Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao?

Chương 47: Kiếp này, cô ấy là của ta!!!(2)




Trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Vân Hiên, Lâm Yên phát hiện, Vân Hiên tựa hồ có chút sợ người lạ, đồng thời hết sức ngại ngùng.

Nói chung, nghề nghiệp tay đua xe, loại tính cách này rất ít, phong cách của tay đua xe, phần lớn có quan hệ trực tiếp với tính cách, nếu như tính cách sôi động, phong cách trên đường đua cũng sẽ khá bạo lực, nhưng nếu như tính cách ổn trọng, phong cách trên đường đua sẽ có xu hướng bình ổn cầu sinh, không giống nhau.

Mà loại tính cách này của Vân Hiên, trong kiếp sống trên đường đua của Lâm Yên, cơ hồ chưa từng gặp qua, cho nên, đối với Vân Hiên, Lâm Yên cũng có chút chờ mong cùng tò mò.

Lúc này, Lâm Yên bấm điện thoại gọi cho ông ngoại.

Một lát sau, trong điện thoại di động truyền đến thanh âm của ông ngoại, "Tiểu Yên, đã trễ như vậy, tìm ông ngoại có chuyện gì không?"

"Ông ngoại, đêm mai con trở lại nhà cũ ăn cơm." Lâm Yên mở miệng nói.

"Được, trở lại nhà cũ nhiều một chút."

"Ông ngoại, đêm mai con sẽ dẫn hai vị tay đua xe qua, một người sẽ đảm nhiệm đội trưởng đội xe Hạ gia chúng ta." Lâm Yên đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Yên vừa dứt lời, đầu kia điện thoại lại rơi vào trầm mặc.

Hạ Định Khôn vốn cho là, Lâm Yên chỉ muốn quay trở lại nhà cũ ăn cơm rau dưa, chưa từng nghĩ, thật sự tìm được tay đua xe, còn mang theo tay đua xe quay trở lại nhà cũ Hạ gia.

"Đội trưởng, nói đùa cái gì, tùy tiện tìm con chó con mèo gì, liền muốn trở về làm đội trưởng đội xe chúng ta?!" Chưa đợi ông ngoại mở miệng nói chuyện, trong điện thoại di động lại truyền tới thanh âm của Hạ Hùng.

Lâm Yên nhìn đồng hồ, hiện tại, hẳn là đến cơm tối của Hạ gia, xem chừng, ngồi bên cạnh Hạ Hùng lão gia tử Hạ Định Khôn, cho nên, nội dung Lâm Yên nói chuyện bị Hạ Hùng nghe thấy.

Đương nhiên, Lâm Yên cũng không để ý.

Nếu Mạc Thư Quân nghe thấy một nhân viên quản lý đội đua xe sơ cấp đánh giá hắn là "Con chó con mèo", không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Tuy nói, Lâm Yên cũng không tính là quen thuộc với giới đua xe Hoa quốc, nhưng cũng biết, loại tay đua xe như Mạc Thư Quân này, có lẽ trong đội thi đấu hàng đầu Hoa quốc không có danh tiếng gì, nhưng nếu như đặt ở trong đội đua xe sơ cấp, hẳn là thuộc về cấp bậc đại thần bọn hắn không thể chạm tới.

"Tiểu Yên, được rồi, ông biết rồi, tối mai con mang người về xem một chút đi..." Hạ Định Khôn mở miệng nói.

"Được rồi ông ngoại, vậy đêm mai gặp." Lâm Yên dứt lời liền cúp điện thoại.

Bên này Lâm Yên chưa cúp điện thoại bao lâu, Bùi Vũ Đường liền hấp tấp đẩy cửa đi đến.

"Chị dâu, chị chạy đi đâu vậy, em tìm chị một ngày, tin nhắn cũng không trả lời!" Nhìn thấy Lâm Yên, Bùi Vũ Đường vội vàng mở miệng nói.

"Tìm tôi một ngày?" Nghe thấy, Lâm Yên hơi sững sờ, hôm nay bởi vì chuyện của Vân Hiên cùng Mạc Thư Quân, cô cũng không có thời gian xem điện thoại, cho nên cũng không biết Bùi Vũ Đường tìm cô.

"Điện thoại gọi hai ba cuộc, tin nhắn gửi mười mấy cái, chị cũng không có đáp lại em..." Mặt mũi Bùi Vũ Đường tràn đầy ủy khuất.

Lâm Yên: "..."

Một lát sau, Lâm Yên nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, bất đắc dĩ nói, "Vậy cậu đến cùng tìm tôi có cái chuyện gấp gì."

Nói đến đây, trong mắt Bùi Vũ Đường hiện ra một tia thần sắc kích động, nhìn chằm chằm Lâm Yên, gấp gáp nói, "Có việc chứ, là việc lớn... Chính là, lễ gặp mặt!"

"Lễ gặp mặt?" Lâm Yên sững sờ, "Lễ gặp mặt gì."

"Là lễ gặp mặt cho Yeva đó!" Bùi Vũ Đường tiến lên, ngồi bên cạnh Lâm Yên, "Chị dâu, hai ngày sau sẽ tới yến tiệc thấy Yeva loại cấp bậc đại thần truyền thuyết này, cũng không thể đi tay không, quá không lễ phép, chị nói một chút... Chúng ta đưa cái gì thì tốt, nhất định phải có tiếng, nhưng lại không thể quá LOW, ban đầu em nghĩ trực tiếp đưa tiền, ngẫm lại không thích hợp, đưa một chiếc xe đua... Tựa hồ cũng không tốt lắm..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.