Cô Gái Trong Trang Sách

Chương 26: Tâm sự của cô giáo




Trương Nguyên cũng rất muốn gặp Liễu Kính Đình. Trong “Đào am mộng ức” của Trương Đại, “Bản kiều tạp ký” của Dư Hoài, các văn hào thi tông như Tiền Khiêm Ích, Ngô Vĩ Nghiệp cũng có ghi chép về Liễu Kính Đình thuyết thư, ca ngợi hết mực, cho rằng tài thuyết thư của Liễu Kính Đình là tuyệt kỹ.

Trời chiều ngả về tây, chư sinh Cư Nhiên học đường giải tán. Trương Nguyên, Trương Ngạc dẫn theo Vũ Lăng, Năng Trụ đi về phía cửa kênh đào, từ núi Nam Bình đến cửa kênh đào khoảng mười sáu, mười bảy dặm. Tới tửu lầu Ngưng Hương ở bờ nam Tây Hồ, Trương Ngạc nói:

- Đại huynh uống rượu nghe khúc “Bất diệc khoái tai” ở nam viên rồi, chúng ta cứ ăn uống ở Ngưng Hưng lầu này vậy. Ăn xong thì mướn thuyền dạo ngang Tây Hồ, lên bờ từ Đoạn Kiều trở về kênh đào bằng thuyền sẽ gần hơn nhiều, chân cũng đỡ mỏi.

Chủ tớ sáu người vào Ngưng Hương lầu gọi chút thịt rượu. Năng Trụ vội vã ăn được chút mì thì bị Trương Nguyên phái đi nam viên đợi Trương Đại, bảo Trương Đại xong tiệc thì dẫn đến Ngưng Hương lầu.

Ăn uống no say, Trương Ngạc thấy vô vị, no rồi lại nghĩ đến chuyện dâm dục, y nói với Trương Nguyên:

- Giới Tử, gọi hai kỹ nữ đến chơi, thế nào?

Trương Nguyên cười nói:

- Đợi về thuyền tìm tỳ nữ mông trắng của huynh mà tiết hỏa đi.

Trương Ngạc cười ngất, y nói:

- Ta không yêu cặp mông trắng của Lục Mai, chán ghét nó rồi. Ra ngoài là vì muốn kiếm chút tư vị mới mẻ, hoa tàn liễu bại, nhìn mãi chẳng có nghĩa lý gì nữa.

Trương Nguyên khinh thường:

- Kỳ lạ, kỹ nữ không phải là hoa tàn liễu bại sao!

Trương Ngạc nghiêm túc nói:

- Ta là kẻ có mới nới cũ, chỉ cần chưa bị ta tàn phá thì không phải là hoa tàn liễu bại. Ta thích chơi trinh nữ, thích chọc tân nương.

Trương Nguyên đành hết cách.

Trương Ngạc cười hì hì:

- Giới Tử, ta có đề nghị này, đệ có thể không đồng ý, nhưng không được nổi giận.

Trương Nguyên nhìn vẻ cười dâm dục của Trương Ngạc thì biết y đang tính chuyện bại hoại, hắn nói:

- Đừng nói nữa, chắc chắn đệ sẽ nổi giận.

Trương Ngạc lấy làm ngạc nhiên:

- Đệ biết ta muốn nói gì sao?

Trương Nguyên nói:

- Trên mặt huynh viết hai chữ to tướng, huynh không thấy sao?

Trương Ngạc xoa xoa khuôn mặt nhờn dầu của mình, nói:

- Có chữ nào đâu!

Trương Nguyên cười nói:

- Bên trái là chữ “ổi” (hèn), bên phải là chữ “tiết” (dâm), huynh lấy gương soi thử xem, hào quang tỏa ra vạn trượng kìa.

Trương Ngạc bật cười ha ha, bụng nghĩ Trương Nguyên quả thực biết y đang nghĩ gì, hắn không đồng ý thì y cũng không nhắc nữa. Tuy Trương Nguyên nhỏ hơn y một tuổi, song từ khi thua hai lần đánh cược với Trương Nguyên vào năm ngoái, Trương Ngạc có phần kính sợ hắn. Sau đó Trương Nguyên liên tiếp thắng Tam nguyên, dùng thủ đoạn không đánh mà thắng để chỉnh trị Diêu cò mồi, ngay cả những thứ như kính cận thị, kính viễn vọng đều am hiểu. Vì vậy Trương Ngạc càng bội phục hơn, sự kính phục của y dành cho Trương Đại thua xa Trương Nguyên.

Trương Ngạc nói:

- Lý Tuyết Y kia, ta nhất định sẽ thắng đệ.

