Cô Gái Trên Tàu

Chương 49: Anh cần em - em cần anh - hai ta cần nhau




Nghê Gia ném hết mấy lọ thuốc trong túi vào thùng rác, cô nghĩ, cô thừa sức khống chế bản thân mình.

Trên đường tới Hoa thị, cô nhận được điện thoại của cô Giản ở công ty tổ chức tiệc, hỏi khi nào thì tiện bàn bạc kế hoạch cho buổi lễ đính hôn. Cuối tuần cả Nghê Gia và Việt Trạch đều rảnh nên chọn hôm đó.

Cô vừa cúp máy đã thấy Trương Lan cười tít mắt: “Chờ khi các con hết bận, mẹ với con đi dạo phố một lần, mẹ sẽ mua cho con thật nhiều quần áo đẹp và đồ trang sức cho con, được không?”.

Tuy Nghê Gia không quen thân thiết như vậy, nhưng vẫn có đôi chút chờ mong, gật gật đầu: "Được ạ".

Tới Hoa thị, một mình Nghê Gia lên trên tìm Nghê Lạc.

Sau khi qua cửa an ninh, Nghê Gia theo Từ Hiền lên phòng giao dịch chứng khoán ở tầng 31, chỉ thấy trong văn phòng hai tầng bận tối mắt tối mũi. Mười mấy nhân viên tầng dưới ngồi trước máy tính, ngón tay lướt như bay trên bàn phím.

Nghê Lạc đứng ngoài hành lang tầng hai, mặc complet thiết kế riêng của Armani, đeo tai nghe bluetooth và micro cỡ nhỏ, nhìn màn hình lớn không chớp mắt, liến thoắng nhanh như chớp.

“X3, mua 5 triệu, Clover.”

“F7, mua 90 triệu, Colver.”

Nghê Gia nhìn vẻ mặt chững chạc kiên nghị và có đôi phần xa lạ của Nghê Lạc, chợt thấy mủi lòng, hỏi Từ Hiền: “Cổ phiếu của Clover có xu hướng tăng vì Nghê Lạc thao túng?”.

Từ Hiền gật đầu: “Còn cả anh Việt nữa. Mấy công ty nhỏ trực thuộc Hoa thị cũng đều đang thu mua cổ phiếu Clover. Mà trước kia anh Việt đã đăng ký một công ty ở quần đảo Virgin thuộc Anh, công ty đó thu mua là chính…”, anh ta đang nói nửa chừng, bỗng lễ phép gật đầu với người sau lưng Nghê Gia, xoay người bỏ đi.

Nghê Gia kinh ngạc quay đầu thì đã bị ôm vào lòng ai, mùi nước hoa Eau de Cologne thân quen thơm thoang thoảng.

Việt Trạch ghé vào tai cô, thì thầm: “Mới một ngày không gặp…”.

Anh không nói câu tiếp nhưng cũng đủ làm tim cô run lên. Cô nghiêng đầu, dựa vào cằm anh: “Cô Giản vừa hỏi em việc tiệc đính hôn, em nói thứ bảy này qua xem kế hoạch sắp xếp thế nào”.

“Được, anh nhớ rồi.” Việt Trạch nhỏ giọng đáp, lại cọ cọ má cô.

Vừa lúc này Nghê Lạc vào lấy báo cáo, nhìn thấy cảnh tượng này, cực kỳ bất mãn: “Get a room!”.

Nghê Gia cau mày, nhấc chân muốn đá cậu, nhưng lại bị Việt Trạch giữ chặt không cựa được.

Nghê Lạc thảnh thơi vơ tài liệu trên bàn rồi chạy ù ra ngoài, vẫn không quên ngoái lại chọc Nghê Gia: “Chậc chậc chậc, nhà mẹ đẻ mới là nơi nương náu, cẩn thận đừng có đắc tội”.

Nghê Gia vừa tức vừa buồn cười, Việt Trạch cúi xuống nhìn cô hồi lâu, hỏi: “Nghê Lạc như bây giờ, em yên tâm chưa?”.

Nghê Gia không biết vì sao anh lại đột ngột hỏi thế, gật gật đầu: “Ừm”.

“Vậy sau này em cứ vui vẻ làm nhà biên kịch, không cần để ý đến công ty hay việc kinh doanh nữa, được không?” Giọng anh vừa dịu dàng vừa quyến rũ như đang thôi miên.

Lòng Nghê Gia chợt yên lặng, như thể gánh nặng nào đó cô đang cõng trên lưng đang được gỡ xuống từng chút từng chút một.

