Cô Gái Yêu Tiền

Chương 32: Hoàng hôn trên đồi - sự thật của con tim




Buổi chiều khi mặt trời vừa tắt nắng, Mộ Dung Ca lệnh cho cung nhân mở rộng cửa cung, nghênh đón mấy vị khách quý.

Tất nhiên phải có cả Triệu Tử Duy.

Hắn đã đến từ sớm, việc đầu tiên khi hắn đến là liếc nhìn đĩa điểm tâm trên bàn trà, khi thấy đây là món điểm tâm thường gặp trong cung, hắn lập tức thất vọng. Từ lúc gặp lại Mộ Dung Ca, hắn luôn cảm thấy các món ăn do ngự thiện phòng làm thật khó nuốt, mỗi khi nhớ tới những món ăn do nàng làm, hương vị thơm ngon lại như phảng phất trong miệng hắn.

Thấy mọi người còn chưa tới, Triệu Tử Duy tiến đến trước mặt Mộ Dung Ca, thì thầm nói với nàng: “Mấy ngày này nếu có thời gian nàng hãy xuống bếp một chuyến đi, trẫm thật sự nhớ hương vị món điểm tâm do nàng làm. Tay nghề của đầu bếp trong cung quá kém, còn không bằng một nửa phần của nàng.”

Nghe những lời tán dương của hắn, Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày.

Triệu Tử Duy thấy nàng cau mày, cho là nàng không muốn bèn vội vàng nói tiếp: “Bù lại lát nữa Trẫm sẽ tận lực phối hợp với nàng nhé?”

“Thiếp chưa từng nói không làm ạ.” Mộ Dung Ca thấy hắn dè dặt như thế không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đường đường là Hoàng đế của một quốc gia, vậy mà lại có tính tham ăn!

Nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, Triệu Tử Duy nhếch miệng cười như một đứa trẻ khi thấy mình thành công khiến nàng phải cười, hắn lập tức ngồi xuống, tâm tình rất tốt nên nhìn đâu cũng thấy thuận mắt hơn hẳn. “Thế thì tốt!” Nếu được thì ngày nào hắn cũng muốn ăn đồ do nàng nấu, đáng tiếc hình như nàng cũng không thích xuống bếp lắm, chỉ thỉnh thoảng mới thấy nàng nấu ăn thôi.

Mộ Dung Ca thấy hắn vui vẻ như vậy liền liếc mắt sang Như Băng, Như Băng lập tức bưng ấm trà lên rót đầy vào chén cho Triệu Tử Duy.

Giữa chén trà nổi lên hai bông cúc nhỏ, mùi thơm ngát ngấm vào trong khoang mũi.

Như Băng vừa châm trà, vừa cười nói: “Đây là trà hoa cúc do tự tay Thanh phi nương nương làm đấy ạ.” Mấy ngày nay đi theo bên cạnh Mộ Dung Ca, không khó để Như Băng nhận ra tình cảm sâu đậm của Triệu Tử Duy dành cho Mộ Dung Ca, hắn vô cùng chiều chuộng Mộ Dung Ca. Hơn nữa, ngoài chiều chuộng, hắn còn đối xử với Mộ Dung Ca cẩn thận từng li từng tí, nhưng điều này càng làm Như Băng cảm thấy khó hiểu hơn, chiều chuộng yêu thương như thế nhưng vì sao Triệu Tử Duy chưa bao giờ sủng hạnh Mộ Dung Ca?

“Trà này do nàng làm?” Ánh mắt Triệu Tử Duy sáng ngời, bảo sao nước trà lại có màu đẹp như vậy, mùi vị thơm ngát vừa miệng. Không chần chừ, hắn lập tức cầm chén trà lên uống một ngụm rót hết vào trong bụng. Có điều do uống quá nhanh nên chưa kịp cảm nhận hết vị ngon của trà.

Thấy thế, Mộ Dung Ca không nhịn được phải bật cười. “Uống trà phải bình tâm tĩnh khí.”

Như Băng cũng cười thầm, nhanh chóng thêm trà cho Triệu Tử Duy.

Triệu Tử Duy gật đầu, “Trẫm nóng vội quá.” Đúng là vừa rồi hắn hơi quá kích động, đã bao nhiêu lâu rồi hắn không được nếm thử hương vị chỉ thuộc về nàng? Bất cứ thứ gì được làm ra từ bàn tay của nàng đều rất đặc biệt, làm cho hắn mê mẩm.

