Cô Gái Yêu Tiền

Chương 40: Cuộc vui




Tiểu phượng hoàng nhìn theo tay Dạ Nhiễm, liếc mắt một cái liền thấy dưới tàng cây chỉ có một giai công tử (giai: giai nhân, mỹ nam)

Đôi mắt ngọc lưu ly sáng ngời, một tiếng thét kinh hãi, thân mình nhỏ nhắn liền lao thẳng tới Huyển Ly dưới tàng cây.

Huyền Ly nghe được lời nói Dạ Nhiễm, trong lòng liền lộp bộp nhảy dựng, lại nhìn thấy tiểu phượng hoàng bỗng nhiên lao tới, Huyền Ly thực chỉ muốn khóc.

Hắn…… Hắn Thương Minh đại lục, anh minh nhất, thủ hạ của Minh Vực Cẩn Vương gia, chính là đệ nhất quân sư, chẳng lẽ như vậy liền bị bán cho một con phượng hoàng?

Huyển Ly đang suy nghĩ, tiểu phượng hoàng đã lấy tốc độ bay phi bình thường, đem thân thể thu nhỏ lại bằng nắm tay, nháy mắt bổ nhào vào lòng ngực Huyền Ly, chớp mắt to, thẳng tắp nhìn chằm chằm Huyền Ly, trong miệng chảy xuống chút chút chất lỏng khả nghi: ” Hảo soái, hảo soái a…..”

Thần kinh Huyền Ly, trong một khắc, hoàn toàn tan vỡ……….

Ai tới nói cho hắn biết, vì cái gì danh dự người đại lục bị linh thú tại núi Hắc Chỉ này làm cho khủng bố, chính là một dạng đức hạnh như vậy. Đầu tiên là một con bạch hổ vương có thể đơn thuần như thế, tiếp đến là một con phượng bảy sắc có thể mê trai như thế.

Cổ cứng ngắc, gian nan xoay đầu, trên mắt Huyền Ly đã từ nụ cười hời hợt trở nên cứng ngắc, cặp mắt nhìn chằm chằm vào cái người đứng sừng sững ở không trung, hai tay khoang trức ngực, đích thực là Dạ Nhiễm

Dạ cô nương, ngươi sẽ không nói đây là sự thực chứ?

Nhìn đáy mắt Huyền Ly truyền đạt tin tức, Dạ Nhiễm không kiềm chế được khóe miệng cong lên, từ không trung bay xuống, đi đến bên người Huyền Ly, vươn một tay xách tiểu phượng hoàng đang gắt gao ôm lấy Huyền Ly ra, nhìn tiểu phượng hoàng kia cười đến mặt mày biến hình: ” Tiểu phượng hoàng, giao dịch này có làm hay không?”

Nghe vậy, tiểu phượng hoàng vốn là bất mãn sâu sắc bị Dạ Nhiễm nhắc tới lửa giận lập tức biến mất không thấy nữa, trong mắt đâu cùng thấy nịnh nọt, gật đầu với Dạ Nhiễm: ” Đương nhiên làm, bây giờ ta đi lấy lông phượng”

Dạ Nhiễm vừa lòng gật gật đầu, buông tiểu phượng hoàng ra, ý bảo nó có thể đi lấy lông phượng.

Tiểu phượng hoàng kín đáo nhìn thoáng qua Huyền Ly, sau đó “phịch” cánh nhỏ bay vào bên trong sương mù

Sau khi tiểu phượng hoàng rời đi, Huyền Ly nheo mắt nhìn Dạ Nhiễm, giọng điệu mang theo nguy hiểm cực độ: ” Dạ cô nương, có thể cho tại hạ biết, tại hạ phải làm cái gì?”

Dạ Nhiễm khẽ cong môi, không kìm chế được tươi cười tà mị có hơi châm chọc: “Xem ra có lẽ ngươi không biết, nhóm vương giả linh thú ở núi Hắc Chỉ, cùng bổn cô nương giống nhau, làm mua bán không chịu lỗ vốn.”

Dạ Nhiễm thấy Huyền Ly ngây ngốc, mi mắt rủ xuống, thu lại ánh mắt ám muội.

Nếu là các người cho rằng Tiểu Bạch Hổ thật sự vô hại như vậy, cho rằng tiểu phượng hoàng thật sự mê trai như vậy, các ngươi, chính là thiệt thòi lớn nha. Bhúng nó, chẳng qua chỉ bởi vì là bạn tri kỷ sinh tử, là đồng bọn của nàng, không hơn.

