Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế?

Chương 1




Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng nhạc mới dừng lại.

Giống như sợ mỹ nhân bên trong lặng lẽ rời đi, khi tiếng địch vừa ngừng lại, thanh niên xinh đẹp tuyệt trần như nữ nhi cũng không để ý huynh trưởng tôn quý trước mặt, nhấc chân lên vội vã vọt tới.

Hắn xô cửa phòng ra, tiến vào mới lớn tiếng cười nói: "Cao Trường Cung ngươi thật giỏi, tiệc của ta ngươi không tham gia, lại chơi đùa với mỹ nhân ở đây."

Miệng vừa nói chuyện, ánh mắt của hắn vừa vội vàng tìm Trương Khởi. Nhưng khi cửa phòng vừa bị xô ra thì Trương Khởi đã nhanh chóng xoay tròn, bay vào trong nội thất nhanh như gió rồi. Hắn làm sao nhìn thấy cái gì?

Lan Lăng Vương chậm rãi để sáo ngọc xuống, trong có giọng nói hơi say có phần không vui, "Cao Trạm đây là phòng ngủ của ta."

Cao Trạm cười một tiếng, không để ý chút nào nói: "Biết đây là phòng ngủ của ngươi mà." Nói tới chỗ này, hắn ngẩng đầu nhìn quanh phòng, miệng tiếp tục nói: "Trường Cung, nghe nói ngươi mới có một tuyệt đại giai nhân? Thúc thúc chẳng thèm lo tiệc nhà mình, mà chỉ muốn tới xem. Đi, kêu nàng ấy ra ngoài cho thúc thúc xem với."

Hắn nói với vẻ mặt cợt nhã, giọng nói rất là vô lễ. Cũng phải, thân là thúc thúc của Lan Lăng Vương, hắn không cần phải khách khí với người cháu hèn mọn hơn mình.

Hắn vừa nói xong, thì lại thấy mặt Lan Lăng Vương trầm xuống, lông mày xuất hiện vẻ hung dữ. Hiếm khi thấy Cao Trường Cung như thế, Cao Trạm lại cười to, chưa đợi hắn nói gì, đã phẩy ống tay áo lui ra ngoài.

Đóng cửa phòng, Cao Trạm chắp tay nói với người thanh niên tuấn mỹ đang đứng chắp tay ở cửa: "Cửu huynh, người biết tiểu tử Trường Cung kia đang làm gì không? Hắn cởi sạch áo, uống say túy lúy, chỉ khoác một cái áo khoác, còn thổi sáo, vui đùa với mỹ nhân kia đấy." Hắn cười to nói: "Thật không hỗ là con cháu Cao gia ta, về chuyện tìm hoan tìm vui thì không cần dạy cũng biết."

Người thnah niên tuấn nhã lẳng lặng mỉm cười, sau khi nghe xong, hắn nói nhỏ: "Hồ đồ" rồi xoay chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm phòng ngủ, hắn trầm giọng nói: "Trường Cung chưa từng say, hôm nay say rượu, nhất định là trong lòng vô cùng vui mừng —— chúng ta đừng quấy rầy hắn, đi thôi"

Nói xong, hắn vung ống tay áo, dẫn theo mọi người cất bước rời đi.

Bọn họ vừa rời đi, Trương Khởi liền đi ra từ trong nội thất.

Đi tới trước mặt Lan Lăng Vương, Trương Khởi nhẹ nhàng ngã vào, rồi nàng ngước đầu, đôi tay ôm đầu gối của hắn, kêu: "Trường Cung. . . . . ."

"Hả?" Lan Lăng Vương mở đôi mắt say lờ đờ mê ly ra, không hiểu nhìn nàng. Thấy nàng hình như rất lạnh, bèn đưa tay nâng nàng lên đùi ngồi, hỏi "Sao thế?"

Trương Khởi ôm hông của hắn, vùi mặt ở trong lòng hắn, lắc đầu một cái.

Lúc nãy trong nội thất, nàng nghe được tiếng cười của Cao Trạm, không biết sao thấy hơi sợ.

Quá khứ, Trương Khởi mà sợ, thì tự mình trốn một mình, mà không phải chạy đến ôm lấy Lan Lăng Vương như bây giờ. . . .