Mộ Dung Ca im lặng thầm lắc đầu.

Đúng lúc này có cung nhân đến báo, Khánh Lâm vương cùng Vương phi tới.

Mộ Dung Ca nghe vậy lập tức nói lại với cung nhân đứng ngoài cửa: “Mời Khánh Lâm vương và Vương phi vào.”

Triệu Tử Duy liếc mắt sang phía Mộ Dung Ca, nụ cười trên gương mặt anh tuấn hạ xuống, trong mắt ẩn hiện sự tức giận, nhìn qua cũng biết hắn sắp phát hỏa.

Mộ Dung Ca cố ý cúi thấp đầu, Triệu Tử Duy đưa tay gạt phăng những thứ đang để trên bàn trang điểm xuống đất, một loạt tiếng động đổ vỡ liên tiếp vang lên trong phòng, ngay sau đó là tiếng mắng giận dữ của Triệu Tử Duy: “Thanh phi, ngươi thật to gan! Dám cầu xin Trẫm sủng ái ngươi? Trẫm phong ngươi làm Thanh phi, còn ban thưởng cung Thu Nguyệt đã là nể mặt Thập đệ rồi, không ngờ ngươi còn chưa thấy thỏa mãn!”

“Hoàng thượng, xin người đừng nổi giận, thiếp chỉ là không nhịn được nữa mới đưa ra thỉnh cầu đó!” Mộ Dung Ca cúi thấp đầu đến mức cằm sắp chạm vào ngực, cơ thể đứng đó hơi run rẩy. Nàng cầu xin hắn ân sủng bao giờ? Hắn gào lớn như vậy chẳng phải toàn bộ người trong cung Thu Nguyệt này đều biết nàng đang to gan cầu xin hắn yêu thương mình sao, không ngờ hắn lại là kẻ vừa thù dai vừa để ý, mắt trước mắt sau đã phản kích lại nàng rồi.

“Nếu ngươi tận tâm hầu hạ, Trẫm sẽ xem xét lại nể mặt Thập đệ mà ân sủng ngươi vài ngày! Lần sau mà còn không biết trời cao đất rộng như vậy, đừng trách trẫm… hỏi tội ngươi!” Triệu Tử Duy đập mạnh xuống bàn mấy cái, làm ra vẻ vì thái độ thành khẩn của Mộ Dung Ca mà bớt giận.

Hắn vừa định tiếp tục dọa sẽ cho nàng vào lãnh cung, lời chưa kịp đến miệng bỗng giật mình ngừng lại. Nếu cho nàng vào lãnh cung chẳng phải nàng sẽ phải chịu khổ sao? Không được, bây giờ hắn cầu nàng ở lại còn không được đây này.

Triệu Tử Tẫn cùng Nguyên Ngư đang từ tốn bước đến, tuy khoảng cách còn xa nhưng tiếng mắng mỏ của Triệu Tử Duy vẫn lọt vào trong tai hai người. Nguyên Ngư ngẩng đầu quan sát một bên sườn mặt của Triệu Tử Tẫn. Hắn vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, khó dò.

Nguyên Ngư khẽ cắn cánh môi, hạ thấp giọng nói: “Vương gia, không thể quay đầu lại nữa.” Cho dù hôm nay Mộ Dung Ca có gặp phải chuyện gì thì tất cả cũng đã bắt đầu, Triệu Tử Tẫn đã không còn khả năng xoay chuyển. Trước quyền lợi, trước những lựa chọn, hắn đã chọn dâng lên Mộ Dung Ca để đổi lấy quyền lực, và tin chắc rằng Triệu Tử Duy cũng nhìn thấu ý đồ này của Triệu Tử Tẫn.

Đây là một ván bài đánh cuộc.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Triệu Tử Tẫn dán chặt vào bóng hình xinh đẹp trong phòng, nàng đang cúi đầu, hình ảnh này làm hắn nhớ tới dáng vẻ hèn mọn của nàng khi ở phủ Khánh vương nước Nguyên. Trông có vẻ như nàng đang cầu xin Triệu Tử Duy, chẳng lẽ Triệu Tử Duy đã lựa chọn rồi? Y cũng giống như hắn sao, trước dục vọng chiếm hữu quyền lợi và nàng, y đã chọn quyền lợi?

