Cô Gái Trong Nắng

Chương 2




Mũ miện này, cả trước cả sau là mười hai chuỗi hạt, mỗi chuỗi đều có mười hai viên ngọc ngũ sắc. Nói cách khắc, ở trên mũ gắn một trăm bốn mươi bốn viên ngọc, vốn dĩ mỗi viên đều cố gắng làm nhỏ hết mức, lần này lại cố gắng làm lớn hết mức… Trâm cài ngang mũ cũng cố ý dùng điền ngọc cựa kỳ trân quý, tuy rất đẹp nhưng một cây lớn như vậy nặng vô cùng. Cuối cùng, tai trái tai phải còn đeo thêm hai viên ngọc mỗi bên nữa, viên màu vàng rất to, viên màu trắng thì nhỏ hơn nhưng cho dù lớn nhỏ thì đều khiến lỗ tai người ta đau đớn.

Tóm lại, sau khi cười nhạo Vô Mẫn Quân, đội mũ miện lên, ta cũng bị đè tới mức không ngẩng được đầu lên giống hắn. Lúc này, đương nhiên đổi thành Vô Mẫn Quân cười ha ha.

Sau khi thử qua quần áo cùng Vô Mẫn Quân, hai người đều đã mệt không nhấc nổi tay lên nữa. Vô Mẫn Quân nhịn không được nói: “Lần này sao lại nặng như vậy, lúc trước ta thấy phụ hoàng ta… ừm, vương miện của phụ hoàng Đông Nguyên quốc, hình như cũng không nặng tới vậy a.”

Trong lòng ta thấy không hay, lễ quan lại rạo rực vui mừng trả lời: “Bẩm Trường Nghi công chúa, đây là Hoàng Thượng cố ý căn dặn, muốn mũ phượng của người phải thật lộng lẫy —— đủ thấy Hoàng Thượng rất dụng tâm!”

Vô Mẫn Quân đương nhiên hiểu là chuyện gì xảy ra, liếc mắt sắc như đao tới: “A, là như vậy sap… Ha ha, ta cũng thật cảm động, thật cảm động…”

Ta: “…”

Lễ quan chết tiệt, ngày mai liền cho ngươi vào cung phụ trách thay lư hương!

Ta làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt Vô Mẫn Quân, phất phất tay: “Được rồi, lui xuống đi.”

Chờ bọn hạ nhân theo thứ tự lui ra, Vô Mẫn Quân liền lạnh lùng nói: “Tự làm tự chịu… Lưỡng bại câu thương…”

Ta phát điên: “Ta lúc ấy không phải đang giận ngươi sao! ? Sau lại cũng quên mất chuyện này … Ai biết…”

Vô Mẫn Quân cũng không nói gì: “Hiện tại cũng không thể bảo bọn họ thay đổi, dù sao thời gian cũng không còn kịp rồi, ai.”

Cuối cùng, cả hai đều không nói gì, chỉ có lệ tuôn rơi.

Hôn lễ càng ngày càng gần, sứ giả Đông Nguyên, Bắc Xương, Nam Văn cũng lục tục kéo tới rồi, đầu tiên đến đương nhiên là ‘nhà mẹ đẻ’ Đông Nguyên quốc, chẳng qua ngoài dự kiến của ta, người đến lại là Nguyên Úc.

Hắn là một thị vệ, làm sao có thể làm sứ giả? Đại khái là tự mình chủ động xin đi giết giặc đi…

Ta nghĩ lại hành vi lúc trướccủa hắn , lại nghĩ tới hắn nói với ta “Hiện tại tại hạ mới biết được người yêu Trường Nghi như thế nào”, trong lòng liền rất là xấu hổ, dù sao xấu hổ thì xấu hổ, vẫn phải tiếp kiến hắn.

Nguyên Úc tới gần, trước hành lễ với ta, sau đó lập tức hỏi: “Không biết Trường Nghi công chúahiện tại …”

“Nơi này là ngự thư phòng, bây giờ nàng còn là công chúa Đông Nguyên quốc, sao có thể ở chỗ này? Cho dù về sau trở thành hoàng hậu, cũng không thể tới.” Ta có chút không biết nói gì.

Nguyên Úc gật đầu: “Vâng…”

Một lát sau, Nguyên Úc nói: “Tây Hoàng, xin ngài nhất định phải đối xử tử tế với Trường Nghi công chúa, nàng… nàng kỳ thật rất ngốc, nếu gặp phải nữ tử khác thông minh một chút, nhất định sẽ chịu thiệt.”

“…” Nói cái quái gì, lại bảo ta rất ngốc…

Ta miễn cưỡng cười nói: “Ha ha, trẫm đương nhiên sẽ đối đãi rất tốt với Trường Nghi … Dù sao ngươi đừng nghĩ đông nghĩ tây tới Trường Nghi nữa, nàng dù sao cũng là hoàng hậu của trẫm.”