Khiến Trương Khởi không ngờ là mới vài ngày thôi, mà hình như người cả Tấn Dương đều biết rõ, Lan Lăng Vương mới có một sủng cơ, yêu như trân bảo, ngày ngày chỉ muốn bên cạnh nàng, vui đùa với nàng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lan Lăng Vương đã bị truyền thành một người si mê nữ sắc.

Nhưng Cao Trạm nói đúng, chuyện tìm hoan tìm vui này, đối với con em Cao thị thật sự không coi vào đâu die»n。d❉an。l«e。qu»y。d«on. Vì vậy Lan Lăng Vương trầm mê nữ sắc, cũng không bị ai chỉ trích hắn mắng hắn, ngược lại nửa tháng sau, hoàng đế hạ chỉ, cho phép tư binh của hắn tăng tới 1800.

Đồng thời, cũng bởi vì Lan Lăng Vương coi trọng ái cơ mới có cực độ, những tên quyền quý quan lại rục rịch ngóc đầu dậy, rất muốn thấy phong thái mỹ nhân, cũng đều an tĩnh lại.

—— Lan Lăng Vương rất được Tân Đế ngưỡng mộ, lại là một tôn thất có tài hoa, hơn nữa bên cạnh hắn chỉ có phụ nhân này. Nữ nhân của hắn dù đẹp nhất, cũng tội g mạo phạmì lúc này.

Cứ thế từng ngày trôi qua.

Trong sự yên tĩnh cực hạn, Trương Khởi thậm chí không có cơ hội gặp Trần sứ, càng không cách nào biết tình huống của đám người Tiêu Mạc A Lục. Nàng chỉ ở trong phủ chơi đùa huyên náo với Lan Lăng Vương mỗi ngày.

Đảo mắt một tháng trôi qua.

Tới lúc này, Tấn Dương chính thức tiến vào mùa đông. Trong gió lạnh gào thét, Lan Lăng Vương mang theo Trương Khởi đi đến thành Nghi Dương.

Bốn tháng sau.

Lúc đến Nghi Dương là vào ngày đông tuyết bay, khi trở về đã là tháng ba xuân về hoa nở, dương liễu lả lướt.

Nhưng, lần này bọn họ không về Tấn Dương, mà là Nghiệp thành Đô thành của nước Tề.

Mấy ngày nữa, Trương Khởi sẽ tròn mười năm tuổi rồi.

Trương Khởi mười lăm tuổi, tư thái như cành liễu vươn cao, khi giơ tay nhấc chân, vẻ quyến rũ thuộc về phụ nhân và sự linh hoạt của thiếu nữ hòa hợp vào nhau, trở thành giai nhân khuynh thành chân chính.

Trương Khởi mười lăm tuổi, đã không còn là người bị hạ thuốc tuyệt tử như đời trước. Sự khỏe mạnh vui vẻ từ trong ra ngoài, làm cho thân thể của nàng như hoa xuân nở rộ, vẻ quyến rũ lan tỏa, linh khí bức người. Cho nên, cũng không còn vẻ mỹ lệ hơi bệnh hoạn, có chút chán chường như đời trước, mà đẹp hơn, thông minh hơn.

Trong mấy tháng qua, xảy ra một chuyện. Sứ giả hai nước Chu Trần trước khi xuân về hoa nở, đã lên đường rời đi. Nhưng, Tiêu Mạc ở lại. Bởi vì tài hoa hơn người, xử sự lão luyện, khiến Hoàng đế Cao Diễn có lòng nhất thống thiên hạ vô cùng ccoi trọng. Hôm nay đã là chính tam phẩm Lại Bộ Thượng Thư ở Đại Tề.

Trong thời gian ngắn thế, mà lên đượ đại quanc chính tam phẩm, thì tài hoa của Tiêu Mạc, đã vượt qua dự liệu của Trương Khởi.

Dù là Lâu Thái hậu luôn có phê bình kín đáo với người Hán, cũng công nhận Tiêu Mạc. Dù sao hắn cũng đến từ gia đình quý tộc lâu đời ở nước Trần. Hắn có thể ở lại nước Tề, chính là một chuyện đáng kiêu ngạo ở nước Tề.

Đồng thời, Trương Khởi cũng biết, A Lục không có theo sứ Trần trở về nước, mà ở lại nước tề với Tiêu Mạc.