“Nguyên Ngư, cô có nghĩ nàng ấy hận ta không?” Hắn đè thấp âm thanh chỉ để hai người nghe thấy.

Đôi mắt Nguyên Ngư khẽ động, nàng ta cũng đang quan sát Mộ Dung Ca đứng trong phòng, lát sau mới lo lắng trả lời: “Đúng!” Đó là điều chắc chắn, cho dù là bất kỳ cô gái nào khác cũng sẽ như vậy. Nhưng phụ nữ ở thời đại này mấy ai có được sự tự do, có thể tự quyết định số mệnh của mình? Có khi được làm một quân cờ cũng là chuyện tốt, còn có cái để người khác lợi dụng, về điểm này rõ ràng Mộ Dung Ca có tố chất để làm một quân cờ hữu dụng.

Gương mặt Triệu Tử Tẫn đanh lại, hai tay bất giác siết lại thành quyền. Hận sao? Nàng hận hắn? Hắn cố gắng đè nén cơn đau nhói nơi lồng ngực. Đợi đến ngày hắn có được vị trí cao nhất, nắm trong tay toàn bộ thiên hạ này thì khi đó, chắc chắn hắn sẽ bồi thường cho nàng, để cho nàng được hưởng hết toàn bộ vinh hoa phú quý không kẻ nào sánh bằng.

Triệu Tử Duy giả vờ nhìn lên, thấy Triệu Tử Tẫn và Nguyên Ngư đang bước về phía họ, lửa giận trong mắt lập tức biến mất, bàn tay nhanh chóng siết lấy chiếc eo nhỏ của Mộ Dung Ca, kéo sát vào người mình, sau đó quay sang đón người vừa tới: “Thập đệ và thập đệ muội tới rồi à.”

Triệu Tử Tẫn và Nguyên Ngư cùng cúi người thi lễ: “Thần đệ khấu kiến hoàng huynh.”

“Thiếp khấu kiến Hoàng thượng.”

“Cả hai không cần đa lễ, hôm nay là ngày ái phi mở yến tiệc mời mọi người, làm gì có nhiều quy củ như vậy, đến ngồi xuống hết cả đi.” Hai con mắt tà mị của Triệu Tử Duy híp lại, nhìn Mộ Dung Ca đầy sủng ái và thâm tình, tiện thể ngẩng đầu lên nhìn hai người Triệu Tử Tẫn và Nguyên Ngư cũng với ánh mắt nhu hòa.

Gương mặt của Mộ Dung Ca hơi đỏ hồng, nàng ngượng ngùng đẩy cánh tay của Triệu Tử Duy ra nhưng vẫn dựa vào người hắn.

Ánh mắt Triệu Tử Tẫn hơi se lại, hình ảnh tình thương mến thương này hoàn toàn tương phản với những gì hắn vừa nghe thấy, vậy cái gì mới là thật? Giữa cái giả có thật, giữa thật có giả, thật thật giả giả khiến hắn hoang mang.

“Mấy ngày nay không được nhìn thấy Khánh Lâm vương phi, hình như nàng lại đẹp ra rồi, vương phi đúng là người đẹp sắc nước hương trời.” Mộ Dung Ca nhìn về phía Nguyên Ngư khẽ cười tán thưởng.

Nụ cười trên môi Nguyên Ngư cứng lại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nàng ta gật đầu trả lời: “Tạ nương nương khen ngợi” Nhớ lại ngày hôm đó ân ái cùng Triệu Tử Tẫn, nàng không hề có cảm giác sung sướng như trong tưởng tượng, bởi vì nàng cảm nhận được Triệu Tử Tẫn không phải thật lòng muốn nàng, lúc đó hắn chỉ xúc động nhất thời vì những lời nàng nói mà thôi.

“Gần đây Thanh phi khỏe chứ?” Triệu Tử Tẫn hỏi Mộ Dung Ca đang nép mình trong ngực Triệu Tử Duy, khi nhìn nàng, ánh mắt hắn thật u ám.

Triệu Tử Duy nhẹ đảo tròng mắt, không đợi Mộ Dung Ca mở miệng trả lời, hắn đã nhíu mày lạnh lùng hỏi: “Thập đệ thấy Trẫm bạc đãi nàng à?” Tuy hắn ra vẻ lạnh lùng nhưng tâm trạng buông lỏng hơn nhiều. Hắn nhận ra Triệu Tử Tẫn vẫn chưa muốn buông tay Mộ Dung Ca, chỉ cần dựa vào phần này, hắn biết một màn thật thật giả giả vừa rồi sẽ mọc rễ ở trong lòng của Triệu Tử Tẫn.

