Cô Gái Lạnh Lùng

Chương 8




"Cô có khoa trương như vậy không?" Tề Nhân Kiệt bất đắc dĩ, chỉ là thấy Văn Hinh lúc này không hề giống với vẻ tiều tuỵ đau thương buồn bã tối hôm qua, trong lòng cũng không khỏi vui vẻ.

Vào thời điểm ăn được một nửa, Tề Nhân Kiệt đột nhiên che giấu nụ cười, nghiêm nghị hỏi Văn Hinh: "Cô còn tính quay về Du gia sao?"

Văn Hinh nghe vậy, ánh mắt buồn bã, suy nghĩ trong chốc lát mới gật đầu nói: "Ừ, bất kể như thế nào, tôi vẫn phải trở về."

Đêm qua cô suy nghĩ cả đêm, cuối cùng vẫn quyết định trở về Du gia, bất kể như thế nào, cô và Diêu Phương còn có hợp đồng, chỉ cần cô còn chưa hoàn thành ước định trên hợp đồng thì cô không thể rời khỏi Du gia, hơn nữa Diêu Phương cũng không thể đuổi cô đi.

Về phần Du Thần Ích, cô tin tưởng, chỉ cần cô vẫn còn ở Du gia thì nhất định sẽ có biện pháp.

"Cô với Du gia có quan hệ như thế nào?" Tề Nhân Kiệt lẳng lặng nhìn cô. Hắn không hiểu tại sao cô lại xuất hiện ở Du gia.

Văn Hinh cười khổ, "Tôi cần sự giúp đỡ của bọn họ."

Tề Nhân Kiệt chợt hiểu. Thư điện tử sáng nay, nói mẹ kế cô bởi vì đánh bạc chẳng những thua sạch tất cả gia sản Văn gia, đồng thời còn ở bên ngoài dùng danh nghĩa công ty đi vay mượn lãi suất cao. Chẳng lẽ? Hắn nhíu mày, "Chỉ vì năm trăm vạn?"

"Anh điều tra tôi?" Văn Hinh không vui mày nhăn lại.

Tề Nhân Kiệt cười cười, "Tin tức Văn thị kinh doanh thất bạo, trong giới đã sớm truyền ra." Hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn cô: "Chẳng lẽ Du gia đồng ý cho cô mượn tiền?"

Văn Hinh chần chờ một chút, nói: "Vâng"

Tề Nhân Kiệt sửng sốt một chút, cười như không cười, "Chỉ sợ là có điều kiện đúng không?" Người của Du gia cũng không phải có lòng tốt như vậy, không thể nào vô duyên vô cố mượn cho Văn gia mượn số tiền lớn như vậy, huống chi hai nhà bọn họ cũng không có giao tình, trên phương diện làm ăn cũng không lui tới. Lại nói Văn gia đã phá sản, tương lai có trả hay được hay không vẫn chưa biết, Du gia không thể nào làm cuộc mua bán thua lỗ như vậy.

Giọng điệu Tề Nhân Kiệt khiến Văn Hinh cảm giác rất không thoải mái. Cô hít một hơi, theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, "Chuyện này cùng Tề tiên sinh ngài tựa hồ cũng không quan hệ?"

Tề Nhân Kiệt ngẩn ra cười nhạt, nói: "Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện rồi." Dừng một chút, hắn nói: "Chỉ là, lấy tư cách là người từng cũng Du gia đánh nhiều năm như vậy, tôi nghĩ nên khuyên cô một câu, người của Du gia không phải là thiện nam tín nữ gì đâu, cùng bọn họ nói điều kiện, cô nên nghĩ một chút, mọi việc suy tính chu toàn một chút mới sẽ không để cho mình thua thiệt." Cô gái này nhìn qua không giống như là người có tâm kế, hắn không hiểu trong tay cô còn có thể có cái lợi thế gì có thể thuyết phục Du gia cho Văn gia bọn họ mượn số tiền lớn như vậy.

"Cám ơn!" Văn Hinh hít sâu một hơi, "Tôi nghĩ, tôi phải đi, cám ơn Tề tiên sinh chiêu đãi!" Nói xong, cô đứng lên rời đi.

"Đợi đã nào...!" Tề Nhân Kiệt chợt kêu cô lại.

Văn Hinh dừng lại, xoay người lại, "Tề thiếu còn có việc gì sao?"

Tề Nhân Kiệt khẽ cười cười, sau đó chuyên chú nhìn Văn Hinh, nghiêm túc nói: "Nếu như cô nguyện ý, tôi có thể giúp cô."

"Giúp tôi?" Văn Hinh cau mày, cảm thấy không hiểu. Hắn muốn giúp cô, như thế nào giúp cô?

"Không sai!" Tề Nhân Kiệt vừa cười một tiếng, lần này cười đến tràn đầy tự tin, "Tôi có thể giúp cô trả món nợ năm trăm vạn, còn có thể giúp cho cha cô xây dựng lại việc buôn bán kinh doanh của Văn Thị, khiến nó trở thành xí nghiệp hạng nhất trong nước, cô phải tin tưởng tôi tuyệt đối có năng lực này."

Nhưng sau khi Văn Hinh nghe lời hắn, chân mày nhíu chặt hơn, cũng lộ ra một tia chất vấn, "Tại sao anh lại giúp tôi?" Giúp cô, hắn có thể được lợi ích gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.