Cô Gái Hám Tiền Phiền Phức

Chương 9: Thái hoàng Thái Hậu đi về cõi tiên




Làm sao bây giờ? Hạ đại nhân kia hỏi cường giả trong quân, xem ra là muốn từ trong Hưng Hóa quân đề bạt một số quan tướng. Đường hoàng hẳn là muốn dùng hoàng ân để lung lạc những người mới thăng tiến, làm suy yếu quyền khống chế Hưng Hóa quân trong tay Tiết Độ Sứ Vương đại nhân.

Phải chăng đây là một cơ hội cho hắn thu lợi, dù sao cũng là hắn ngầm đề danh tiến cử đấy, có phải là nên thừa cơ vơ vét nhân tình của những người này. Tuy nhiên nếu tiết lộ ra ngoài việc tiến cử, chỉ sợ hậu quả chính là đại họa lâm đầu.

Hậu quả đáng lo ngại, không thể xằng bậy. Kỳ vọng vừa nổi lên trong lòng Lục Thất đã liền đánh trống thối lui, đó là đùa với lửa nha. Nếu hắn âm thầm nói cho những người đó biết chuyện người tiến cử bọn họ chính là hắn, những người đó cũng chưa chắc sẽ nhớ ân tình của hắn. Mà một khi để lộ bí mật ra ngoài, Đường hoàng tất nhiên sẽ tức giận, hậu quả kia hắn tự hiểu rõ trong lòng.

Một lát sau, trong đầu Lục Thất thoáng nảy ra một ý tưởng, thầm nghĩ:
- Tại sao ta phải tự mình nói ra, ta có thể mượn miệng người khác nói thay mà. La Trưởng sử, La trưởng sử đối với quyền lực rất có lòng tham, có thể từ La trưởng sử đi mua lòng người. Ừ, ta phải cẩn thận suy nghĩ một chút.

Khi trở về tú trang, Lục Thất lập tức bảo Tiểu Mai tìm một tửu lâu đặt một tiệc rượu, hắn muốn ăn mừng bản thân nhậm chức Lữ Soái Ung Vương phủ. Tiểu Mai không dám chậm trễ làm hỏng tâm trạng vui sướng của Lục Thất, vội vàng đi.

Lục Thất lại đi vào phòng Ngọc Trúc, hai canh giờ sau mới cùng Ngọc Trúc ra khỏi phòng. Hắn cùng với nhóm thị thiếp đi tửu lâu, đáng tiếc Lý Tuyết Tâm nói mình đang giữ đạo hiếu không thể đi, còn chính thê Lâm Tiểu Điệp vẫn chưa trở về, không biết đã đi nơi nào.

Sáng sớm ngày kế, Lục Thất đi tới Trịnh trạch ở Cát Tường phường. Vừa vào cửa, lập tức nhìn thấy bốn nha binh tứ chi bị kéo ra sau lưng buộc trên mặt đất, trong miệng cũng bị nhét chận. Bọn họ vừa trông thấy Lục Thất liền giãy giụa kêu hừ hừ. Lục Thất bước vội tới cửa phòng Vương nhị phu nhân, cửa khép hờ, hắn xông thẳng vào.

Cảnh tượng trong phòng vô cùng bất nhã. Ba nữ nhân trắng bóng nằm nghiêng trên giường, tay chân bị trói cùng một chỗ ở chính diện, bờ mông căng tròn trắng lóa hướng ra ngoài, nam nhân mà thấy tất nhiên sẽ trỗi dậy thú tính.

Trái lại Lục Thất tâm vẫn phẳng lặng, hết thảy những việc này đều là do hắn đạo diễn. Một là vì đoạt được văn khế bán thân của Lục Nga, hai là để khảo nghiệm năng lực làm việc của Quý Ngũ thúc, cũng vì cộng sự sau này gây dựng nền tảng thân cận. Phải làm chuyện cường đạo mới có thể khiến cho nhóm phỉ tặc tin phục.

Ba chính là giáo huấn của Lục Thất dành cho Vương nhị phu nhân. Hắn từ miệng Lục Nga biết được rất nhiều việc nham hiểm mà Vương nhị phu nhân gây ra. Không nói tới việc ả luôn ác nghiệt hành hạ Lục Nga, điều khiến cho Lục Thất không vui chính là Vương nhị phu nhân từng vì muốn khống chế hắn trong tay, mà xưa kia tính kế cài bẫy Tân di nương. Lục Thất là một người không chịu thua thiệt, trong bản chất tồn tại phỉ tính, khi làm việc sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.