Huyền Ly hoàn hồn, nhìn thấy trước mặt Hồng y thiếu nữ rủ mắt xuống, đáy mắt hiện lên ánh lung linh: “Nếu không làm mua bán lỗ vốn, thì vì sao còn chưa nói điều kiện để cứu chủ tử của ta?”

Dạ Nhiễm ngẩng đầu, con ngươi đen như mực thoáng hiện ý cười, sau đó Huyền Ly nghe được lời nói thầm tùy tiện, giọng nói mỹ lệ quái lạ duy nhất thuộc về thiếu nữ kia.

” Bởi vì, Minh Vực Cẩn Vương gia, ba năm trước đây đã là người của Dạ Nhiễm ta”

Huyền Ly còn muốn hỏi tại sao, nhưng lúc đó cánh nhỏ của tiểu phượng hoàng như một đạo bảy sắc cầu vòng lấp lánh xuất hiện trước mắt hai người, móng vuốt nhỏ cầm theo một cái lông phượng bảy màu xinh đẹp giao cho Dạ Nhiễm, sau đó liền bay tới lòng ngực Huyền Ly, ăn đậu hủ của mĩ nam

Bắt được lông phượng bảy màu, Dạ Nhiễm nở rộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, hồng y đẹp đẽ cùng khuôn mặt trắng nõn càng làm tôn lên nét xinh đẹp động lòng người

Sau đó, Dạ Nhiễm tươi cười, chìa tay vỗ vỗ vai Huyền Ly, cười đến tà mị: ” Nột, Huyền Ly đại nhân, bắt đầu hưởng thụ tốt cuộc sống tại sơn cốc xinh đẹp này đi.”

Huyền Ly khóe môi ngừng run rẩy, dùng sức nắm nắm tay nhắc nhở chính mình, phong độ nam nhân, phong độ nam nhân, không thể đánh nữ nhân, không thể đánh nữ nhân……….

Không đợi Huyền Ly trả lời bày tỏ thái độ, Dạ Nhiễm đưa tay xoa xoa đầu tiểu phượng hoàng trong ngực Huyền Ly, đem một lọ Mĩ Vũ đan đưa cho tiểu phượng hoàng, mỉm cười, dưới chân thi triển khinh công nhanh chóng rới đi, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của Huyền Ly cùng tiểu phượng hoàng

Trong gió, nghe được chính là âm thanh cùa tiểu phượng hoàng: “Khanh khách, mĩ nam mĩ nam, ngươi tên là gì a? Từ hôm nay trở đi ngươi chính là người của bản phượng hoàng, biết không? Đến đây, gọi một tiếng phượng hoàng đại nhân nghe một chút?”

Chân chạy không ngừng chính là vị thiếu nữ áo đỏ nào đó, hai tay tạo thành hình chữ thập, đáy lòng có một điểm áy náy mặc niệm, A di đà phật

Kỳ thật, nàng vẩn là thực thiện lương. Rũ mắt nhìn hai vị thuốc dẫn mới tìm được, nghĩ đến còn thiếu một vị thuốc dẫn cuối cùng, khóe miệng nổi lên một độ cong bất đắc dĩ

Tuyết Lan, sinh trưởng ở đáy tuyệt cốc, là linh hoa. Mà tuyệt cốc, là cấm địa núi Hắc Chỉ, có tiên thiên llinh thú bảo hộ

Nàng ở núi Hắc Chỉ sinh sống mười lăm năm, nhưng cũng bất đắc dĩ, đến nay cũng chư đặt chân lên tuyệt cốc nữa bước. Mặc dù nàng là con nuôi của Ngân Vũ, là người khế ước của Tạp Tạp

Dạ Nhiễm lúc trước lệnh Tạp Tạp đi nói cho Ngân Vũ, nàng muốn đi một chuyến tới Tuyệt cốc, đáp lại chỉ là: Chỉ cần ngươi có năng lực lấy được, thì cứ việc đi.

Nghĩ đến lời nói của Ngân lão cha, Dạ Nhiễm không khỏi hít sâu một hơi, lúc này đây, nàng thật chính là xuống vốn ban đầu.

Một chuyến đến tuyệt cốc này, không đơn giản vì tuyết lan, hơn nữa là một viên Xích quả ( quả đỏ) vạn năm, cổ bình của Ngân Vũ lão cha có một viên Xích quả, tất nhiên sẽ có điều đột phá.

Theo dòng suy nghĩ, Dạ Nhiễm đã về tới trước mặt mấy người Quân Mặc Hoàng cùng Tạp Tạp.