Ta nói như vậy kỳ thật cũng là vì tốt cho Nguyên Úc, chuyện hắn thích ta không thể nói rõ ràng, nhưng ta không thích hắn, không có khả năng cùng hắn, hắn hẳn là nên quên chuyện này, tự mình tìm một nữ tử Đông Nguyên thích hợp mới đúng.

Trên mặt Nguyên Úc lộ ra thần sắc đau thương, nhưng một lát sau lại cười cười: “Tây Hoàng nói phải…”

Cuộc nói chuyện của chúng ta chấm dứt, hắn lui về dịch quán của sứ giả nghỉ tạm, cho tới khi tham gia hôn lễ mới thôi.

Người thứ hai là sứ giả Bắc Xương quốc, quan hệ giữa Bắc Xương quốc và Tây Ương quốc lúc này vô cùng gay gắt, trong lòng mọi người đều biết chiến sự hai nước hết sức căng thẳng, nhưng lần này Đông Nguyên quốc liên minh cùng Tây Ương quốc, nếu bọn họ không đến sẽ là cái cớ cho chúng ta tuyên chiến.

Người tới hiển nhiên chính là người không được coi trọng.

So với Nguyên Úc còn khiến ta ngoài ý muốn hơn, sứ giả Bắc Xương quốchóa ra là Thiên Duy… cũng chính là Ngô Ung.

Nhưng… càng khiến cho ta giật mình là Ngô Ung đã thay đổi.

***

Biết được Ngô Ung tới, Vô Mẫn Quân tỏ vẻ rất lo lắng: “Ngươi… đừng nên tiếp đón hắn.”

Ta khó hiểu: “Không tiếp đón hắn? Hắn là sứ giả, như vậy sao được!”

Vô Mẫn Quân không kiên nhẫn nói: “Vạn nhất ngươi lại không khắc chế tình cảm của mình đối với hắn thì làm sao?”

Ta có điểm ngượng ngùng: “Làm sao, ngươi… ngươi ghen a…”

Vô Mẫn Quân: “…”

Vô Mẫn Quân đưa tay véo véo hai bên mặt ta: “Ta là vì sợ lời đồn ‘Tây Hoàng là kẻ đoạn tụ’ truyền ra ngoài! ! ! Lần trước ngươi làm như vậy, ánh mắt Ngô Ung nhìn ngươi đã rất quái dị …”

Ta liếc hắn: “Có sao? Lần trước rõ ràng hành động của ngươi mới làm cho người ta khắc sâu ấn tượng đi…”

Vô Mẫn Quân: “… Mặc kệ, tóm lại ta muốn đi giám thị ngươi, ta ngồi trên xà ngang ngự thư phòng đợi.”

“… Lại là xà ngang, ngươi thật không chút tiến bộ nào sao? !” Ta đỡ lấy trán, “Ngươi ngồi trên đó cũng vô dụng! Chẳng lẽ ngươi còn có thể ngăn cản ta? Dùng cách gì chứ?”

Vô Mẫn Quân nghĩ nghĩ, thử thăm dò: “Chảy nước miếng xuống mặt ngươi?”

“… Ngươi thật sự là càng ngày càng không coi trọng mặt mình.” Ta đen mặt nói.

Vô Mẫn Quân cười to: “Nói đùa thôi, ta tự có biện pháp.”

Vì thế, sau khi sắp xếp Ngô Ung tới ngự thư phòng sau khi ta lâm triều xong, Vô Mẫn Quân đã trèo lên xà ngang trước, ta ở trong ngự thư phòng tùy ý xem tấu chương chờ Ngô Ung được triệu từ dịch quán tới đây. Kỳ thật trong lòng ta vẫn hơi hơi có điểm chờ mong, dù sao cho dù hắn là hoàng tử Bắc Xương quốc, Vô Mẫn Quân nói hắn không tốt, nhưng từ ngữ, khí chất của hắn đều là sở thích của ta, nếu có thể xem vừa mắt cũng là không tệ.

Nhưng mà… Nhìn thấy Ngô Ung, ta liền trợn tròn mắt.

Lần trước, ta rõ ràng còn nhớ, hắn mặc áo trắng, tóc buông xuống, bộ dáng như tiên nhân, nhưng hiện tại…

Ngô Ung mặc bộ sa y màu đen hầu như dính sát vào thân thể, tóc buộc lại thành một búi lớn, khuôn mặt vốn thanh lịch giờ đây trát đầy son phấn như nữ tử, ánh mắt có vẻ dữ tợn, mười phần sát khí.

Hắn hành lễ với ta, sau đó cong khóe miệng nhìn ta, tà mị cười: “Tây Hoàng.”

Ta: “… … … … … … … …”

… Ai…có thể lôi hắn ra ngoài.

… Lôi hắn ra ngoài cho ta ! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.