- Thẩm thẩm.
Lục Thất kinh sợ thấp giọng hô, vội đi tới trước giường, vươn đầu tới liền thấy biểu tình sợ hãi xấu hổ và khủng hoảng của Vương nhị phu nhân, miệng của ả bị mảnh vải buộc kín.

Lục Thất vội vươn tay nới lỏng dây buộc cho Vương nhị phu nhân, thấp giọng hỏi:
- Thẩm thẩm, sao lại thế này? Có đạo tặc xâm nhập à?

Vương nhị phu nhân ôm ngực cuộn thân, nghe xong gật gật đầu, Lục Thất lại hỏi:
- Thẩm thẩm, người đó có bộ dáng thế nào? Có mấy người?

- Có năm người, đều mặc áo đen, đầu che kín.
Vương nhị phu nhân hoảng sợ khẽ trả lời.

Lục Thất buồn bực nói:
- Nơi này là kinh thành, không ngờ lại có cường đạo xâm nhập nhà dân cướp bóc.

Vương nhị phu nhân trầm mặc không nói, Lục Thất xoay người đi ra ngoài, sau một lúc lâu lại quay trở về, đi đến trước giường thấp giọng hỏi:
- Thẩm thẩm, nha binh bên ngoài đều bị đánh ngất xỉu, mới tỉnh dậy không lâu, thẩm thẩm muốn báo quan không?

Vương nhị phu nhân ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thất, vẻ mặt không ngờ rất bình tĩnh, khẽ nói:
- Thiên Phong, ngươi xem rồi đi làm đi.

Lòng Lục Thất thoáng kinh hãi, lại nhíu mày, ôn hòa nói:
- Tài vật của thẩm thẩm có hao tổn lớn không?

- Tổn hại mấy mươi lượng bạc và quần áo, chủ yếu là văn khế bán thân và giấy nợ của tiện tỳ Lục Nga đã bị đạo tặc cầm đi rồi.
Vương nhị phu nhân nhỏ giọng trả lời.

Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:
- Thẩm thẩm, Thiên Phong cho rằng tạm thời không nên báo quan, dù sao chúng ta cũng là người từ bên ngoài tới, báo quan, cũng rất khó tìm về được tài vật bị đánh cướp.

Vương nhị phu nhân gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Vậy thì không cần báo quan.

Lục Thất ôn hòa nói:
- Thiên Phong ra ngoài mua ít quần áo về.

- Ngươi đi đi, mau mau trở về.
Vương phu nhân khẽ đáp lại. Lục Thất lên tiếng đáp ứng, rồi đi ra ngoài.

Ở bên ngoài, Lục Thất ngầm hiểu ra có thể Vương nhị phu nhân đã hoài nghi hắn rồi. Điều này cũng nằm trong dự liệu của hắn, lỗ hổng lớn nhất chính là cường đạo cầm đi văn khế bán thân của Lục Nga. Cường đạo đoạt tiền cướp sắc là chuyện bình thường, lấy nô khế thì có ích lợi gì. Cho dù Quý Ngũ thúc có làm động tác vô ý lấy đi, nhưng trước đó đã xảy ra chuyện Lục Nga chạy trốn, Vương nhị phu nhân không có khả năng không liên hệ hai chuyện với nhau. Nhưng ả hoài nghi thì có thể thế nào, đối mặt với cường thế của Lục Thất, ả chỉ có thể nhẫn nhịn.

Tới phụ cận mua nữ y xong, Lục Thất cầm bao phục quay về Trịnh trạch. Trong viện bốn nha binh kinh hoảng lo sợ đứng. Lục Thất đi vào phòng đưa quần áo rồi đi ra, trước tiên giáo huấn bốn nha binh vài câu, tiếp đó lấy tội không làm tròn bổn phận đe dọa. Nói với nha binh phải làm như chuyện trước mắt chưa hề phát sinh, nhóm nha binh tự nhiên mừng rỡ đáp ứng.

Đe dọa nha binh rồi, Lục Thất quay trở lại trong phòng Vương nhị phu nhân. Vương nhị phu nhân đã y phục chỉnh tề ngồi ngay ngắn trên giường, thần thái bình tĩnh, dường như không hề trải qua việc gì. Trái lại hai nô tỳ đứng hầu gần đó cúi đầu, biểu lộ rõ ràng thần tình sống sót sau tai nạn.

Lục Thất không muốn nhiều lời với Vương nhị phu nhân. Sau khi ngồi xuống cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đề cập tới việc hắn đã đảm nhiệm chức Lữ Soái Ung Vương phủ, cũng có thể tiếp tục kiêm nhiệm Huyện Úy hộ quân huyện Thạch Đại, ngày sau cùng Vương chủ bộ cộng tác hiệu lực cho La trưởng sử. Chờ hắn ra mắt thượng quan của Ung Vương phủ rồi, mới có thể hộ tống Vương nhị phu nhân trở về huyện Thạch Đại. Vương nhị phu nhân nghe xong vẻ mặt kinh ngạc.