Tạp Tạp thấy Dạ Nhiễm trở lại, một cái bay tới trong ngực Dạ Nhiễm, a ô a ô, bắt đầu khóc lóc kể lể: “Ô ô, Dạ nhiễm, Quân Mặc Hòang hắn khi dễ bổn đại gia, hắn đem bổn đại gia treo ngược ở trên cây, còn ghét bỏ bổn đại gia dài dòng, ô ô…..”

Dạ Nhiễm buồn cười sờ sờ trong lòng, một phen nước mũi cùng nước mắt của Tạp Tạp, tặng Tạp Tạp một cái cốc đầu: ” Ngươi, tiểu tử này, hiện tại biết cái gì thiên ngoại hữu thiên(ngoài trời còn có trời) chưa?”

Quân Mặc hoàng thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, đứng lên, đem Tạp Tạp trong lòng Dạ Nhiễm ném ra ngoài, vật nhỏ này, sớm hay muộn một ngày nào đó cũng phải nướng nó, ba năm trước đây tiểu bạch cầu kia làm hắn không thích, ba năm sau hóa thành hình người liền làm hắn càng khó chịu!

Dạ Nhiễm thấy vậy, hơi có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì, dưới tàng cây, ngồi trên đất, hai người Hắc Ưng Hắc Hổ nhìn xung quanh nàng, Dạ Nhiễm cười nói: ” Không cần nhìn, Huyền Ly bị ta đem đổi thuốc dẫn rồi”

Lời nói kinh người.

Hắc Ưng Hắc Hổ nghe vậy, khóe miệng run rẩy nhìn Dạ Nhiễm, Huyền Ly, bị đem đổi……

Tạp Tạp nhìn biểu tình của hắc ưng hắc hổ, vỗ cái bụng nhỏ ha ha cười: “Haha, muốn cái con tiểu phượng hoàng tự luyến keo kiệt bủn xỉn kia nhổ lông, trừ bỏ tặng soái ca, không còn phương pháp nào khác”

Hắc Ưng Hắc Hổ nghe được lời Tạp Tạp, đầu cứng ngắc liếc nhau, bọn họ có phải hay không nên thấy may mắn, chính mình không có bộ dạng đẹp trai như Huyền Ly?

Quân Mặc hoàng híp tinh mâu ( sáng như sao) nhìn về Dạ Nhiễm vô cùng mệt mỏi dưới tàng cây, mắt đen hiện lên một tia ấm áp, lập tức đến bận người Dạ Nhiễm ngồi xuống, thản nhiên nói: ” Ba năm trước đây, vì sao không nói một lời mà đi?”

Từ khi gặp lại Dạ Nhiễm, hắn đã muốn hỏi, ba năm trước đây, vì sao không nói một lời mà đi? Vì sao xâm nhập vào thế giới của hắn, tiến vào trong lòng hắn, sau đó lại biến mất khỏi thế giới của hắn

Dạ Nhiễm quay đầu lại, một đôi con ngươi đen như bầu trời xa xăm, cảm thấy khó khăn, nhè nhẹ cười: ” Cẩn vương gia, lúc trước nếu không phải Tạp Tạp nhắc nhở, thì ta đã quên mất ngươi”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên, một cỗ mạnh mẽ úp lại, Quân Mặc Hoàng gắt gao đem dạ nhiễm ôm vào ngực, lập tức, phô thiên cái địa ( ùn ùn kéo đến) hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của dạ nhiễm

Quân Mặc Hoàng nâng mặt Dạ Nhiễm lên, thô bạo, tức giận khua lưỡi mở hàm răng của nàng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho đang cố kháng cự kia, điên cuồng truy đuổi vờn quanh.

Dám quên hắn, nàng làm sao dám, làm sao dám quên. không cho phép, hắn không cho phép, hắn không cho phép nàng quên hắn.

Hận không thể đem nữ nhân chết tiệt làm cho hắn động tâm này, hung hăng chà đạp trong thân thể hắn.

Gặm nhấm, cắn xé, dùng môi hôn nóng rực tuyên cáo nàng là người của hắn, là người của Quân Mặc Hoàng hắn!

Điên cuồng giống như người trước mặt ngay sau đó sẽ lại biến mất ở trong lòng hắn, giống như giây tiếp theo sẽ lại quên mất sự tồn tại của hắn

Gió chợt nổi lên, băng lãnh vô song(lạnh lẽo vô cùng).

Gió lạnh thổi qua, Dạ Nhiễm hoàn hồn, đột nhiên đẩy Quân Mặc Hoàng, một đôi con ngươi đen nổi giận, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như hàn băng: ” Quân Mặc Hoàng, ngươi, muốn chết sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.