Cỏ Gần Hang Của Đại Ca

Chương 52: Tàn sát người thân




Bữa cơm này, hoàn toàn làm Đường Tiểu Mễ không biết cái gì gọi là ăn ngon.

"Tiểu Mễ a, dù sao ngày mai cũng sẽ gặp cha mẹ cháu, tối nay ở lại chỗ mẹ Phó nhé". Triệu Tử Quân nở nụ cười hòa ái, vẻ mặt dịu dàng, sắc mặt thân thiết, ánh mắt mong đợi. Đường Tiểu Mễ mới vừa chuẩn bị nhét thịt xào khô vào trong miệng, còn lơ lửng giữa không trung, nhìn Triệu Tử Quân cười ngây ngô, ánh mắt nhìn Phó Thụy Dương nhờ giúp đở, Phó Thụy Dương khóe miệng cong lên, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

Đem thịt bỏ vào trong miệng, nhai như sáp đèn cầy, lại nhìn Phó Long Bưu một chút, râu ria Phó Long Bưu run lên, hiển nhiên cố nén cười lợi hại, không nhìn Đường Tiểu Mễ mà nhìn đi chỗ khác. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn, lại đem ánh mắt cầu cứu ném sang Phó Chấn Hoa, ai ngờ, Phó Chấn Hoa lại gắp một miếng thịt thả vào trong chén Tiểu Mễ: "Thịt xào khô này là sở trường của mẹ Phó cháu làm đó, ăn rất ngon, ăn nhiều một chút".

Cái gì gọi là khóc không ra nước mắt?

"Buổi tối không về, cháu sợ ông nội, bà nội lo lắng". Đường Tiểu Mễ nhỏ giọng không còn hơi sức nói.

"Chút nữa ta gọi điện thoại nói với ông nội cháu một tiếng, tối nay ở lại nơi này". Phó Long Bưu hắng giọng một cái, mở miệng nói. Phó Thụy Dương cuối cùng không nhịn được, phốc một tiếng, không dám cười ra ngoài nên bị sặc, đứng dậy ho khan. Đường Tiểu Mễ ánh mắt sáng lên, cười đến hết sức dịu dàng, vội đến săn sóc, tay đặt sau lưng Phó Thụy Dương vỗ vỗ mạnh, trong miệng cắn răng, để cho anh thấy chết mà không cứu, tên nhát gan, uổng phí gương mặt trắng yêu nghiệt, trả lại cho tôi thật tốt.

Phó Thụy Dương có khổ không nói được, cô gái này nhìn gầy teo, yếu ớt, thế nào mà hơi sức lớn như vậy? Đành bị nàng đánh ra nước mắt. Đường Tiểu Mễ giống như nông nô nổi dậy làm địa chủ, mở mày mở mặt, tất cả buồn bực trong lòng toàn bộ bay đi, quả thật mặt mày hớn hở.

Nhìn hai người làm trò, ở trong mắt mọi người, đương nhiên không phải là chuyện như vậy, chỉ xem như hai đứa nhỏ đang liếc mắt đưa tình, trước kia lo lắng hai người không thể ở chung được, bây giờ nhìn xem, ở chung với nhau là không sai, thậm chí Triệu Tử Quân bắt đầu suy nghĩ bây giờ nên bồi bổ cho Đường Tiểu Mễ, vì tương lai ngày sau, chuẩn bị sẵn sàng cho đời thứ tư của Phó gia ra đời, thật đúng là lo toan chu đáo. Kết quả là, Đường Tiểu Mễ bắt đầu cuộc sống lần đầu tiên không về nhà ngủ.

Biệt thự Phó gia cách đó không xa, một chiếc Land cruise, bên trong xe, ba anh em Dương gia đang ngồi.

"Đại ca, Tiểu Mễ cũng ở bên trong một ngày rồi, hiện tại trời đã tối, tại sao vẫn chưa ra?" Dương Sơ Tam lớn tuổi hơn Đường Tiểu Mễ không bao nhiêu, cũng dễ bị kích động nhất.

"Đúng vậy a, đại ca, Đường gia cũng không có tin tức gì như vậy, chẳng lẽ Tiểu Mễ tối nay thật muốn ở nơi này sao?" Dương Sơ Nhị là một trong ba người trầm ổn nhất, vào lúc này cũng có chút lo âu. Dương Sơ Nhất trầm giọng không nói lời nào, một đôi mắt dài, nhỏ, bén nhọn nhìn chằm chằm vào nhà Phó gia: "Những cô gái kia đã giải quyết xong chưa?"