Cô quay đầu sang liếc nhìn nửa bên mặt nghiêm túc của Nghê Lạc ngoài cửa sổ, đúng thế, cô có thể hoàn toàn yên tâm về Nghê Lạc và Hoa thị rồi.

Việc của nhà họ Tống và nhà họ Ninh, Nghê Lạc hoàn toàn có thể ứng phó, còn có Việt Trạch giúp sức nữa. Những điều cô có thể làm, chỉ đến đây thôi.

Chiến đấu trên thương trường sau này sẽ giao cho họ, còn cuộc chiến giữa người và người sau này, cũng không cần thiết nữa.

Có Nghê Lạc và Việt Trạch, nhà họ Tống và nhà họ Ninh nhất định sẽ sa sút, cô không cần quan tâm tới những người nhất định thảm bại này nữa, cô hẳn là nên bắt đầu một cuộc sống mới rồi.

Không bận tâm tới những điều khác, chỉ săn sóc bản thân thôi, cuối cùng đã tự do rồi.

Cô nhẹ nhàng cong môi cười, hết sức nhẹ nhõm: “Được”.

Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.

Là Trương Lan, nói Nghê Khả đã tỉnh.

Nghê Gia và Nghê Lạc chạy về nhà thì thấy bà nội và Trương Lan đang ngồi trên ghế sofa, còn Nghê Khả ngồi trên xe lăn được Tống Nghiên Nhi giúp đỡ.

Trong khoảnh khắc chạm mặt, ánh mắt của hai bác cháu đều rất phức tạp. Vì quanh năm nằm trên giường bệnh, sắc mặt Nghê Khả trắng bệch.

Dù bệnh nặng mới khỏi, Nghê Khả vẫn hết sức có phong thái, Tống Nghiên Nhi giống y như lột đứng đằng sau thì hoàn toàn ngược lại, hai mắt đỏ hoe, trông yếu đuối vô cùng.

“Đây là Gia Gia à?” Nghê Khả nhìn Nghê Gia, ánh mắt dịu dàng và đượm vẻ áy náy.

Nghê Gia khẽ khàng nói: “Bác vừa tỉnh, ngồi dậy thế này có được không?”.

Nghê Khả lắc đầu khe khẽ, cau mày, ngập tràn vẻ hối hận: “Gia Gia, xin lỗi con. Trước đây con đã từng chịu nhiều khổ sở vì bác phải không?”.

Nghê Gia hiểu ý bác, an ủi: “Lúc đó bác coi con là con riêng của Mạc Mặc, việc này con hiểu được mà.”

Nghê Khả nhìn cô chăm chú, cười đau đớn: “Giống Lạc Lạc lắm, giống cả bố con nữa”.

Nghê Gia mím môi, không có gì để tiếp lời.

Nghê Khả nhìn sang bà nội, giọng điệu rất chậm, nhưng rất tỉnh táo: “Mẹ, con gặp tai nạn vì đã phát hiện ra việc ác năm xưa của nhà họ Ninh và Tống thị. Cha Tống Minh đi theo xã hội đen, Tưởng Na liền móc nối với ông ta, lợi dụng lỗ hổng của chính sách ưu đãi quốc gia lúc đó để buôn lậu thuốc phiện và vũ khí đạn dược, chỉ vài năm đã phát tài to. Nếu không KARNER nhà họ Ninh làm sao có tiền để thâu tóm ngược lại Tưởng thị bên nhà ngoại chứ? Chỉ tiếc Tống Ninh là kẻ nhát gan sợ phiền phức nên không can dự nhiều. Nhưng sau này cả hai nhà đều rửa tay gác kiếm rồi”.

Vừa nhắc đến chồng, Nghê Khả đã mang vẻ mặt xem thường: “Hắn làm gì cũng bất tài vô dụng, nhưng Tưởng Na thì vừa tài vừa gan, lại biết lấy lòng người khác. Lúc trước con đa nghi quá mức, hễ nhìn thấy phụ nữ liền nghi ngờ họ là người tình của Tống Minh. Vì không ưa Tưởng Na nên con lén lút điều tra chứng cứ bà ta thao túng thị trường chứng khoán. Ngờ đâu càng điều tra càng sâu. Chỉ tiếc con bị tai nạn giao thông, tất cả mọi bằng chứng đều bị chúng cướp mất tiêu hủy rồi. Bằng không nhất định có thể lật đổ Tống Minh và Tưởng Na, không có chúng, để rồi xem Mạc Mặc có thể dựa dẫm vào ai?”.

Nghê Khả hết sức tiếc nuối và ảo não, bàn tay gầy gò trắng nhợt túm chặt lấy tay ghế, “Uổng công con nhiều năm như thế thương yêu… Không ngờ cháu gái là giả, lại còn là con rơi nhà họ Tống!”. Nghê Khả tức đến mức ho khan liên tục, run rẩy dữ dội.

