Cô Gái Không Nước Mắt

Chương 10: Mật băng




Tỉnh dậy sau một giấc ngủ phát hiện mình đã xuyên qua, có đáng buồn không?

Cứ coi như xuyên qua không đáng buồn, nhưng nếu phát hiện mình biến thành đứa bé mới sinh, có đáng buồn không?

Vậy coi như biến thành đứa bé cũng không thể buồn được, nhưng nếu phát hiện mình bị ném bỏ, dù sao cái này cũng nên coi là rất đáng buồn rồi!

Nói tóm lại, hiện tại Tử Lan Thanh có cảm giác buồn bực tới cực điểm. Chung quanh những người mặc quần áo kỳ kỳ quái quái không ngừng quan sát thứ đang bị để dưới đất – là nàng, nhưng không có người nào tốt bụng ôm lấy nàng cả.

Chẳng lẽ dáng dấp nàng rất xin lỗi người xem cho nên bọn họ không dám đến gần sao?

Nhưng chẳng lẽ không ai nhìn thấy nàng đã đói đến không phát ra tiếng được rồi sao! Có thể cho nàng ăn một chút không vậy, cho dù là cái bánh bao có mùi cũng được nha!

"Cút ngay, tránh ra cho tiểu chủ tử đi của chúng ta xem náo nhiệt."

Vừa nghe tiếng này, Tử Lan Thanh thiếu chút nữa hộc máu, lão nương sắp chết đói rồi, các ngươi còn muốn xem náo nhiệt! Nhìn quỷ náo nhiệt à, đợi chút. . . Nhìn tiểu quỷ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, con ngươi Tử Lan Thanh không ngừng chuyển động.

Xuyên qua làm đứa bé bị vứt bỏ trong chăn cũng không thể buồn, mấu chốt nhất vẫn là nhất định phải tìm được kim chủ (giàu có) để dựa dẫm.

Nhìn tiểu quỷ này một thân cẩm y hoa lệ, sau lưng còn có hai ác nô đi theo, con ngươi Tử Lan Thanh chuyển động, là hắn!

"Oa oa oa. . ." Tử Lan Thanh dùng âm thanh lớn nhất của mình yếu đuối kêu, mà tay nhỏ bé béo ụt ịt của nàng cũng vươn ra từ trong chăn bông, dùng sức quơ quơ trước tiểu quỷ quần áo lộng lẫy kia.

Chỉ là động tác ra sức của nàng rơi vào trong mắt người khác chỉ như một con chuột nhỏ đang không ngừng giãy giụa trong bẫy chuột.

"Đứa bé này rất đáng yêu." Này tiểu quỷ hoa y(y phục=quần áo + hoa lệ) nhìn Tử Lan Thanh đang không ngừng quơ cánh tay nhỏ với hắn, hai mắt sáng rỡ lên, vốn cho rằng nơi này có náo nhiệt, nhưng không ngờ chỉ có một tiểu quỷ bị vứt bỏ.

Nhưng mà xem ra, bây giờ tiểu quỷ này giống như rất có ý tứ.

Nghe thấy lời nói của tiểu quỷ hoa y kia, Tử Lan Thanh càng ra sức quơ cánh tay nhỏ béo ụt ịt của mình, thắng lợi đang ở trước mắt, nhất định cô phải tranh thủ thể hiện.

"Ha ha ha. . . Để cho ta xem một chút, nếu thật sự đáng yêu, thì ôm về phủ, nếu không bị đói chết thì rất đáng tiếc." Tiểu quỷ tự nói, vừa nói vừa đi gần đến Tử Lan Thanh.

Nghe được lời hắn nói , đáy mắt Tử Lan Thanh thoáng qua một tia sáng ngầm, tiểu quỷ này nói đáng tiếc chứ không phải đáng thương!

Thì ra cái xã hội này vẫn không phải hoàn toàn lãnh khốc vô tình!

Vì vậy hiện tại, chỉ có tiểu quỷ này mới có thể cứu nàng thôi, tính mạng con người chỉ có một lần. Đời trước nàng rất quý trọng tính mạng mình, cho nên mới có thể lên được vị trí lão đại Hắc đạo, mà đời này, nàng cũng muốn quý trọng sinh mệnh quý giá này, cho nên. . .

Tiểu quỷ đó cúi đầu nhìn, một khắc(=15’) đó, nàng bắt đầu cười, cười rất ngu rất ngây thơ, mà đôi mắt trân châu ti hí cũng chuyển động không ngừng.

Như vậy có thể tính là khả ái chứ?

"Ha ha ha. . . Thật đúng là đáng yêu, Tiểu Tam, bế nó trở về nuôi." Tay nhỏ bé của tiểu quỷ vung lên, quyết định Tử Lan Thanh cô đời này không bị chôn sống hay chết đói!

Vì vậy, rốt cuộc Tử Lan Thanh không cần giả bộ cười khúc khích, mà là trực tiếp lăn ra ngủ mê man.

Tỉnh lại lần nữa Tử Lan Thanh thấy mình nằm ở trên chiếc giường lớn vô cùng xa xỉ, màn tinh xảo với chăn bông lộng lẫy này khiến cho nàng biết, nàng được cứu.

Nhưng . . .

Tại sao bụng đói thế này?