Ngày Lan Lăng Vương trở về, trên quan đạo trống rỗng, không thấy ai nghênh tiếp.

Nhìn cửa thành dần dần có thể thấy được, Lan Lăng Vương giục ngựa đến gần xe ngựa, hắn đã sớ thay trang phục bình thường, nên mặt mũi càng có vẻ âm trầm.

Hắn nhìn màn xe, âm thanh êm ái đến mức cả hắn cũng không phát giác, "A Khởi, sắp vào cửa thành rồi."

Nghe trong xe ngựa truyền tới một tiếng đáp nhẹ mềm mại, hắn thở dài nói: "A Khởi, không lẽ nàng có thai?"

Người trong xe ngựa cứng đờ.

Qua một hồi lâu, Trương Khởi mới thì thào nói ra: "Dù có thai, thì có thể thế nào?"

Nếu có thai, ta cho phép nàng sinh con ta, hôn sự cũng không cần gấp, có thể kéo thêm một hồi nữa. Dĩ nhiên, chỉ là có lẽ.

Lan Lăng Vương nhìn màn xe lay động, cuối cùng không trả lời.

Trầm mặc một hồi sau, trong xe ngựa, Trương Khởi cúi đầu hỏi lần nữa "Trường Cung, nếu có thai, thì thế nào?" di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Âm thanh của nàng hơi rung động, chứa sự mong đợi, hoặc khát vọng mà chính nàng cũng không nói rõ được.

Lan Lăng Vương nghiêm túc ngắm phương xa, hồi lâu mới nói: "Không có gì, chúng ta thường hoan ái, cũng nên có."

Trong xe ngựa, Trương Khởi ừ một tiếng, tựa như mang theo thất vọng mơ hồ.

Đang lúc ấy thì, một hắc giáp vệ (lính mặc giáp đen) kêu lên: "Có người tới"

Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên.

Vừa nhìn, hắn liền nhíu mày, từ từ nói: "Là Tiêu Mạc"

Xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ, đúng là Tiêu Mạc, dù hắn đã là quan to tam phẩm, nhưng vẫn mặc áo trắng, tóc dài dùng ngọc quan buộc lên. Dù ngồi ở trên lưng ngựa, hắn cũng có vẻ thanh thản tao nhã, phong thái nhẹ nhàng.

Trương Khởi nhìn hắn với mái tóc được buộc lại, có vẻ cao hơn, thành thục hơn, không khỏi ngạc nhiên nói: dường như hắn còn chưa tới 20, sao lại đeo quan buộc tóc rồi?

Đảo mắt, Trương Khởi hiểu được. Tiêu Mạc giống nàng, đã là một người lẻ loi không còn gia tộc, nguyên tắc cũ chưa đến 20 chưa làm quan, cũng không cần thiết giữ. Hắn đeo quan buộc tóc, là đang tự nói với mình, mình đã là một người trưởng thành, từ đó về sau, sủng nhục một mình, thịnh suy tự chịu?

Một người cởi ngựa cuốn gió bụi vội vã đến.

Đi thẳng tới trước đội ngũ 20 bước Tiêu Mạc mới quát nhẹ một tiếng, siết ngừng ngựa.

Phía sau hắn không có tùy tùng.

Nghễnh đầu, Tiêu Mạc nghiêng mắt nhìn qua Lan Lăng Vương, sau đó quay đầu nhìn về phía xe ngựa của Trương Khởi. Nhìn màn xe bồng bềnh, hắn thả tròng mắt xuống.

Lại xoay đầu lại, Tiêu Mạc chắp tay với Lan Lăng Vương, mỉm cười nói: "Đi thì đông tuyết bay bay, lúc về dương liễu lả lướt, Quận Vương, đã lâu không gặp"

Trong âm thanh khàn khàn, mang theo nhớ nhung dày đặc.

Người hắn nhớ, tự nhiên không phải là Lan Lăng Vương.

Lan Lăng Vương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, môi nhếch lên, lạnh lùng nói: "Tiêu thượng thư đặc biệt chào đón, Trường Cung không dám nhận"

Âm thanh của hắn vừa dứt, Tiêu Mạc đột nhiên cười một tiếng.

Tiếng cười của hắn, vừa phóng khoáng vừa trong trẻo. Trong lúc cười to, Tiêu Mạc chắp tay, "Được đấy chứ, được đấy chứ."