Tống Nghiên Nhi vội vuốt lưng cho mẹ: “Mẹ, mẹ đừng kích động quá, cứ tẩm bổ cho khỏe đã, sau này vẫn có thể tìm lại chứng cứ”.

Nghê Khà thở phì phò, hai má đỏ lên: “Còn tìm thế nào? Đánh rắn động cỏ rồi, chắc chắn những người đồng ý làm chứng, đồng ý cung cấp chứng cứ đã bị mua chuộc hoặc diệt khẩu, tra xét thế nào được nữa?”.

Nghê Gia chăm chú lắng nghe, thầm nghĩ nếu là Việt Trạch, biết đâu lại có thể, cô vừa định đề nghị thì lại nghe bà nội dộng cây gậy xuống sàn gỗ, cả nhà im phắc.

Gần đây bà nội mắc chứng cao huyết áp, thần sắc không tốt lắm. Nhưng giờ khắc này, trên khuôn mặt già nua đã đi qua dâu bể lại toát ra vẻ quyết tâm khó mà định hình:

“Bắt đầu điều tra lại từ đầu!”

Nghê Khả kinh ngạc mừng rỡ: “Mẹ, mẹ đồng ý dùng đến quan hệ của mẹ?”.

“Đã bị ức hiếp đến thế rồi mà còn nhẫn nhịn, cái nhà này cũng bị nuốt mất.” Mắt bà nội đượm vẻ tàn nhẫn chưa từng thấy, vẻ mặt khó đoán, nhìn Nghê Khả: “Chờ con bình phục, nói mẹ nghe những tin tức con thu thập được hồi ấy, chúng ta tìm lại từng cái từng cái một!”.

Nghê Khả bỗng nước mắt lưng tròng: “Mẹ, mẹ chịu tha thứ cho con rồi?”.

Nghê Gia sửng sốt, giờ mới nhớ ra hai mẹ con đã không nói chuyện với nhau mười mấy năm rồi. Thật ra có rất nhiều việc, không phải bà nội không biết, mà là bà không muốn biết. Thời thanh niên chịu tang chồng, lúc trung niên chịu tang con, con gái thì trái ý làm bà trở nên bi quan tiêu cực. Gia đình không như ý, chi bằng dốc hết sức lực vào sự nghiệp, coi mấy vạn công nhân viên của Hoa thị như gia đình thì an toàn hơn. Đây là ý nghĩ trước kia của bà nội, nhưng từ khi nào, bà đã trở về rồi?

Nghê Gia không nhịn được cười, hình như mọi việc trong nhà càng ngày càng tốt rồi.

Bà nội sa sầm mặt, không thể hiện gì, lặng đi một lát, đứng dậy bỏ đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Vẫn hệt như trước kia, chẳng nắm được trọng điểm gì cả!”.

Câu này làm Nghê Khả hơn bốn mươi tuổi đầu vừa khóc vừa cười, lau nước mắt như đứa trẻ.

Tống Nghiên Nhi lấy khăn lau nước mắt cho Nghê Khả, oán trách: “Mẹ, lần sau mà còn kích động như thế, không cho mẹ…”. Cô nàng còn chưa nói xong, Nghê Khả đã cốc trán Tống Nghiên Nhi, nét mặt cũng thay đổi, “Sao mẹ lại sinh ra đứa con ngốc như con? Ai dạy con để bản thân lỗ vốn đi ăn đi ở với người khác thế?”.

Tống Nghiên Nhi ủ rũ, không nói tiếng nào.

Nghê Gia vội hòa giải: “Bác, Nghiên Nhi đã biết lỗi rồi, giờ ngày nào cậu ấy cũng bận rộn đóng phim, rất nghiêm túc đấy”.

Tống Nghiên Nhi cảm kích liếc cô một cái, Nghê Khả cũng nhìn sang, khen: “Nghe nói Gia Gia là một biên kịch khá nổi tiếng? Đúng là ngoan”, dứt lời lại cốc trán Tống Nghiên Nhi, “Sau này phải chịu khó học hỏi Gia Gia, người ta còn là em con đấy, con không biết xấu hổ à?”. Nói xong Nghê Khả chọc chọc ngón tay vào má cô nàng.

“Mẹ, con biết rồi!” Tống Nghiên Nhi ôm tay mẹ làm nũng, xoắn xuýt như cái bánh quẩy chui vào lòng Nghê Khả.

Trong mắt Nghê Khả ánh lên ý cười, ngoài mặt lại ra vẻ phiền phức: “Lại bắt đầu dính như kẹo cao su đấy, lui ra lui ra, dính muốn chết!”.

