Cô Gái Trong Trang Sách

Chương 8: Tín vật định tình




Dưới ánh đèn dầu Trương Nhược Hi cẩn thận quan sát khí sắc của phu quân Lục Thao, thấy chàng gầy yếu đi nhiều thì trong lòng biết rằng mấy ngày nay phu quân đã lao tâm không ít, hỏi:

-Lục lang, chuyện của Trần Minh chàng xử trí như thế nào rồi ?

Lục Thao chần chờ một chút, cười nói:

-Không sao, mọi chuyện đều tốt, lần này thiệt cho Giới Tử rồi, cha ta cũng rất cảm kích, nhờ ta chuyển lời cảm tạ tới Giới Tử.

Trương mẫu Lã thị vui mừng nói:

-Vậy là quá tốt rồi, Nhược Hi vẫn luôn lo lắng không yên về chuyện này, mà người một nhà chàng còn nói cảm tạ gì chứ.

Vừa rảnh rỗi nói chuyện một lúc, Trương mẫu Lã thị trở về phòng nghỉ ngơi, cuối tháng mười thì khí trời se lạnh, nhất là ban đêm, rất lạnh, bởi vậy những người có tuổi không thể ngồi lâu.

Đợi mẫu thân đi rồi, Trương Nhược Hi lúc này mới hỏi Lục Thao:

-Lục lang, có phải vẫn còn có chuyện phiền phức phải không ?

Lục Thao nhìn thê tử Trương Nhược Hi và Trương Nguyên, nói thật:

-Ác nô Trần Minh mà mười sáu tháng trước áp giải về Thanh Phổ đấy, mười tám ngày mở thẩm, ác nô này đã bị đánh mấy chục trượng nhưng nhất định không chịu thừa nhận đã trộm ngân lượng Hòa Điền khế, đem tội lỗi đổ lên đầu đệ nuôi ta, tới ngày hai mươi, Tùng Giang Tri phủ gửi công văn đem Trần Minh áp giải đến Tùng Giang phủ thẩm vấn, ta cùng phụ thân đi theo Hoa Đình, Ngô Khôi Quan mở thẩm một lần, ác nô này tới Hoa Đình rồi, lại được Đổng thị âm thầm hậu thuẫn, càng trở nên kiêu ngạo, ở công đường hắn bịa đặt vụ bê bối giữa cha ta và Nhị đệ, vị quan Ngô Khôi Quan nói như vậy chủ tớ đã ân đoạn nghĩa tuyệt,ra lệnh cho cha ta phải đuổi Trần Minh ra, Trần Minh đem số tiền bán mình cả nhà bốn người được một trăm lượng giao trả lại cho Lục thị của ta , Trần Minh thân làm gia nô mà phản chủ, phạt phục khổ dịch một năm ——

Trần Minh trộm đi ba ngàn lượng bạc và hai trăm mẫu rừng dâu khế ước chưa tìm lại được, làm sao có thể như vậy kết án, gia phụ đương nhiên không chịu nhận, vụ án lại bị kéo dài, ta nhớ tới đại thọ nhạc mẫu, nên gấp rút tới đây,kết quả cuối cùng của vụ án thế nào ta cũng không rõ.

Trương Nhược Hi buồn phiền nói:

-Đã bắt được Trần Minh rồi,mà vẫn không làm gì được hắn, Hoa Đình Đổng thị vẫn một tay che trời a.

Lục Thao nói:

-Tùng Giang Tri phủ Hoàng Quốc Đỉnh là học trò của Đổng Kỳ Hưng, đương nhiên sẽ bao che cho Đổng thị, lần này bắt được Trần Minh, ít nhất Đổng thị kia cũng không dám đến đòi hỏi hai trăm mẫu rừng dâu lần nữa rồi,cha ta không đồng ý kết án, vị quan Ngô khôi Quan cũng không có thể tự tiện phán quyết, phụ thân là người có danh cử nhân, sao có thể mặc người ta sắp đặt chứ.

Trương Nguyên vẫn giữ im lặng, lúc này mới mở miệng nói:

-Trần Minh có Đổng thị làm chỗ dựa, quan Ngô Khôi không chịu dùng trọng hình, hắn đương nhiên không chịu khai, bây giờ xem vụ án này rốt cuộc phán quyết như thế nào, theo suy đoán của ta, rất có thể mấy tháng sau,Trần Minh sẽ được thả ra.

Lục Thao nói:

-Không có lý nào lại thế, khinh người quá đáng.

Trong lòng thực tình lại rất lo lắng sự việc sẽ có kết cục như vậy.

Trương Nhược Hi hỏi đệ đệ:

-Tiểu Nguyên đệ có giải pháp gì tốt không?