Trương Ngạc đột ngột nói chuyện không đầu không đuôi làm Trương Nguyên ngây ra, tức thì hắn tỉnh ngộ, cười nói:

- Nam Kinh cựu viện Lý Thập Nương can hệ gì đến đệ, tam huynh có ngân lượng thì cứ việc vung tay đi.

Trương Ngạc nói:

- Giới Tử đệ không cược với ta sao?

Trương Nguyên lắc đầu:

- Đệ không rảnh.

Trương Ngạc nói:

- Không cược thì chán quá, đệ cứ cược đi. Lúc đó đệ đóng giả thư sinh nghèo, còn ta là con nhà giàu, xem thử rốt cuộc Nam Kinh đệ nhất danh kỹ Lý Tuyết Y sẽ yêu ai.

Trương Nguyên nói:

- Tam huynh à, trước mắt đệ còn phải đối phó với Tùng Giang Đổng thị, lần này nếu không thể lật đổ chúng thì sẽ bị cắn trả.

Trương Ngạc nói:

- Ta sao không biết, ta định giúp đệ, nhưng đệ cũng phải đánh cược với ta. Nếu suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện đánh đổ Đổng Tổ Thường, dù có giải được hận thì cũng vô vị. Làm người phải biết hưởng lạc, uống rượu xướng ca, đời người sống được bao lâu chứ.

Trương Nguyên bật cười:

- Tam huynh nói rất đúng, làm người phải biết hưởng lạc.

Trương Ngạc hoan hỉ nói:

- Vậy đệ đồng ý cược với ta phải không?

Trương Nguyên nói:

- Lật đổ được Tùng Giang Đổng thị, đệ sẽ cược với huynh.

Trương Ngạc nói:

- Được, một lời đã định.

Hứng thú trỗi dậy, y vỗ bàn cao giọng xướng:

- Khi thượng trận chòm râu đẹp phiêu diêu, thân hình một trượng oai phong lẫm liệt, vị thần tiên như được hình thành từ sáu tráng đinh, nếu quân địch trông thấy, sẽ bị dọa đến hồn bay phách tán.

Đây là tạp kịch “Quan Vũ vương độc phó đơn đao hội” (Quan Vũ một đao tới hội), dâm ý của Trương Ngạc tự cho mình là Quan Vũ, đơn độc xông vào đầm rồng hang hổ của Hoa Đình Đổng thị.

Ca xướng náo loạn một hồi thì Trương Đại đến, từ đằng xa vừa hay có tiếng chiêng mõ “keng keng” báo canh giờ văng vẳng vọng lại.

Trương Nguyên đứng dậy nói:

- Đi thôi, chủ quán đã mướn thuyền cho chúng ta rồi.

Ba huynh đệ Trương Nguyên, Vũ Lăng và năm người hầu cùng lên một chiếc lãng thuyền tam lỗ (ba mái chèo). Loại thuyền này còn gọi là thuyền hồ dương đầu, lưu hành ở Gia Hưng, tại Tô Châu gọi là lãng thuyền, hình dáng hơi nhỏ nhưng chứa được đến mười hai người, tam lỗ chèo lướt như bay.

Trương Đại nói:

- Đừng vội lên bờ, từ từ mà chèo, du ngoạn Tây Hồ về đêm rất thú vị.

Trương Nguyên mỉm cười. Huynh đệ Trương Đại, Trương Ngạc rất biết hưởng thụ, vậy cũng tốt, hà tất phải gấp gáp lên bờ? Cứ mượn cơ hội du hồ này mà thưởng thức ánh trăng Tây Hồ, đó mới là thái độ nhân sinh tích cực, ta đến cuối thời Minh chẳng phải là vì điều này hay sao?

Người Hàng Châu trốn trăng như trốn thù, trừ giữa tháng bảy ra thì những lúc khác ít khi du đêm Tây Hồ. Hơn nữa hôm nay mới là mùng tám tháng năm, ông trăng không đầy, trên hồ hầu như không thấy chiếc thuyền nào khác. Cảnh thuyền hoa nhộn nhịp ban ngày giờ đây không còn chút vết tích, mọi ồn ào náo động đã lui hết, nhường chỗ cho khoảng trời nước tĩnh lặng hiếm thấy.

Ba huynh đệ Trương Nguyên, còn có Vũ Lăng cùng năm người hầu ngồi thuyền từ nam sang bắc trong sắc đêm. Trương Đại căn dặn thuyền gia đừng chèo quá nhanh, từ từ mà lướt, bọn họ muốn thưởng ngoạn đêm trăng Tây Hồ.

