sở Tịch, cho dù là ôm vào trong lòng, mỗi giờ mỗi khắc nhìn thấy y, thậm chí cả lúc thân mật nhất phóng túng nhất, hắn đều không có được Sở Tịch. Biết được điều này giống như hắn đâm vào ngõ cụt, chẳng khác nào dã thú bị vây hãm trong ***g kín, không đạt được thứ mình hằng mong, thà rằng hủy diệt hết thảy.

Trịnh Bình thở dài: “Có những lúc anh thực sự muốn giết chết em, cứ như vậy….”

Ngón tay của hắn đặt trên động mạch trên cổ Sở Tịch, mạch đập yếu ớt truyền tới đầu ngón tay, không hề có chút khả năng tự vệ.

Chỉ cần ấn nhẹ một cái, người kia vĩnh viễn không tồn tại trên cõi đời này nữa.

Sẽ không còn kẻ nào khiến hắn nhớ mong như ngồi trên đống lửa, sẽ không còn kẻ nào khiến hắn theo đuổi đến lạc lối. Này những rung động thoáng qua cùng với yêu thương mù quáng cũng đủ theo hắn suốt đời, mang theo những hồi ức ngọt ngào như tình yêu của người nọ, cho dù là lừa gạt giả dối, cũng đủ đồng hành cùng một người đến hết nửa đời sau.

Sở Tịch hơi chán ghét quay đầu đi, giây tiếp theo bị ghìm trong một cái ôm nóng bỏng. Trịnh Bình ôm y thật chặt, thậm chí rõ ràng nghe thấy âm thanh rên rỉ đứt quãng của Sở Tịch vì vết đạn bắn kia bị chèn ép, hắn cũng làm ngơ.

Hắn hôn lên vành tai Sở Tịch, mơ hồ lên tiếng: “Anh đúng là hồ đồ….Làm sao anh giết em được chứ? Anh yêu em nhất…….Yêu em nhất,….”

Sở Tịch vẫn không nói nên lời, Trịnh Bình hỏi y, giọng đều đều: “Em tin không?”

“Em có tin không?”

“Anh yêu em như vậy, em tin không?”

Sở Tịch vô cảm nhắm mắt lại.

Tin hay không tin, đối với những chuyện đã qua đều không có ý nghĩa gì cả.

Tình yêu không phải thứ làm thay đổi quỹ đạo sống của một người hay lí tưởng sống còn trong tương lai, huống chi là thứ tình yêu gượng ép. Tình cảm quá mức mãnh liệt này, mãnh liệt tới mức chỉ còn lại hận thù cùng hủy diệt.

Sở Tịch mỗi ngày đều tiều tụy, dần dần thời gian y hôn mê càng lâu hơn, khái niệm thời gian trở nên mơ hồ, nhiều khi có cảm giác mình nhắm mắt lại, cuốn lịch trên đầu giường đã giở qua vài trang. Ban ngày hay đêm khuya đối với y đều trở nên lẫn lộn, y có thể nhận thấy sức sống trong cơ thể mình từng chút từng chút phai nhạt đi. Những ngày mưa dầm gió rét, căn bệnh cũ từ trên biển khiến cho toàn thân thêm đau nhức, xương cốt trở nên yếu ớt hơn bình thường, có đôi khi bị Trịnh Bình ôm chặt trong lòng, y thậm chí cảm thấy mình sẽ vỡ tan như vậy, không bao giờ phải gánh vác những chuyện xảy đến sau này nữa.

Y không biết rằng Trịnh Bình mỗi ngày đều sẽ đến, chỉ ngồi bên đầu giường nhìn y, có lúc mang cả giấy tờ linh tinh đến làm việc. Tiết trời ngày càng lạnh, tình trạng Sở Tịch ngày càng thêm bất ổn, một hôm Trịnh Bình ra ngoài gặp bác sĩ, ông lão phục vụ lâu năm trong Trịnh gia sắc mặt ngưng trọng, nới với Trịnh Bình: “Cứ như vậy hết mùa đông, cho dù sống được cũng sẽ lưu lại gốc bệnh….”

Trịnh Bình gật gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm không nói nên lời.

Kể từ hôm đó hắn làm gì cũng không rời xa giường của Sở Tịch, thậm chí tối ngủ đều ôm y, nửa đêm thường giật mình tỉnh dậy, như thể mình chợp mắt một chút, Sở Tịch sẽ thừa lúc hắn không chú ý biến đi mất dạng. Cảm giác lúc nào cũng sẽ mất đi cứ thường trực như thế, vậy nên suốt mùa đông Trịnh Bình đều không rời xa Sở Tịch, hắn nhìn y, đôi khi ánh mắt đó lại khiến bác sĩ âm thầm khiếp sợ.