“Cứ dính, cứ dính.”

Nghê Gia thấy vẻ thoải mái nhẹ nhõm thật sự lần đầu suốt mấy tháng qua của Tống Nghiên Nhi, không khỏi vui lây. Có Nghê Khả ở đây, chắc cô nàng sẽ không đi lầm đường nữa.

Cô quay đầu lại, thấy Trương Lan đang nhìn mẹ con họ cười đùa, vẻ mặt ngưỡng mộ một cách thuần túy, như một đứa bé nhìn món đồ chơi mình không có được.

Nghê Gia bỗng nhói lòng, qua đó khoác tay thị, không tự nhiên cho lắm nói: “Mẹ, cuối tuần này chúng ta đi dạo phố đi, cả Nghê Lạc nữa”, nói xong, cô kéo người nào đó hễ rời khỏi công ty là đần độn lại gần, “được không chú em?”.

Nghê Lạc không phản đối: “Không vấn đề”.

Trương Lan tươi cười rạng rỡ: “Được”

Bốn năm ngày tiếp theo, Nghê Gia đều tập trung viết kịch bản.

Trong mấy ngày ngắn ngủi này, thật ra đã xảy ra rất nhiều việc.

Bên Clover phát hiện ra cổ phiếu bị tập trung thu mua liền lựa chọn phát hành thêm cổ phiếu, nhưng cổ phiếu vừa tung ra lại bị mua mất. Quyền cổ đông bị khống chế, tiền đầu tư bị đóng băng trong tay kẻ khác, tình hình kinh tế của KARNER nhà họ Ninh và Y tế Tống thị chuyển biến bất ngờ.

Nhà họ Liễu bất ngờ tuyên bố làm cho ra lẽ chuyện này, cuộc đấu đá nội bộ giữa ba nhà gay gắt hơn, thậm chí Tưởng Na còn từng hủy bỏ hôn ước giữa Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi, khiến mọi người xôn xao bàn tán nói hai người đó là anh em, có người còn moi ra bản ghi chép khách sạn của cả hai, nói đã loạn luân. Nhà họ Ninh bất đắc dĩ phải công bố kết quả xét nghiệm AND, tuyên bố tiếp tục đính hôn.

Người ngoài cười thầm mẹ con họ Mạc cùng hầu một nhà.

Ở nhà họ Nghê, bà nội và Nghê Lạc đã bắt đầu tiến hành điều tra, Tống Nghiên Nhi trở nên vui tươi hơn, Nghê Lạc càng ngày càng tự tin, còn Trương Lan cũng bắt đầu học nấu nướng.

Còn Nghê Gia, dù phong ba bên ngoài có lớn, cô vẫn rất bình thản. Cảm giác buông bỏ mọi trách nhiệm mới nhẹ nhàng tự tại làm sao.

Đạo diễn nổi tiếng Chương Lam hỏi cô dạo này có kịch bản nào hay không, Nghê Gia muốn viết câu chuyện kiếp trước ra, tên ban đầu của kịch bản là Hồ điệp, chỉ giới thiệu vắn tắt một câu “Kiếp nạn đẹp đẽ”.

Chương Lam rất có hứng thú với chủ đề này, lại càng hứng thú hơn với các tình tiết trong câu chuyện, một đứa bé lạc quan cứng cỏi sinh ra dưới đáy xã hội, sau khi đến với tầng lớp thượng lưu bất an vì không thích ứng được, không thể tự thoát ra khỏi âm mưu và lợi ích quyền lực, dần dần đánh mất bản thân, cuối cùng thảm bại trong cuộc đấu đá quyền lợi gia tộc.

Có lẽ là viết về chuyện xưa của mình, tư liệu rất phong phú, Nghê Gia chỉ cần hai ngày đã có thể viết xong bản phác thảo kịch bản, những tình tiết phải cắt bớt hoặc củng cố thêm có thể từ từ sửa chữa, dù sao thì vẫn dư dả thời gian.

Đến thứ bảy, Nghê Gia và Việt Trạch đến công ty tổ chức tiệc. Cả công ty chuẩn bị sẵn hơn chục cái kế hoạch. Việt Trạch để Nghê Gia tùy ý lựa chọn.

Đây là công ty tổ chức tiệc tốt nhất, khâu nào cũng rất hoàn mĩ, Nghê Gia không còn gì để bổ sung, trái lại còn bị thuyết phục bởi sự tỉ mỉ của bọn họ, thầm tán thưởng công ty do ông nội Việt tự chỉ định quả nhiên không tầm thường.

