Cỏ Gần Hang Của Đại Ca

Chương 13: Tranh mỹ nhân




Tần Bách Sâm gọi điện thoại cho Chỉ Ngưng, nói hôm nay có tổ chức nhạc hội, hỏi xem cô có muốn đi không. Chỉ Ngưng suy nghĩ một chút, thấy đã rất lâu chưa gặp lại bạn bè thời trung học, cho nên cô đáp ứng.

Chỉ Ngưng mặc bộ âu phục mẹ Hoàng Phủ mua cho cô khi còn ở Mĩ đến nhạc hội. Thời điểm Chỉ Ngưng tới cũng đã có không ít người đang ở đó.

Vài người nhanh mắt đã nhìn thấy chỉ Ngưng rồi, “Ai” Hàn Chỉ Ngưng đến kìa.”

“Chỉ Ngưng, cậu thật là càng ngày càng đẹp”

“Chỉ Ngưng, nghe nói bây giờ cậu là nhà thiết kế của ‘Earl’?”

“Đúng vậy! Tôi đã từng thấy trang sức do cậu thiết kế tại cửa hàng của ‘Earl’.”

Từ lúc Chỉ Ngưng xuất hiện, nửa câu cũng chưa nói, chỉ nghe bọn họ hỏi đông hỏi tây, nhưng trong lòng cô thầm nghĩ: xem ra, bọn họ hẳn là đều xem qua những tin tức giải trí hoặc những tin tức thương mại. “Ha ha! Thật vậy sao? Vậy cậu có mua không?”

“Chẳng lẽ cậu không biết trang sức của ‘Earl’ đắt như thế nào sao? Có một lần tôi theo giúp bằng hữu đi mua nhẫn cưới, kết quả sau khi vào xem đã bị giá cả hù chết không dám mua.”

Tuy Chỉ Ngưng thiết kế trang sức, nhưng cô không rõ lắm trang sức do mình thiết kế có đắt hay không, xem ra, trở về phải hỏi Hoàng Phủ Thần Phong xem hắn định giá trang sức do cô thiết kế là bao nhiêu mới được.

“ Chờ đến khi cậu kết hôn, tôi sẽ đi mua cùng cậu. Sẽ giảm giá cho cậu được không?”

“Được! Đến lúc đó tôi nhất định sẽ gọi điện thoại cho cậu.” Người này là bạn tốt của Chỉ Ngưng, trước kia, rất chiếu cố Chỉ Ngưng.

“Chỉ Ngưng, thời gian trước, tin tức một mực nói, bây giờ em ở cùng tổng tài ‘Earl’, có thật không?” Tần Bách Sâm dù biết Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong ở cùng một chỗ, nhưng hắn vấn muốn cùng Chỉ Ngưng xác nhận lại.

“Đúng a! Tôi nhìn thấy trên báo giải trí có ảnh cậu và Phong đại thiếu rất thân mật.”

Hiện tại kêu Chỉ Ngưng trực tiếp trả lời vấn đề này, cô thật đúng là có chút ngượng ngùng, trước kia đối diện với mấy cái này vấn đề này đều có Hoàng Phủ Thần Phong trả lời, nhưng hôm nay, cô không biết nên nói như thế nào? Cô thật sự hoài nghi những người này đều là phóng viên, bằng không, cũng sẽ không một mức bám lấy cô không tha thế này. “Ách” cái này”, tôi và anh ấy cùng một chỗ đã sắp hai năm.”

Ở đây có không ít đàn ông, trước kia đều thầm mến Chỉ Ngưng, vốn còn muốn thừa dịp hôm nay một lần nữa theo đuổi cô. Nhưng khi nghe cô xác nhận cô và Hoàng Phủ Thần Phong thực sự ở cùng một chỗ với nhau, bọn họ liền hoàn toàn từ bỏ. Mình lấy cái gì để cạnh tranh với một người đàn ông độc thân hoàng kim có giá trị nhất toàn cầu? Nhưng cái ý nghĩ này cũng không phải toàn bộ mọi người đều thừa nhận, ngoại trừ Tần Bách Sâm.

Đang lúc bọn họ nói chuyện vui vẻ, Tiểu Bân canh giữ ở phía ngoài bước vào. Hắn đi đến bên người Chỉ Ngưng nói: “Tiểu thư, Phong thiếu gọi điện thoại cho tôi, hắn nói cô vì sao không nhận điện thoại?”

Nghe xong lời Tiểu Bân nói..., Chỉ Ngưng vội vàng mở ví của mình ra, nguyên lai, cô quên mang điện thoại. Chỉ Ngưng ngượng ngùng nói: “Tôi quên mang theo điện thoại.”

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tiểu Bân lại vang lên, Tiểu Bân nhận điện thoại, sau đó, hắn đưa di động cho Chỉ Ngưng: “Tiểu thư, Phong thiếu, ngài ấy kêu cô nghe.”

Chỉ Ngưng có chút sợ hãi cầm lấy điện thoại, bởi vì, Hoàng Phủ Thần Phong khẳng định gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cô, nhưng cô đều không nhận, Hoàng Phủ Thần Phong nhất định lo lắng gần chết.

Toàn bộ mọi người đã yên tĩnh, muốn nghe Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong nói chuyện điện thoại.