Hắn nở nụ cười, nghiêm túc nhìn chăm chú về phía xe ngựa của Trương Khởi, mà không nhìn Lan Lăng Vương, từ từ nói: "Kỳ hạn nửa năm sắp đến. . . . . không bao lâu nữa, quận vương sẽ nghị hôn thôi." Rõ ràng là nói chuyện với Lan Lăng Vương, nhưng ánh mắt hắn lại thẳng tắp, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Trương Khởi, âm thanh đã hơi đề cao, "Tập tục của nước Tề, Tiêu mỗ đã biết đến. Tiêu mỗ đến đây chỉ để nói một câu với Quận Vương, phụ nhân trong xe ngựa, nếu như ngươi không bảo vệ được, Tiêu mỗ nguyện ý đón lấy"

Lời nói như đinh chém sắt, thái độ của hắn nụ cười của hắn, lại dương dương tự đắc, hồn nhiên như các danh sĩ phong lưu. Cảnh xuân Nam triều diễn๖ۣۜđàn✱lê✱quý๖ۣۜđôn

Phong độ có từ trong xương như hắn, rất khó gặp ở nước Tề. Trương Khởi từ trong khe hở nhìn hắn, thầm nghĩ: khó trách hắn dù đến nước Chu, hay ở nước Tề, cũng có thể hòa mình với con cháu nhà Hán, thật có xu thế của người đứng đầu.

Tiêu Mạc nói xong, nhìn thấy sắc mặt Lan Lăng Vương trầm xuống, không khỏi ngửa đầu cười một tiếng. Trong tiếng cười lớn, hắn chắp tay với Lan Lăng Vương lần nữa, hai chân đá một cái, xua ngựa quay đầu, trong nháy mắt vó ngựa cộc cộc, lại chạy về đường cũ.

Người này long đong mệt mỏi, vội vã đến vội vã đi, chính là vì nói chuyện này sao?

Bên này bóng dáng của Tiêu Mạc vừa mới biến mất, ở chỗ cửa thành đã có mấy chiếc xe ngựa chạy tới. Xe ngựa còn chưa đến gần, thì giọng nói thanh thúy của nữ nhân hòa lẫn tiếng nói trong trẻo của thanh niên đã truyền đến từ phía sau.

Trong tiếng kêu gọi ngổn ngang, có một tiếng kêu đặc biệt jhác.

"Trường Cung. . . . . ." Sau màn xe được vén lên, người cười ngọt ngào và rực rỡ, chính là Trịnh Du đã lâu không gặp. Lần này nàng ta đã hoàn toàn không còn vẻ lo lắng như mấy tháng trước, thậm chí còn cười rực rỡ hơn, xinh đẹp hơn lúc mới gặp Trương Khởi. Đôi giày màu hồng cánh sen, nổi bật khuôn mặt trắng trẻo hồng hào của nàng ta, thật đúng là mặt ửng hồng như hoa đào.

Trịnh Du cười khanh khách, vui mừng vô hạn nhìn trước Lan Lăng Vương, giòn giã kêu: "Trường Cung, huynh đã về rồi." Ánh mắt nàng ta vừa thẹn vừa vui, cả người hào phòng.

Từ khi nào, nàng ta cũng sửa lại xưng hô?

Khi Trương Khởi còn kinh ngạc, bảy, tám thiếu niên nam nữ bao vây Lan Lăng Vương, ồn ào lộn xộn nói ra, "Ngươi được đấy tiểu tử, vừa đi liền mấy năm." "Trường Cung, đã lâu không gặp, rất nhớ ngươi." "Nghe nói ngươi có một cơ thiếp tuyệt sắc? Ở nơi nào, mau cho chúng ta nhìn xem?" "Ta cố ý chạy tới Tấn Dương ăn Nguyên Tiêu, vì để gặp ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại đến Nghi Dương."

Trong tiếng cười đùa Trịnh Du đưa đầu ra, cười khanh khách cắt đứt lời họ, "Được rồi, được rồi, an tĩnh chút." Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn Lan Lăng Vương, đề cao âm thanh, nghiêm túc nói: "Trường Cung, bệ hạ có lệnh, bảo ngươi vào thành đừng vội trở về phủ, trực tiếp đến hoàng cung gặp ngài ấy." Khóe miệng nàng giương lên, nhẹ nhàng nói: "Đúng rồi, cơ thiếp kia có đây không? Bệ hạ cũng muốn gặp."