Lúc rời đi, Việt Trạch nhìn đồng hồ, nói: “Vẫn còn sớm, anh đi mua sắm với em nhé”.

Nghê Gia khoác tay anh, đủng đỉnh đi bên cạnh: “Đương nhiên là đi rồi, ai cũng bảo 97% đàn ông sau khi kết hôn đều trở nên lười biếng. Phải tranh thủ bây giờ kéo anh đi dạo càng nhiều càng tốt”.

“Thật vậy sao?” Việt Trạch nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đẹp lấp lánh nét cười, “Anh chưa từng kết hôn, đúng là không có quyền lên tiếng”.

Nghê Gia bất mãn lườm anh: “Chẳng nắm được ý chính gì cả”.

Việt Trạch lập tức kéo cô vào lòng, ngả đầu vào vai cô, “Anh cam đoan, anh nằm trong số 3% còn lại, cho dù kết hôn hay không, bất cứ lúc nào em muốn làm chuyện gì, anh cũng làm cùng em”.

“Ai biết được chuyện ngày sau?” Nghê Gia bĩu môi, nén cười đẩy đầu anh ra, “Đừng dựa vào người em, nặng chết đi được”.

Tất nhiên anh không chịu buông ra, không chỉ thế, anh còn thổi một hơi vào tai cô. Nghê Gia buồn buồn rụt đầu rụt cổ, cười khanh khách, muốn vùng ra khỏi lòng anh, song anh lại giữ chặt eo cô, nhất quyết không rời.

Còn đang vui vẻ trêu nhau, Nghê Gia ngoái sang đã thấy Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Nguyệt đứng trước một cửa tiệm, lạnh lùng nhìn hai người. Nghê Gia lập tức dừng lại, Việt Trạch cũng ngước mắt lên, nụ cười tắt ngấm.

Anh không nói không rằng ôm eo Nghê Gia đi thẳng.

Lúc đi lướt qua, Nghê Gia lặng lẽ quan sát hai người đó, Ninh Cẩm Nguyệt có vẻ đã thay đổi, nom rất lạnh lùng, không còn chút kiêu ngạo lỗ mãng ngày xưa nữa. Trong mắt cô ta nhìn Nghê Gia chỉ có một cảm xúc, là đố kị.

Cô ta đố kị với Nghê Gia còn có thể hiểu được, nhưng Mạc Doãn Nhi cũng ra vẻ hận thù ghen tị thì lại khiến người ta không thể hiểu nổi. Ả cũng sắp đính hôn rồi, còn nhòm ngó gì người đàn ông của kẻ khác nữa?

Đến bao giờ ả mới sửa được cái thói tệ hại này?

Nghê Gia vốn định hôm sau sẽ đi dạo phố với mẹ, nhưng buổi tối lại nhận được điện thoại của đạo diễn Chương Lam, nói thời gian dự tính có thay đổi, hy vọng cô mau chóng viết nốt.

Những ngày kế tiếp, Nghê Gia thậm chí còn từ chối những cuộc hẹn với Việt Trạch, ở nhà một lòng một dạ sửa chữa gọt giũa. Đây coi như là bộ phim tự truyện của cô, đương nhiên phải cân nhắc từng câu từng chữ, đong đi đếm lại từng tình tiết.

Chỉnh sửa không biết bao lâu, rốt cuộc Nghê Gia cũng vừa lòng, gửi bản thảo cuối cùng của Hồ điệp cho Chương Lam.

Hai giờ sau, nhận được tin nhắn: “Perfect!”. (Hoàn hảo!)

Nghê Gia như trút được gánh nặng, giờ mới nhận ra bản thân rất cần ngủ, cũng kinh ngạc nhận ra vài ngày liền không uống thuốc, sức khỏe cũng không có gì khác thường. Tuy thi thoảng hơi buồn ngủ, nhưng cô chỉ cần cố xốc lại tinh thần là có thể vượt qua.

Có lẽ sẽ khá hơn!

Nghê Gia nghĩ, hạnh phúc ngủ một giấc thật say.

Vừa tỉnh lại, Trương Lan đã kéo tay cô ra ngoài: “Đã nói sẽ ra ngoài chơi với mẹ, kết quả là để mẹ chờ hơn một tuần, con cũng kiêu ghê”.

Nghê Gia cười khanh khách chui vào trong xe: “Là lỗi của con, hôm nay con sẽ đãi mẹ được không nào?”.

“Không được.” Trương Lan thoắt trở nên nghiêm túc, “Mẹ còn chưa mua gì cho con, đâu ra cái nhẽ để con gái chi tiền?”.

Nghê Gia rung động, cười tủm tỉm.