“Uy, Phong?” Chỉ Ngưng rất cẩn thận nói, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Hàn Chỉ Ngưng, em có biết anh gọi cả trăm cuộc điện thoại cho em hay không, em rõ ràng một cuộc đều không nhận, nói, vì sao không nhận điện thoại?” Hoàng Phủ Thần Phong tức giận gào thét lớn. Chỉ sợ lúc này, người nào tiến vào văn phòng của Hoàng Phủ Thần Phong đều không thể tránh khỏi cơn giận này.

“Phong, thực xin lỗi, em sai rồi, em quên mang theo điện thoại! Em biết em không nên sơ ý như vậy. Phong, anh không nên tức giận! Anh vừa mới mắng rất nhiều người đúng không? Phong, em thật sự sai rồi, không nên hại anh lo lắng như vậy” Chỉ Ngưng biết, hiện tại chỉ cần cô nói vài lời dễ nghe, nói lời xin lỗi, Hoàng Phủ Thần Phong nhất định sẽ bớt giận.

Những bạn học trước kia nghe được Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong nói chuyện điện thoại đều cảm thấy ghen ghét. Đàn ông là ghen ghét Hoàng Phủ Thần Phong, phụ nữ là ghen ghét Chỉ Ngưng.

Quả nhiên, Hoàng Phủ Thần Phong nghe được thanh âm mềm mại của Chỉ Ngưng, lửa giận lập tức liền tiêu tơn hơn phân nửa, còn nửa non buổi tối sẽ ‘giải quyết’: “Ngưng Nhi, em thật đúng là hiểu rõ anh. Bất quá, anh còn chưa hết tức giận hoàn toàn. Anh còn chưa ăn cơm, em đến ăn cơm với anh.”

“Nhưng em đã ăn cơm xong.”

“Em rốt cuộc có đến không?” Hoàng Phủ Thần Phong hạ giọng.

“Được rồi! Em tới là được.”

“Ha ha! Như vậy mới ngoan.”

Chỉ Ngưng đưa di động trả lại cho Tiểu Bân, lại nói với những bạn học trước kia: “Thật ngại quá! Tôi có việc phải về trước.”

“Chỉ Ngưng, những người bảo vệ kia là bảo vệ của cậu sao?”

“Đúng vậy! Phong đại thiếu đối với cậu thật là tốt!”

“Chỉ Ngưng, tôi đưa em ra ngoài!” Tần Bách Sâm nói.

Tiểu Bân nghe thấy Tần Bách Sâm muốn đưa Chỉ Ngưng ra ngoài, liền lập tức cản Tần Bách Sâm lại, nói: “Vị tiên sinh này, không cần làm phiền anh, chúng tôi là người chuyên bảo vệ Chỉ Ngưng tiểu thư, chúng tôi sẽ đưa tiểu thư ra ngoài.”

Những người kia nhìn thấy Tần Bách Sâm không có việc gì đi gây chuyện, còn tự làm mình xấu hổ như vậy, đều nhỏ giọng cười.

“Tôi đi trước, sẽ liên lạc sau! Bye!” Nói xong, bảo vệ liền mở cửa, Tiểu Bân đi theo sau Chỉ Ngưng ra ngoài.

“Ai! Hàn Chỉ Ngưng kia thật đúng là tốt số, nghe nói, hai năm qua, Phong đại thiếu đều vì Chỉ Ngưng mà rời khỏi những nơi tiệc tùng chơi bời.”

“Nói đúng hơn là những nơi đó hắn đều không tới.”

“Phong đại thiếu đẹp trai như vậy, mê người như vậy, quan trọng nhất là, tiền của hắn nhiều đến nỗi mấy đời cũng không dùng hết, các người đã xem bảng danh sách những người giàu nhất chưa? Phong đại thiếu kia vừa leo lên đứng đầu bảng.”

Chỉ Ngưng khúm núm đứng trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong, cúi đầu như học sinh tiểu học mắc lỗi: “Phong, em đã trở về.”

Hoàng Phủ Thần Phong xem xong phần văn kiện cuối cùng, rốt cục ngẩng đầu, “Chúng ta đi ăn cơm thôi!”

“Anh không tức giận nữa?”

“Nói thực thì còn một chút, một chút này chờ đến tối sẽ biến mất a!”

Chỉ Ngưng lập tức hiểu được đến tối là có ý gì, “Anh đáng ghét!” Chỉ Ngưng đỏ mặt, trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong. “Phong, hôm nay em đến nhạc hội cũng bạn học cũ, sau đó em đáp ứng một người bạn tốt của em, khi cô ấy kết hôn, cô ấy đến cửa hàng của công ty để mua nhẫn, có thể được giảm giá.”

“Công ty của chúng ta bình thường không giảm giá.” Hoàng Phủ Thần Phong cố ý dừng lại một chút.

“A? Nhưng em đã đáp ứng cô ấy rồi.”

“Nhưng vì em đã nói với người ta..., cho nên có thể.”

“Thật vậy sao? Phong, em cực kỳ cực kỳ yêu anh!” Chỉ Ngưng kích động ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong. “Còn có, em quên hỏi anh, Phong, trang sức do em thiết kế được bán ở cửa hàng với giá bao nhiêu. Bọn họ nói vốn muốn mua, nhưng mà quá đắt.”

“Bình thường thì đại khái là hơn mười vạn!”

“Đối với một số thành phần tri thức mà nói, hình như có chút đắt. Nhưng đối với những đại tổng tài mà nói, hơn mười vạn không thấm vào đâu.”

“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!”

Vốn cho là, cuộc sống hạnh phúc như vậy có thể kéo dài mãi, ai cũng không thể phá vỡ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.