Vì vậy Tử Lan Thanh bắt đầu khóc lớn, "Oa oa oa. . ." Nàng thật sự rất đói, nàng muốn ăn cơm! Không đúng, hiện tại phải nói là bú sữa mẹ!

"Ngoan nào không khóc, bà vú tới đây." Âm thanh từ ái truyền đến từ bên ngoài, khiến Tử Lan Thanh lập tức ngừng khóc, âm thanh này thật sự rất ấm áp, giống như một lần nữa trở lại lúc được mẹ ôm trong ngực vậy, cảm giác này. . . Thật sự rất tốt.

"Quả nhiên đúng như tiểu vương gia nói, thật là đáng yêu." Vẫn là âm thanh từ ái đó.

Mà lúc này, người nói chuyện đã đi vào trong phòng của Tử Lan Thanh, đây là một cô gái tầm 25-26 mi thanh mục tú, tình cảnh ấm áp này rơi vào trong mắt của Tử Lan Thanh, khiến đột nhiên nàng có cảm giác muốn xin lỗi. Vì vậy rất bình tĩnh mà bỏ quên lời nói trong miệng nữ nhân này.

Nghĩ đến tuổi thực của mình còn lớn hơn nữ nhân này mấy tuổi, nhưng bây giờ cảm thụ tình thương của mẹ từ trên người nữ nhân này thì đúng là. . . Mắc cỡ chết người!

"Vật nhỏ có đói bụng không." Nữ nhân kia nói, vừa nói vừa vạt áo của mình, vì vậy. . .

Tử Lan Thanh nuốt nuốt nước miếng, quả thật không hổ là bà vú , ít nhất cũng phải cup D!

Sữa bên trong nhất định rất dồi dào! Nếu như thật sự mình là một đứa trẻ, chắc chắn không chút do dự ngâm lấy một bên, sau đó vùi đầu hung hăng bú, nhưng cô lại có trí nhớ của phụ nữ ba mươi tuổi!

Muốn cô đi bú một nữ nhân mới hai lăm tuổi, cái này thật . . . rất xấu hổ!

"Ừ, sao lại không ăn, không thích vị của bà vú sao?" Âm thanh từ ái của nữ nhân này hơi uất ức , tim Tử Lan Thanh chợt quyết định, cúi đầu, chu cái miệng nhỏ lên ngậm một bên hung hăng hút.

Cứ coi như bây giờ mình chỉ là một đứa trẻ thôi!

"Bà vú, nàng bú sữa mẹ?" Đột nhiên có âm thanh xuất hiện khiến Tử Lan Thanh thất kinh, nụ hoa trong miệng rớt ra theo đó, còn cô gái kia rất tự nhiên khép y phục của mình lại, đặt Tử Lan Thanh lên giường.

Tử Lan Thanh thật muốn khóc thét, cô còn chưa có ăn no! Đây có tính là thức ăn đến miệng còn bay đi hay không?

Chẳng lẽ lại phải khóc, nhưng một khi khóc khiến kim chủ này giận, hắn ném mình ra ngoài, vậy chẳng phải là cô lại trở về giai đoạn không nơi nương tựa sao? Cho nên vẫn là phần sau đó thôi!

Nghĩ tới đây, Tử Lan Thanh đã ăn được nửa bụng bắt đầu cẩn thận dò xét tiểu kim chủ trước mặt. Mà tiểu kim chủ lúc này không có nhìn cô, mà là. . .

Éc. . .

Nếu như không phải tiểu quỷ trước mặt kia nhìn qua chỉ có sáu bảy tuổi, cô chắc chắn cho rằng hắn tuyệt đối là một sắc lang, bởi vì lúc này tiểu quỷ kia đang nhìn chằm chằm thẳng tắp vào hai luồng trên ngực nữ nhân.

Tử Lan Thanh có thể thấy rõ ràng, cổ họng tiểu quỷ kia bỗng nhúc nhích.

Xem ra người tham ăn không chỉ có một mình nàng!

"Ha ha ha. . ." Không nhịn được nữa, Tử Lan Thanh cười như điên. Nếu như bây giờ nàng là người lớn, nhất định sẽ cười to ‘ ha ha ha ’, nhưng cô chỉ là một đứa bé, cho nên chỉ có thể cười khúc khích thôi.

Mà tiếng cô cười khúc khích lại rơi vào tai tiểu quỷ kia, khiến tiểu quỷ kia tức giận sau đó trở thành thẹn thùng, vì vậy lệnh ban xuống, từ‘ 'phòng cho tổng thống' ’sang trọng biến thành ‘ lều nhỏ cho dân chạy nạn’.

Quan trọng nhất vẫn là, sữa thơm ngát biến thành cháo.

Tử Lan Thanh khóc không ra nước mắt, thật đúng là không thể đắc tội tiểu kim chủ, nếu không nửa đời sau nàng chỉ có thể ăn cháo thôi!

Cũng may bà vú còn nhớ rõ bây giờ nàng chỉ là một đứa trẻ, thỉnh thoảng buổi tối sẽ trộm cho nàng bú hai ngụm, cho nên cuộc sống của nàng trôi qua cũng coi như có tư vị.

Nhưng ngày tốt cũng không dài, không biết tiểu quỷ kia chập mạch chỗ nào, đột nhiên có ngày tuyên bố trước mọi người, nàng là nữ nhi của hắn! Hơn nữa điều đáng chú ý nhất là: nàng là người cuối cùng biết tin tức này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.