Triệu Tử Tẫn hơi cau mày, hắn cảm thấy tức giận khi nhìn thấy Mộ Dung Ca hèn mọn nép vào trong ngực Triệu Tử Duy, hình ảnh này làm hắn nhớ tới đoạn thời gian trước khi biết nàng không được Khánh vương nước Nguyên sủng ái, gã gạt nàng sang một bên nhưng nàng vẫn cầu xin gã thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mình, chỉ cần nghĩ tới đấy thôi đã làm lòng hắn khó chịu, lửa giận dâng cao.

“Tất nhiên Hoàng thượng sẽ không bạc đãi nương nương rồi, nương nương tài mạo song toàn, dịu dàng hiền thục, Hoàng thượng sủng ái còn không kịp, sao nỡ trách mắng được, phải không ạ?” Thấy Triệu Tử Tẫn bắt đầu không kiềm chế được, Nguyên Ngư lập tức mở miệng giải vây.

“Đó là tất nhiên.”Triệu Tử Duy thu lại ánh mắt bén nhọn, môi nở nụ cười tà mị. Hắn đem tay đặt lên vai Mộ Dung Ca, thái độ nói chuyện hoàn toàn không nghiêm túc.

Mộ Dung Ca cúi đầu, thầm nhíu mày, Triệu Tử Duy thật đúng là biết lợi dụng cơ hội, nghĩ như vậy nhưng thật ra nàng cũng rất phục hắn có thể diễn tự nhiên như vậy, ngay cả nàng cũng có lúc nghĩ rằng dáng vẻ bất cần đời, đào hoa như thế này mới đúng là hắn. Hắn là vua của một nước, hậu cung ba nghìn giai nhân, muốn loại phụ nữ nào cũng có cả, nhưng xem ra nàng có phần khác với bọn họ.

Triệu Tử Tẫn không muốn nhìn nữa, cúi đầu xuống suy nghĩ, từ bên sườn mặt có thể nhìn thấy hắn cắn chặt cánh môi đang từ từ trắng bệch. Nguyên Ngư nhìn thấy cảnh này, tâm trạng lập tức đi bị vây trong một đám sương mù, nàng không biết tất cả những gì mình làm có đáng giá hay không. Có vẻ như hắn vẫn rất để ý tới Mộ Dung Ca nhưng lại hết lần này tới lần khác lợi dụng nàng ấy để đạt được mục đích của mình. Ngày hôm ấy hai người ân ái triền miên, nàng cứ nghĩ rằng hắn đã hoàn toàn buông xuống rồi, nhưng xem ra không phải vậy, đối với Mộ Dung Ca, hắn chưa từng muốn buông tay.

“Bản cung có thể may mắn đi theo Hoàng thượng, còn được người sủng ái đã là phúc phận của bản cung rồi. Hoàng thượng đối xử với tỳ thiếp rất tốt, tỳ thiếp vô cùng cảm kích. Vừa rồi Khánh Lâm vương chỉ thuận miệng hỏi thôi, Hoàng thượng đừng để ý.” Mộ Dung Ca ngẩng đầu, dùng khuôn mặt với nửa bên chằng chịt sẹo đối diện với Triệu Tử Duy, nàng nghiêm túc nói.

Lời nói của nàng bao hàm cả sự cầu xin.

Nơi đáy lòng của Triệu Tử Tẫn khẽ vang lên một tiếng tim đập mạnh, như thể có cả một khối đá khổng lồ đang nện thẳng vào tim phổi của hắn, hắn cảm giác được nỗi đau đớn không thành lời đang lan rộng nơi lồng ngực, trong đó có cả sự tuyệt vọng. Hắn đối xử với nàng như vậy, nhưng nàng lại nghĩ như thế về hắn! Hắn đang muốn ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng để xem nàng nghĩ gì trong đầu thì bỗng Triệu Tử Duy cất tiếng cười to.

“Ái phi tỏ ra thận trọng như vậy càng làm trẫm thích!”

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của hoạn quan. “Hoàng thượng, nương nương. Hoàng quý phi, Thục phi và Lan phi tới ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.