Cô Gái Hung Dữ Thu Phục Lưu Manh Xấu Xa

Chương 43: Hoả Diệu hoạ (2)




Có cái gì không đúng.

Thật sự có cái gì đó không đúng.

Tô Mạt dừng lại nhìn một hồ sơ, ngẩng đầu nhìn nhìn chung quanh, không có phát hiện bóng người nào.

Theo lý thuyết không có ai là bình thường, nhưng tại sao từ lúc bắt đầu thì cô lại có loại cảm giác bị người rình coi vậy? Giống như có người núp trong bóng tối mang theo mục đích xấu nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình.

Trực giác của phụ nữ vĩnh viễn đều chính xác, nhưng bây giờ cô đang ngồi ở trong phòng làm việc của mình, mà phòng làm việc của cô là nằm ở lầu 18 của tập đoàn Stunning, ba mặt đều là tường, sau lưng là một tấm thủy tinh công nghiệp, nếu thật sự có người rình coi cũng không thể làm gì được, trừ phi hắn có thể giống như Spider man (Tri Chu hiệp) bám vào tường.

Tô Mạt cười nhạt lắc đầu một cái: "Có lẽ là quá mệt mỏi, mới có loại cảm giác kỳ quái này." Cô giải thích cảm giác kỳ dị của mình một lúc.

Sau mấy tiếng gõ cửa, Hàn Sa Sa ôm một xấp văn kiện đi tới: "Tô Mạt, đây là lý lịch sơ lược tới nộp đơn trợ lý hành chánh, đã qua thi viết, buổi chiều cô có thể phỏng vấn bọn họ."

"Trước cứ để đây, tôi xem qua sau sẽ chọn nhân viên để phỏng vấn."

Stunning là Đại Tập Đoàn quốc tế, lại là xí nghiệp châu báu lớn nhất toàn Châu Á, một trợ lý hành chánh nho nhỏ liền khiến cho các nhân tài đổ xô vào, Hàn Sa Sa để lên bàn những lý lịch sơ lược kia nghe nói đã bị sàng lọc chọn lựa qua chừng một nửa. Lúc này Tô Mạt đang thẩm duyệt mua vật liệu cho quý kế tiếp, cũng không có ý định đi chọn một người trợ lý khác.

Hàn Sa Sa thấy cô ấy vẫn đang làm việc, không cần thúc giục nữa, liền đóng cửa lui ra ngoài.

Tô Mạt vừa thay đổi số liệu, vừa tính toán, hiệu suất công việc rất nhanh, không tới mười ngày cô đã thích ứng với cuộc sống bây giờ. Mặc dù gả vào cái gọi là ' nhà giàu có' lại với những công việc này không có chút lười biếng. Thật cũng không thể dự liệu được một ngày kia lại trở thành nữ cường nhân văn phòng, mà vốn là công ty hành chánh thuộc bệnh viện của Lưu thị đều là do cô giám thị. Có lẽ năng lực xuất chúng vả lại là do nguyên nhân cô có được quyền sở hữu đất mấy tỷ nên mới được Lưu Lăng nguyện ý cưới vào cửa thôi.

Phòng làm việc cực kỳ an tĩnh, không gian to như vậy chỉ có tiếng Tô Mạt đánh gõ bàn phím cùng lật văn kiện, vì vậy tiếng cửa mở ra ở trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy rất chói tai.

Tô Mạt không ngẩng đầu, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Lần sau trước khi vào cửa xin gõ cửa trước."

Người tới một chân bước ra quay đầu lại nhìn cánh cửa một chút, lui ra ngoài gõ hai cái tượng trưng, sau đó đỉnh đạc đi tới.

"Cảm thấy hài hước của bạn không tệ, đáng tiếc a!"Tô Mạt vừa ngẩng đầu, trong nháy mắt đột nhiên ngơ ngẩn.

Người đàn ông trước mắt này xuất hiện hoàn toàn không ở trong dự liệu của mình.

Cả người mặc đồ màu trắng thoải mái, tóc đen che mắt, nụ cười rực rỡ, tuấn mỹ vô song.

"Anh." Cảm thấy hình như nhìn hơi quen mắt, Tô Mạt nhìn kỹ ngũ quan của anh một lần. Đôi môi mỏng, nụ cười xinh đẹp, cái mũi cao thẳng, giống như là được điêu khắc ra hoàn mỹ, cái tai ẩn ở trong tóc, chỉ lộ ra vành tai, ánh mắt thâm thúy, ánh mắt mang theo chân thành cô nhìn không hiểu, nhìn cô chằm chằm, như muốn kéo cô vào trong đại dương xanh thẳm "Là anh! !"

Đêm hôm đó, cảnh xuân kiều diễm.

Đêm hôm đó, hoan ái vui vẻ.

Đêm hôm đó, triền miên không nghỉ.

Cô làm sao quên, làm sao dám quên, ngày đầu tiên ly hôn liền xảy ra đoạn nghiệt duyên không nên tồn tại này. Trước mắt người đàn ông sức quyến rũ mười phần này chính là người nửa tháng trước bị cô để lại giấy nợ "gọi vịt"!

"Tô Tô, chúng ta lại gặp mặt." Quý Thần Hi mỉm cười, nhưng hơi cắn răng nghiến lợi: "Thật là duyên số đến, ngăn cản cũng không được, nhưng, hình như Tô Tô đã quên anh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.