Đoạn đường này, chúng thiếu niên nam nữ bao bọc vây quanh Lan Lăng Vương, khiến Trương Khởi cũng không có cơ hội trao đổi với hắn.

Trong tiếng noí của họ, đoàn xe rất nhanh đã vào Nghiệp thành.

Nghiệp thành, từ xưa đã là kinh đô của đế vương diễ♦n☽đ♦àn❀lê❀q♦uý☽đ♦ôn. Tháng ba dương xuân, ngẩng đầu có thể thấy hoa đào hoa lê nở rộ khắp nơi. Nhưng dù là hoa đào hay hoa lê, đều đang kết từng đóa hoa trên cành cây trụi lủi, rất ít thấy lá cây.

Trên đường phố hơi bẩn, hiển nhiên trước đây không lâu mới bị gió cát thổi qua.

Trương Khởi chú ý vừa đến Nghiệp thành, trên mặt Lan Lăng Vương đã lộ vẻ vui sướng, hiển nhiên, có thể về đến cố hương nên rất chờ mong.

Nhưng nàng lại không mong đợi. Trương Khởi nhìn nụ cười trên mặt hắn, không biết tại sao hơi buồn bực. Có lẽ ở trong vô thức, nàng đã từng hi vọng, một khi tình hình không đúng, hắn có thể rời khỏi nơi này với nàng?

Ở Nghiệp thành, cũng có phủ Lan Lăng vương. Phủ này không giống phủ xây tạm như ở Tấn Dương.

Xe ngựa đi ngang qua phủ Lan Lăng vương không có dừng lại, mà đi thẳng tới hoàng cung.

Không bao lâu, tiếng cười cợt của chúng thiếu niên dần dần dừng, ngược lại thay thế bằng tiếng vó ngựa an tĩnh trầm muộn.

Tiến vào cửa cung rồi.

Khi xe ngựa dừng lại thì Lan Lăng Vương nhảy xuống lưng ngựa, vươn tay với Trương Khởi ở trong xe ngựa, "Xuống đây đi."

Trương Khởi đáp nhẹ một tiếng, đưa tay đỡ lấy tay hắn, đi xuống.

Chúng thiếu niên thiếu nữ, kể cả Trịnh Du, cũng đều dùng ánh mắt lóe sáng nhìn phương hướng này. Đợi gặp được Trương Khởi, bọn họ đồng thời cảm thấy thất vọng.

—— cố ý ra mắt quân vương, nàng lại còn đội mũ che mặt.

Tới nơi này, chúng thiếu niên thiếu nữ đã không thể đồng hành, sau khi chia tay, Lan Lăng Vương dắt Trương Khởi, dưới sự dẫn dắt của thái giám, đi tới ngoài thư phòng của bệ hạ.

Mới vừa đứng lại, âm thanh nho nhã thanh thúy của bệ hạ truyền đến, "Trường Cung tới à, đi vào đi."

"Vâng"

Lan Lăng Vương đáp một tiếng rồi vào bên trong, còn Trương Khởi, cũng lấy mũ sa xuống, nhắm mắt theo đuôi vào trong thư phòng.

Hai người đi vào cả đầu cũng không ngẩng lên đã đồng thời hành lễ, không chú ý tới, sau bàn, bệ hạ trẻ tuổi đang ngẩng đầu, ánh mắt của hắn xẹt qua Lan Lăng Vương, rồi nghiêm túc quan sát Trương Khởi.

Suy nghĩ một lúc, khóe môi Cao Diễn cong cong, ôn hòa cười nói: "Không cần đa lễ, Trường Cung, tới đây ngồi."

"Tạ bệ hạ."

Lan Lăng Vương ngồi xong, Trương Khởi là cơ thiếp của hắn liền ngồi chồm hỗm ở phía sau hắn.

Mới vừa ngồi xong, Trương Khởi đả cảm thấy, một ánh mắt lại nhìn chăm chú về phía mình.

. . . . Vừa mới đi vào, hắn đã nhìn chòng chọc vài lần mà còn nhìn chăm chú nghiêm túc khiến Trương Khởi khoanh hai tay, lo lắng uốn éo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.