Trong ánh mắt ấy ẩn chứa toàn bộ tin tưởng cùng nỗi sợ không thể biến mất. Sở Tịch là tất cả của hắn, tình yêu của hắn, linh hồn của hắn, sinh mạng của hắn, trở thành một phần máu thịt không thể chia cắt của hắn.

Mà phần máu thịt ấy không ngừng lên tiếng đòi rời khỏi thân xác hắn, hắn vẫn sống chết giữ lấy không buông, mặc kệ cho chính mình bị cắt xé máu tuôn ròng ròng.

…..Không thể buông tay.

Nếu không y sẽ rời đi, vĩnh viễn không quay về.

Cún con dần dần lớn lên một chút, nhưng là giống hạn chế, có lớn thì vẫn tròn vo như thế. Trịnh Bình thi thoảng sẽ xách cổ con chó nhỏ vứt lên giường Sở Tịch, nhẹ nhàng trêu nó: “Ngồi xuống xem nào! Ngồi xuống!”

Bàn tọa múp míp của chó nhỏ an vị trên đầu gối Sở Tịch, sau đó liếm liếm đầu lưỡi đòi ăn.

Sở Tịch nhìn một chút biểu cảm cũng không có. Y ít khi mở miệng nói, mặc kệ cho con chó chỉ biết giương mắt lên nhìn, thậm chí cũng không buồn đưa tay vỗ nó một cái. Chó con bị ghẻ lạnh, tủi thân rúc vào ***g ngực Trịnh Bình ăn vạ, Trịnh Bình cho nó ăn một miếng bánh quy, chó con ngúc ngoắc cái đuôi chạy ra ngoài.

“…..Anh đã sớm nghĩ thực ra em không hề quý nó, có phải không?”

Sở Tịch quay mặt đi, không đáp.

Trịnh Bình vươn người tới hôn y. Sở Tịch nhướng đầu lên, nhưng đầu giường không đủ rộng, dù có tận lực ngửa đầu ra sau cũng không ngăn được Trịnh Bình ôm lấy đầu y, dùng lực mở khớp hàm. Nụ hôn nồng nặc mùi rượu cùng thuốc lá, Sở Tịch ngộp thở, đẩy mạnh hắn ra rồi húng hắng hai tiếng, giây tiếp theo đã bị hung hăng đẩy xuống giường, cơ thể nam tính tráng kiện lập tức đè lên.

“….Cút…..Cút ngay!”

Trịnh Bình mắt điếc tai ngơ. Trong ánh sáng mịt mờ hắn tùy tiện xé bỏ bộ áo ngủ của Sở Tịch, bàn tay nắn bóp làn da trần trụi, mùi hương *** mỹ quen thuộc mang theo ngọt ngào cùng sung sướng tràn ngập trong kí ức, khoái cảm nọ xông lên đại não, làm hắn mất đi kiềm chế, cuồng bạo như một dã thú cắn xé con mồi.

Sở Tịch thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí, nơi khó nói dưới hạ thân truyền đến một cơn đau tưởng chừng như xé ruột. Y hít một hơi khí lạnh, ngón tay run rẩy cào lên bờ vai Trịnh Bình, nhưng cơn đau không đáng kể ngược lại còn kích thích dục vọng của Trịnh Bình. Hắn thậm chí không cho Sở Tịch thời gian thở dốc mà vẫn thẳng đường tấn công, mỗi một nhịp đều đâm rút sâu đến tận cùng. Mùi máu tươi phảng phất hòa lẫn âm thanh *** mỹ của thân thể va chạm lẫn nhau, dáng vẻ mê hoặc của người đang giãy giụa dưới thân, tất cả đều tinh tế hòa quyện với nhau, châm ngòi cho khát vọng chiếm đoạt điên cuồng trong tim Trịnh Bình.

Hắn ôm trọn lấy vòng eo nhỏ gầy của Sở Tịch, da thịt trần trụi quấn lấy nhau, khăng khít không rời.

Chỉ có thời khắc này mới khiến hắn cảm nhận được người kia đang trong vòng tay mình, chưa hề biến mất, chưa hề rời xa.

Em vẫn ở đây, vẫn còn hơi ấm, trong vòng tay anh.

Trong cơn cao trào Sở Tịch mơ hồ nghe thấy thanh âm của Trịnh Bình, không phải tiếng thở dốc, cũng không phải những lời thủ thỉ. Âm thanh kia nếu nghe kĩ, dường như người đàn ông ấy đang nức nở.

Hết_╰)╭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.