Lặng đi một lát cô mới nhớ ra việc mấy ngày nay tình cờ nghe được, hỏi: “Phải rồi, nghe nói bác và bà nội đã điều tra ra gì đó?”.

Trương Lan cười tươi như hoa, khởi động xe: “Tìm được hết người làm chứng và chứng cứ quan trọng rồi, còn vài khâu nữa đang chuẩn bị tài liệu gửi cho cơ quan kiểm sát. Hơn nữa rất nhiều học trò của bà nội đều làm trong mảng truyền thông. Bây giờ việc này đang ầm ĩ trên mạng, viện kiểm sát tối cao đã tính truy tố, chức vụ của Ninh Trung Kì và vị trí của Tưởng Na ở KARNER đều bị đình chỉ rồi. Nếu tội danh được xác định, KARNER sẽ bị sung làm tài sản nhà nước”.

Nghê Gia bội phục, bà nội Nghê Cẩn và bác gái Nghê Khả mới là mẹ con đồng lòng thứ thiệt, đánh đâu thắng đó!

Hai người phụ nữ mạnh mẽ này chỉ trong vòng vỏn vẹn hai tuần đã dùng hết tiềm lực, dấy lên một trận mưa gió trong giới kinh doanh và giới chính trị.

“Vậy Ninh thị thì sao? Bên ông nội Ninh Cẩm Hạo không định nhúng tay vào giúp ạ?”

“Không đâu.” Trương Lan nói chắc như đinh đóng cột, mặt đượm vẻ xót xa.

“Vì sao?”

Trương Lan thở dài thườn thượt: “Việt Trạch đã tìm ra bằng chứng, chứng minh Tưởng Na có liên quan trực tiếp đến vụ khủng bố làm một trăm ba mươi lăm người chết ở Tây Cương hồi đó”.

Nghê Gia gật đầu: “A Trạch đúng là cao tay, anh ấy muốn moi bí mật của ai thì người đó tuyệt nhiên không chạy thoát”.

Nghĩ vậy, trong lòng Nghê Gia bỗng thấy ấm áp, rất biết ơn Việt Trạch đã không làm thế với cô, mà trao cho cô không gian riêng tư và sự tự do lớn nhất.

Nhưng mặt Trương Lan vẫn sầm sì như sắp chảy nước, Nghê Gia chợt nhận ra không ổn, vừa muốn hỏi lại nghe Trương Lan nói: “Vì thằng bé là người may mắn duy nhất còn sống sót”.

Nghê Gia bỗng ngẩn ra, bất thình lình có thể móc nối rất nhiều việc lại với nhau. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến Việt Trạch mất đi cha mẹ?

Tấn công khủng bố có thể khiến cuộc sống con người biến thành địa ngục. Việt Trạch từng đi qua địa ngục một lần, chẳng trách lại lạnh lẽo như trời đêm.

Nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Việt Trạch, anh ngồi trong bóng tối, đôi mắt còn đen hơn bóng đêm.

Tới giờ cô chưa từng nghe anh đề cập đến chuyện của bố mẹ, nhưng không ngờ lại thảm thương đau đớn đến thế. Tim cô như thắt lại, buồn bã đau lòng thay Việt Trạch, hồi lâu mới gửi cho anh một tin nhắn: “A Trạch, hôm nay em ra ngoài, cho em ăn chực bữa cơm tối nha *^__^*”.

Tin nhắn trả lời rất nhanh: “Cầu còn không được ^__^”.

Nghê Gia thở ra một hơi, lại ngoảnh sang nhìn Trương Lan: “Mẹ, khi nào mọi chuyện kết thúc, cả nhà chúng ta đưa bà nội và cả bác ra nước ngoài du lịch được không?”.

“Được”, Trương Lan bỗng hung phấn như một đứa trẻ, “bố con nói cứ hai năm sẽ đưa mẹ ra nước ngoài một lần, bố mẹ gần như đã đi hết châu Âu rồi, vốn định chuyển sang đi châu Mĩ, kết quả là bố con lại đột ngột qua đời. Một mình mẹ chẳng còn lòng dạ nào, không đi đâu nữa. Lần này được đi cùng người nhà, tốt quá”.

Nghê Lạc nhìn nửa bên mặt khi thì thương cảm khi thì phấn khởi của Trương Lan, bỗng nhiên hiểu ra vì sao người cha thông minh lanh lợi trong truyền thuyết lại lấy người mẹ ngốc nghếch như Trương Lan.