Trương Nguyên nói:

-Đổng thị làm ác cũng không phải chỉ một lần này, Đổng Kỳ Hưng ba mươi năm trước từ một thư sinh nghèo khổ, đến nay dinh thự như mây, người hầu hơn chục nghìn người, bây giờ con hắn, gia nô của hắn ỷ vào thế hắn dọa nam nạt nữ, xâm chiếm nhà dân, làm không ít điều ác? Tất cả những việc này đến cuối cùng cũng đều đổ hết lên trên đầu hắn, giống như lời của đại sư ở Hồ sen chùa Vân Đỗ đã nói trên thế gian việc gây nghiệt chướng nhất chính là “người có tài mà không có đức” bất kể Đổng Kỳ Hưng cầm kì thi họa tuyệt vời như thế nào, thì hắn vẫn là đầu sỏ gây nên nghiệt chướng, ác giả ác báo, tỷ tỷ cứ chờ mà xem.

Lục Thao nói:

-Ta nghe Hoa Đình nói Đổng Kỳ Hưng giỏi thuật phòng the, con hắn và gia nô thường xuyên đến những gia đình nghèo khó để tìm mua những thiếu nữ có diện mạo xinh đẹp, da trắng nõn nà, bọn chúng mua họ về chủ yếu để chơi đùa sung sướng, khỏa thú khoái lạccho nên Đổng Kỳ Hưng tuy tuổi gần sáu mươi, nhưng thân thể vẫn mạnh mẽ như thiếu niên. [Lục Thao] [nói:] “ [Ta] [nghe/thính] [Hoa Đình] [người ta nói] [Đổng Kỳ Hưng] [hảo/được/tốt] [thuật phòng the], [con hắn] [và/cùng/hòa] [gia nô/đầy tớ/tôi tớ] [thường xuyên/thường thường/luôn luôn] [hướng/hướng về phía] [bần gia] [nhà nghèo/gia đình ít người] [mua được] [tướng mạo đẹp/dung mạo xinh đẹp] [da] [bạch/trắng] [/đích] [thiếu nữ/cô gái trẻ/cô gái ] [cung cấp] [này/kỳ/ngoài/kia] [hái/ngắt] [chiến], [diễn/hí/làm trò/đùa giỡn] [hồng] [nhà] [và/cùng/hòa] [ôm/bão] [châu] [các] [súc/tích chữ] [có/hữu] [ấu] [tỳ] [hơn mười/mấy chục], [cho nên/sở dĩ/đó là lí do mà/nguyên cớ/vì sao/nguyên do] [Đổng Kỳ Hưng] [tuổi gần/tuổi gần] [sáu mươi/60], [thân thể/cơ thể] [mạnh mẽ/cường tráng/khoẻ mạnh/kiện tráng] [như] [thiếu niên/niên thiếu/tuổi trẻ]. “

Trương Nhược Hi hơi sẳn giọng nói:

-Nói chuyện xấu xa đó làm gì chứ.

Trương Nguyên cười nói:

-Ở Đổng Kỳ Hưng xem ra, việc này căn bản không tính làm ác, tỳ nữ mua về hắn muốn làm thế nào là quyền của hắn thôi, chuyện này cũng không phạm vào luật Đại Minh.

Rồi quay qua hỏi:

-Tỷ phu lần này tới định đón tỷ tỷ trở về sao?

Lục Thao nói:

-Mẫu thân của ta rất nhớ Lý Thuần, Lý Khiết ,muốn ta đón chúng về.

Trương Nguyên nói:

-Thời tiết rất lạnh, đi đường cũng phải mất hơn nửa tháng , ta sợ tỷ tỷ và Lý Thuần, Lý khiết không chịu được đường xá xa xôi, gió lạnh thấu xương, hơn nữa vụ án Trần Minh vẫn chưa xong, sức chị trói gà không chặt ,hay là đợi tháng tư,tháng năm năm sau đệ dự thi xong sẽ đưa mẹ con tỷ tỷ về Thanh Phổ được không?

Lục Thao trải qua chặng đường dài tới đây cũng biết đi đường rất vất vả, chần chờ một chút rồi hỏi phu nhân mình:

-Nhược Hi ý của nàng thế nào?

Trương Nhược Hi có chút do dự, nàng muốn cùng Lục Thao về Thanh Phổ, lại muốn ở lại đây bầu bạn với mẫu thân, hơn nữa đệ đệ Trương Nguyên sang năm thi cử cũng là việc mà nàng rất lo lắng——

Trương Nguyên cười nói:

-Tỷ tỷ đừng do dự nữa, để sang năm hãy về, lần này hãy để tỷ phu ở lại đây it ngày bầu bạn với tỷ tỷ,tỷ hãy cải trang thành nam nhi cùng tỷ phu đi chùa Đại Thiện, Long sơn, hoa viên của thúc tổ du ngoạn một chuyến cho vui.

Lục Thao mỉm cười, nói:

-Nhược Hi, vậy thì cứ làm như thế đi, ta sẽ ở lại đây mấy ngày, mười lăm tháng sau ta sẽ trở về, đầu hạ sang năm lại đến đón nàng về, khi đó trời ấm áp đi đường cũng thoải mía hơn.