Gió đêm hây hẩy, hơi nước mát rượi quẩn quanh, nước hồ âm trầm sóng sánh từ đầu thuyền rẽ ra hai bên, bán nguyệt sáng ngời vẽ vết loang bạc khiến trong hồ như có vô số con cá bạc đang vùng vẫy. Ngọn của ba tòa tháp đá hình bình soi bóng xuống mặt hồ, trầm tĩnh mà thần bí dưới ánh trăng, tựa như tháp đá trấn áp thủy yêu thủy quái. Trương Đại rất quen thuộc với Tây Hồ, kể rằng tám năm trước Tiền Đường huyện lệnh tổ chức dân phu dọn sạch đáy hồ, dùng bùn đắp đê tạo thành đảo hồ tiểu Doanh Châu. Trong hồ có đảo, trong đảo có hồ, lại dựng ba tòa tháp đá trấn hồ gần gò Đông Pha, tất cả hợp thành cảnh vật Tây Hồ.

Mông lung, thần bí, sâu thẳm, Tây Hồ dưới ánh trăng tựa như tiếng bước chân của Tây Thi trên hành lang Ngô cung từ xa vọng lại. Nhưng men theo lớp lớp màn mỏng phất phơ dọc hành lang, con người ta không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ cảm thấy đẹp không tả xiết.

Trương Ngạc ngà say vỗ mép thuyền hét lớn:

- Du hồ không rượu còn gì hứng thú, về Ngưng Hương lầu mua rượu thịt đi.

Thuyền gia đã sớm chuẩn bị, ông nói có rượu thịt ngon nhưng giá tiền hơi cao, Trương Ngạc reo lên:

- Mau mang ra đây, ông còn sợ ta không trả tiền sao?

Một bình rượu trứng muối Vô Tích hai cân, trái vải Lĩnh Nam, táo đỏ của Diêu Phường Môn bày đầy một bàn, còn có một ít điểm tâm Hàng Châu, tất cả đều tao nhã thanh khiết. Trương Ngạc rất mãn nguyện, vừa uống rượu ăn trái cây vừa ngắm cảnh đêm Tây Hồ.

Mới là đầu giờ Tuất (7h – 9h tối), vầng bán nguyệt đã ngả tây. Trương Đại, Trương Ngạc cùng Trương Nguyên tắm trong gió mát, nhắm nháp vải Lĩnh Nam rất thoải mái. Trương Đại cao giọng ngâm thơ của Đông Pha:

- Nhật đạm lệ chi tam bách khỏa, bất từ trường tác lĩnh nam nhân. (Ngày ăn vải chín ba trăm quả,

muốn mãi làm dân đất Lĩnh Nam – Trích “Thực lệ chi” – ăn quả vải)

Trương Ngạc tiếp tục xướng “Đơn đao hội” của y, còn Trương Nguyên cũng mượn tửu hứng mà loạn xướng. Câu trước là “ánh trăng hiển lộ sáng long lanh”, câu sau lại là “cửa ẩn giấu hoa lê thâm viện… tường phấn lại cao tựa trời xanh” trong “Tây sương ký”, chắp vá lung tung, hắn tự hát tự mình cười ha hả.

Lãng thuyền lướt qua tiểu Doanh Châu, men theo sườn đê Tô hướng về bắc, lại ngang qua gò Nguyễn Công dong thẳng đến đê Bạch Công, tiến đến Đoạn Kiều. Trương Ngạc say càng thêm say, không chịu xuống thuyền, nằm ở đầu thuyền nhìn trời gào rống:

- Có một Hoàng Hán Thăng mãnh liệt vạm vỡ, có một Triệu Tử Long gan lớn như đấu, có một Mã Mạnh Khởi, y là lãnh tụ sát nhân, có một Trương Phi lỗ mãng. . . ra sức chiến đấu với mười tám lộ chư hầu tại Hổ Lao quan, cưỡi một con Tất Nguyệt Ô, cầm mâu dài một trượng tám. Ông ở sườn núi Đương Dương giống như sấm rền, quát lui một triệu quân thiết giáp dũng mãnh của tướng Tào Thừa, ông nhìn một cái thì cầu gãy bụi đất khắp trời, quát một tiếng thì nước vỗ kinh đào nghịch lưu…

Lúc này chiêng vẫn chưa gõ tiếng thứ hai, trời hãy còn sớm… Trương Đại, Trương Nguyên để mặc cho Trương Ngạc gào thét ầm ĩ. Họ từ tốn lột quả vải ăn, quăng vỏ và hạt táo xuống hồ thì thấy cá nổi lên đớp.

Chợt nghe trên Đoạn Kiều có tiếng đồng tử gọi:

- Thuyền của tướng công liệu có thể chở nữ lang nhà tôi đến cầu Tây Linh được không?

Trương Đại, Trương Nguyên cùng quay đầu nhìn thì thấy một cô gái yểu điệu đứng bên bờ dưới ánh trăng tản nhạt, một đồng tử đầu tóc rối bù đang vẫy tay hỏi muốn lên thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.