Thị trẻ con ấu trĩ nhưng không có bụng dạ xấu, xưa nay không chủ động hại ai bao giờ. Thị hay cáu song mau giận mau quên, không mưu toan cũng không gây sự, rất dễ dỗ dành. Thị yếu đuối mặc cho người ta bắt nạt nhưng lại ra sức bênh vực cho người nhà, ví như Nghê Lạc trước kia, ví như Mạc Doãn Nhi trước kia, ví như Nghê Gia bây giờ. Thị ngoan cố bướng bỉnh nhưng một lòng một dạ, đừng nói có hành vi lẳng lơ như Mạc Mặc, thậm chí chỉ là nghĩ thị cũng chưa từng.

Ngây ngô đến mức này, thực ra cũng đáng yêu.

Nghê Gia mỉm cười, không nói gì.

Mười phút sau, nhìn rừng cây bên ngoài lùi vùn vụt về phía sau cô mới nhận ra có gì đó không đúng, nhắc nhở: “Mẹ, mẹ vui thì cứ vui, nhưng đừng nhấn ga. Đang xuống dốc đấy!”.

Nhưng cô lại thấy nét mặt Trương Lan rất căng thẳng, không còn bất cứ ý cười nào khi nãy: “Mẹ đang nhấn phanh”.

Vì sao ô tô lại lao nhanh xuống dốc?

Nghê Gia hoảng sợ nhìn đường núi đang biến mất sau xe với vận tốc ánh sáng, ngồi thẳng lưng theo phản xạ, cả người cứng nhắc. Cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe Trương Lan thì thào lẩm bẩm: “Không thể tăng tốc nữa”.

Nói xong, chiếc xe đột ngột ngoặt sang trái, lốp xe trượt rất mạnh, phát ra tiếng ma sát chói tai. Nghê Gia đập rầm vào cửa xe, trong tích tắc, chiếc xe bất thình lình xoay tròn, mé trái xe đâm nát hàng rào bảo vệ, theo lực ly tâm bắn vào vạt rừng, lao vào thân cây khô rồi mới dừng lại.

Cả quá trình chưa đầy năm giây, nhưng giữa những va chạm khủng khiếp của cơ thể với thân xe, Nghê Gia chợt nhớ có người từng nói, ghế lái phụ là vị trí nguy hiểm nhất. Bởi khi gặp tình huống ngoài ý muốn, lái xe sẽ ngoặt sang hướng có lợi cho mình theo bản năng, để va chạm trực tiếp theo hướng ngược lại.

Nói dối.

Đâm vào hàng rào bảo vệ vẫn là phía Trương Lan, đụng phải thân cây cũng vẫn là phía đó.

Nghê Gia không thắt dây an toàn, các nơi va chạm mạnh bị thương nặng, hai chân bị kẹt chặt trong thân xe, không thể nhúc nhích. Toàn thân đau buốt, tai ù đặc đi.

Chất lỏng sền sệt trên đầu chảy xuống dính vào mắt cô, thế giới bỗng nhuộm một màu đỏ.

Nhưng có một âm thanh hết sức rõ rệt: “Gia Gia, Gia Gia”.

Cô ngơ ngác nhìn sang thì thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Trương Lan. Thị đưa tay liên tục lau mặt cô, mắt cô nhìn rõ hơn một chút, nhưng tai vẫn ong ong.

Trương Lan nghẹn ngào: “Gia Gia, con ngoan của mẹ, ngoan, đừng nhắm mắt, mẹ cứu con ra ngoài, nhé?”.

Người cô chỗ nào cũng đau, muốn nói chuyện nhưng lại không mở miệng được; muốn cử động nhưng lại không thể điều khiển được.

Trương Lan gọi điện thoại báo cảnh sát, nén cơn đau liều chết đẩy cửa xe đã bị đâm móp méo, rút đôi chân đã bị chảy máu ròng ròng ra, định sang bên kia mở cửa xe kéo Nghê Gia ra.

Nhưng đúng lúc này, thân cây bị xe xô phải đột nhiên lung lay đổ sụp xuống. Trương Lan kinh hãi, xoay người nhào lại phía Nghê Gia.

Thân cây đổ xuống kính chắn gió, tiếng va chạm ầm ầm, tiếng kính vỡ loảng xoảng vang lên.

Sau khi những mảnh vỡ bắn ra khắp nơi, tất cả lại trở nên yên lặng.

Thân xe bị đè bẹp, cơ thể Nghê Gia chịu sức nặng một lần nữa. Cơn đau nhức làm cô tỉnh táo lại một chút.

Hai chân cô như bị ai chém đứt, đau buốt, lại thấy Trương Lan che trước mặt mình, trên cổ còn bị mảnh kính chắn gió cứa qua.

Giờ khắc này, sự sợ hãi trong lòng cô đã vượt xa tất cả.