Đêm đã khuya, Trương Nguyên phải về vườn sau lầu nhỏ nghỉ tạm, Lục Thao cùng xuống lầu với chàng và nói:

-Giới Tử, lần trước đệ tuyển chọn bình luận văn bát cổ tập thực cho Dương Thạch Hương đã xuất bản rồi, Dương Thạch Hương nhờ ta đem mười quyển tặng cho đệ, trong này còn có một phong thư, Dương Thạch Hương biết ta tới để chúc thọ nhạc mẫu, cũng chuẩn bị một phần lễ vật gửi mang đến.

Trương Nguyên nói:

-Thạch Hương huynh khách khí qua rồi,khi tỷ phu về Thanh Phổ thì giúp đệ chuyển một phong thư cho hắn nhé.

Đi vào tiền sảnh, Lục Thao mở ra một cái thùng, lấy ra mười quyển sách, Trương Nguyên vừa nhìn thấy màu chàm bên ngoài phong bì, ghi tên sách là “ Tùng Giang văn bát cổ một trăm hai mươi tập do Trương Giới Tử tuyển chọn “ , “ Trương Giới Tử tuyển chọn “ năm chữ này thật đặc biệt ——

_ Lục Thao cười nói:

-Nguyên bản tên sách 'Tùng Giang văn bát cổ một trăm hai mươi tập “ tự dưng lại thêm năm chữ nhỏ “Sơn Âm Trương Giới Tử tuyển chọn “ nghe nói ngươi đánh Đổng Tổ Thường, cũng bái ở cửa Tiêu Trạng Nguyên, Dương Thạch Hương lập tức sửa ấn phong bì, đem năm chữ 'Trương Giới Tử tuyển chọn” phóng đại lên mấy lần, cực kỳ bắt mắt,khi ta rời khỏi Thanh Phổ nghe nói 1500 quyển vừa xuất bản liền mình bán hết sạch,nếu không phải vì in suốt đêm thì đã bị các lọai sách khác ăn trộm ấn rồi.

Trương Nguyên cười to:

-Đánh Đổng Tổ Thường, cũng có thể giúp sách của Dương Thạch Hương bán chạy sao, nói như vậy Đổng Tổ Thường cũng coi như đã làm được một việc tốt rồi.

Lục Thao cười nói:

-Ta ở Hoa Đình, cũng nghe thấy việc này, Đổng Tổ Thường bây giờ chỉ nằm liệt giường rồi, dân chúng ở Hoa Đình đều vỗ tay khen hay.

Trương Nguyên nói:

-Là Đổng Tổ Thường giả bộ đó , ta cũng chỉ đạp hắn một cước, sao tới nỗi nằm liệt giường không dậy nổi chứ.

Lục Thao chợt hỏi:

-Đúng rồi,Giới Tử còn về chuyện của Tông Dực Thiện là thế nào vậy?

Trương Nguyên nói:

-Tỷ phu nhớ rõ ngày ấy người thanh niên thư sinh tới văn miếu Thủy Tiên ấy không, hắn chính là Tông Dực Thiện, tài hoa hơn người, lại chính là nô bộc của Đổng thị, chúng ta đã kết nghĩa tương giao, ta nhất định phải giúp hắn thoát khỏi kiếp nô bộc.

Lục Thao nói:

-Nhưng đệ làm như vậy là đã đắc tội lớn với Đổng Kỳ Hưng rồi đó, ta nghe nói Tông Dực Thiện tinh thông thư pháp, thường viết thay cho Đổng Kỳ Hưng, tài hội họa của Đổng Kỳ Hưng rất nổi tiếng, rất nhiều phú thương muốn có được tranh của Đổng Kỳ Hưng, nhuận bút thì cao tới hàng trăm lượng, Đổng Kỳ Hưng hắn nào biết viết, biết vẽ tranh đâu, là do hắn mượn người thế bút, những người viết thay cho hắn có Tông Dực Thiện, Ngô Sở Hầu, vẽ thay cho hắn chính là Triệu Trái, Thẩm Sĩ Ssung.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

-Tranh của Đổng Kỳ Hưng truyền tới hậu thế hàng giả thì nhiều mà lại nổi tiếng, hơn nữa trên những hàng giả này còn có con dấu và bút tích của Đổng Kỳ Hưng thực ra con dấu giống như nhau, ha ha… , tranh thì người khác vẽ thay, hắn đóng dầu thu tiền, qua việc này cũng có thể nhìn thấy ngay con người của Đổng Kỳ Hưng.

Trương Nguyên mang theo mười cuốn sách này trở về nội viện, hắn đứng bên cạnh giếng trời, nhìn về phía ánh đèn ở lầu nam, nói với anh rể Lục Thao bên cạnh:

- Tỷ phu, đệ nghe nói Hoa Đình Đổng thị cử người tới Thanh Phổ nói với Lệnh tôn Lục Hiếu Liêm rằng chỉ cần tỷ phu bỏ tỷ tỷ của đệ thì Đổng thị sẽ đồng ý trả lại khế ước hai trăm mẫu rừng dâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.