"Ừ, Phó Thụy Dương cũng chính là gặp dịp thì chơi, cũng đã đuổi đi rồi". Dương Sơ Nhị gật đầu một cái. Dương Sơ Tam lấy điện thoại di động ra: "Mặc kệ, ta gọi điện thoại cho Tiểu Mễ".

Dương Sơ Nhất, Dương Sơ Nhị liếc mắt nhìn nhau, không ngăn trở, cùng nhau nhìn chằm chằm điện thoại Dương Sơ Tam, giống như là Đường Tiểu Mễ có thể từ trong điện thoại nhảy ra. Đường Tiểu Mễ vào lúc này đang cùng Triệu Tử Quân bày một mâm trái cây, nàng vốn thích làm bếp, Triệu Tử Quân vừa dịu dàng, xem trọng cuộc sống gia đình của người phụ nữ, cũng rất hòa hợp.

Tiếng nhạc ma quái vang lên? Đường Tiểu Mễ đau buồn muốn chúi đầu vào mâm trái cây, một lần nữa nhắc nhở mình, nhất định phải đổi tiếng chuông này, nếu không mình sẽ bị buồn bực chết, trước khi mà bị người khác cười chết, không đáng chút nào.

"Tiểu Mễ, chúng ta ra ngoài đi chơi a". Dương Sơ Tam nói to. Đường Tiểu Mễ cau mày nhấn nhỏ tiếng xuống, có chút ngượng ngùng gật đầu một cái với Triệu Tử Quân rồi đi tới một bên nghe điện thoại: "Sơ Tam, em không có ở nhà".

"Này, vậy em lúc nào thì trở lại?" Dương Sơ Tam cơ hồ đang xắn tay áo lên rồi.

"Em...em hôm nay không trở về được, thôi, dù sao ngày mai sẽ gặp mặt, đến lúc đó sẽ nói." Đường Tiểu Mễ nói xong liền muốn cúp điện thoại, ở nhà Phó Thụy Dương, nhiều người như vậy, nàng cũng ngượng ngùng vì hắn quá càn rỡ, trong lòng buồn bực muốn chết.

"Ai, ai." Dương Sơ Tam còn muốn nói điều gì, Dương Sơ Nhất đoạt lấy điện thoại di động: "Tiểu Mễ, em ra đây, chúng ta đón em trở về".

Đường Tiểu Mễ sững sờ, Sơ Nhất bọn hắn tới sao?

"Sơ Nhất, em không có ở chỗ ông nội".

"Anh biết rõ em ở Phó gia, mau đi ra đây, một cô gái tại sao có thể ở nhà người ta muộn như thế?". Giọng nói của Dương Sơ Nhất chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.

"Không được, ông nội Phó đã gọi điện thoại cho ông nội, ông nội đã đồng ý rồi, bây giờ em đi thì không tốt lắm". Đường Tiểu Mễ một tay dùng sức bấu chặt vạt áo của mình, Trương Anh Thụy nói rất đúng, bây giờ đang ở Phó gia, không thể như ở Đường gia, không thể làm cho người khác khó chịu với nàng, nàng nhìn ra được, mẹ Phó, bọn họ rất ưa thích nàng, thật lòng cảm thấy thế, nếu nàng mắc cỡ, ngượng ngùng thì có vẻ giả dối.

"Tiểu Mễ!" Dương Sơ Nhất có chút giận bản thân mình, không bảo vệ tốt cho em gái như vậy, để cho nàng bị ủy khuất ở một nơi không quen như vậy, có thể không sợ sao? Có thể thoải mái hay không? Có thể bị khi dễ hay không? Hắn chẳng thể giúp được gì.

Dương Sơ Nhị nhìn dáng vẻ sững sờ của Dương Sơ Nhất tự động lấy điện thoại: "Tiểu Mễ, nếu Phó Thụy Dương khi dễ em, nhất định nói cho nhị ca, chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn".

Đường Tiểu Mễ cắn cắn môi, mắt nhất thời có chút ươn ướt, nói không ra lời, nhưng rất nghiêm túc gật đầu, cũng không để ý bên đầu điện thoại kia không thấy được nàng gật đầu.

"Có phải bọn họ không yên lòng hay không?" Lần này, giọng nói của Phó Thụy Dương không có ý trêu đùa, từ phía sau nhẹ nhàng truyền đến.

Đường Tiểu Mễ cúi đầu, không muốn cho nhìn hắn nhìn thấy vẻ mặt của mình, nhưng bả vai đang rung rung đã bán đứng nàng.

Trong lòng Phó Thụy Dương bỗng dưng căng thẳng, tiến lên đem thân thể nàng kéo lại ôm vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vuốt đầu Đường Tiểu Mễ: "Nơi này, về sau cũng là nhà của cô".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.