Cô giật mình, muốn bịt chặt vết cứa đang ứa máu trên cổ thị, song hai tay mắc kẹt giữa chỗ ngồi và cửa xe, dù có cố gắng giãy giụa thì vẫn không tài nào rút ra được.

“A!!!” Nghê Gia tuyệt vọng và đau đớn hét lên, ngay sau đó, cơn đau ập đến, cô xụi lơ trên ghế, không còn cảm giác gì, chỉ có đôi mắt và đôi tai đang hoạt động.

Toàn bộ thế giới chỉ có khuôn mặt mỉm cười và giọng nói đứt quãng của Trương Lan: “Gia Gia ngoan, đừng cử động bừa bãi, con bị thương, ngồi im nào”. Trương Lan bị kẹt lại giữa mảnh thủy tinh và bàn điều khiển xe, nhìn Nghê Gia, cười dịu dàng và buồn rầu chưa từng thấy: “Gia gia, con ngoan của mẹ, đừng sợ, có người tới cứu con ngay thôi”.

“Ông trời không cho mẹ cơ hội sao? Phải rồi, mẹ chưa từng nuôi con, chưa từng dạy con, chưa từng thương con, sao có tư cách mua váy cưới cho con? sao có tư cách được làm mẹ con tình cảm với con?”

Máu thấm qua quần áo của thị, giọng thị càng lúc càng nhỏ, đượm vẻ tiếc nuối và không cam lòng.

“Nhưng kiếp sau nhất định mẹ sẽ đối xử tốt với con từng giờ từng phút. Mua búp bê cho con, mua lược cho con, con có mối tình đầu mẹ sẽ dìu dắt con, con tủi thân mẹ sẽ ôm con, con bị thương mẹ sẽ bảo vệ con…”

Nghê Gia nhìn thị, nước mắt trút xuống như mưa.

Trương Lan cau mày, khó nhọc hít một hơi, rốt cuộc không nén nổi nỗi tuyệt vọng buồn đau trong lòng nữa, run rẩy bật khóc thành tiếng: “Làm sao bây giờ? Nếu sau này còn ai bắt nạt con nữa, mẹ biết làm gì bây giờ?”. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt đầy vết máu của thị, hơi thở đã mong manh yếu ớt hơn, “Tại mẹ không giữ lời hứa, không thể ở bên con thêm nữa. Gia Gia, tha thứ cho mẹ, được không?”.

Nghê Gia im lặng, ánh nhìn trong đôi mắt lưu ly như tan nát. Cô nhìn chằm chằm thị, giống như muốn khắc sâu gương mặt này vào lòng. Người mẹ vất vả lắm mới có lại được giờ có thể bị mất đi. “Cũng may, A Trạch sẽ bảo vệ con, Lạc Lạc sẽ bảo vệ con, mẹ có thể yên tâm rồi. Việc tốt duy nhất mẹ từng làm cho con cả đời này là sinh cho con một đứa em trai, đúng không?”

“Gia Gia, con ngoan của mẹ, đừng khóc, ngoan nào.” Tay Trương Lan bê bết máu, khẽ khàng yếu ớt lau nước mắt trên mặt Nghê Gia, “Đừng nhắm mắt, mọi người sẽ cứu con”.

Thị vuốt ve đôi má ấm áp mềm mại của con gái, đột nhiên cảm nhận được niềm hạnh phúc xưa nay chưa từng có, thị yếu ớt nở nụ cười, "Còn chưa kịp đi dạo phố với con, mẹ rất muốn đi".

"Gia Gia", thị khe khẽ khuỵu xuống, để lại cho Nghê Gia một nụ cười mềm mỏng nhất tươi đẹp nhất, "mẹ yêu con".

Nghê Gia trơ mắt nhìn thị chậm rãi gục đầu xuống, chậm rãi khép mắt lại, đến phút cuối im lìm không tiếng động, nhưng trên khóe môi rướm máu vẫn nở nụ cười.

Cô mở to mắt, nước mắt rơi xuống. Mẹ nói, Gia Gia là con ngoan của mẹ.

Thế giới yên tĩnh kì lạ, chỉ có tiếng gió vù vù thổi qua ngọn cây, vang lên những tiếng xào xạc.

Nghê Gia nhìn chòng chọc gương mặt của Trương Lan, gàn bướng nghĩ, mẹ chỉ đang ngủ thôi.

Cô chỉ thấy trái tim như bị nghìn vạn mũi tên xuyên qua, đau đớn tột cùng, họng lại xót xa nghẹn ứ, muốn gọi một tiếng "mẹ" nhưng chỉ mở miệng thì khí huyết trào lên, không thể chịu đựng tiếp.

Không chống đỡ nổi nữa rồi, thật sự cô không chống đỡ nổi nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.