Mặt khác, Ngọc Trúc tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần, theo lời Lục Thất dặn dò rời khỏi tú trang. Trước tiên đón xe đi gặp hảo hữu trước đây là Kim Trúc muội muội, ước chừng gần trưa, mới lại đi Tam Nguyên phường gặp Quý Ngũ thúc. Đối với sự xuất hiện của Ngọc Trúc Quý Ngũ thúc rất không ngờ, y vẫn đang chờ Lục Thất.

Vào sảnh phòng, Ngọc Trúc lại gặp bốn người đàn ông. Một gã đại hán dáng người khôi ngô trong đó vừa thấy Ngọc Trức, lập tức hai mắt mở to nhìn chòng chọc. Ngọc Trúc thong dong phảng phất như không thấy. Quý Ngũ thúc cũng dữ tợn trừng mắt gã đại hán một cái. Một người đàn ông mặt chữ điền bên cạnh chìa tay huých huých gã đại hán. Gã đại hán khôi ngô vẫn không chút để ý tham lam nhìn ngắm.

Trên mặt Quý Ngũ thúc hiện ra vẻ bất đắc dĩ mời Ngọc Trúc ngồi, lại trực tiếp lấy ra một túi giấy, ôn hòa nói:
- Đây là thứ tiểu công tử muốn, còn mấy chục lượng bạc, huynh đệ chúng ta giữ lại.

- Nô thay mặt lão gia đa tạ Ngũ thúc.
Ngọc Trúc tiếp lấy túi giấy, dịu dàng nói.

- Việc của tiểu công tử, ta tất phải làm mà.
Quý Ngũ thúc ôn tồn trả lời.

Ngọc Trúc gật đầu, dịu dàng nói:
- Ngũ thúc, đêm qua lão gia nhà nô nhắc đến Ngũ thúc với nô, lão gia rất cảm thán, nói phụ thân ở dưới cửu tuyền có thể an tâm rồi.

Quý Ngũ thúc ngẩn ra, quay đầu dõi mắt ra ngoài trầm mặc một hồi, mới ôn hòa nói:
- Cái mạng này của ta là lão gia cho, lão gia vẫn một mực coi ta như huynh đệ, bản lãnh của ta cũng là do lão gia một tay chỉ dạy.

Ngọc Trúc gật đầu, dịu dàng nói:
- Lần này nô tới, còn mang theo lời công tử căn dặn, để nô thay mặt hỏi ý Ngũ thúc một chút.

Quý Ngũ thúc ngẩn ra, ôn hòa nói:
- Tiểu phu nhân mời nói.

- Ngũ thúc, lão gia nhà nô hôm qua đã chính thức đảm nhiệm chức Lữ Soái của Ung Vương phủ. Tâm tư của công tử là muốn Ngũ thúc có thể đi theo, trở thành quan tướng đội trưởng thám mã dưới trướng mình, quan giai là chính cửu phẩm thượng giai Nhân Dũng Giáo Úy. Còn các vị bằng hữu của Quý Ngũ thúc nếu tình nguyện đi theo, có thể làm quan tướng thám mã, quan giai chỉ có thể là tòng cửu phẩm hạ giai Bồi Nhung Phó Úy.
Ngọc Trúc dịu dàng nói.

Trong nháy mắt vẻ mặt của năm người đàn ông đều là sửng sốt, rồi lại nghe Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- Chẳng qua lão gia nhà nô cũng hơi chần chờ, bởi vì chiều hôm qua lão gia lấy được tin tức triều đình muốn triệu tập đại quân tiêu diệt phỉ, mà nghe nói Ung Vương Phủ quân có trong biên chế. Công tử vốn nghĩ quan tướng Ung Vương phủ đều là hư quyền vô nguy, mới muốn cho Quý Ngũ thúc được quan thân. Nhưng hiện tại có thể sẽ phải đi tiêu diệt phỉ, bởi vậy công tử hy vọng Quý Ngũ thúc sau khi suy nghĩ thật kỹ rồi quyết định cho thỏa đáng,

- Tiểu phu nhân, tiểu công tử nhậm chức Lữ Soái Ung Vương phủ sao?
Quý Ngũ thúc có chút thất thố hỏi.

- Đúng vậy, công tử nguyên bản chỉ muốn ở kinh thành tạo được một mạng lưới giao thiệp, công tử thầm nghĩ trở về huyện Thạch Đại chấn hưng gia tộc, nhưng tình hình hiện giờ không phải do công tử quyết định.
Ngọc Trúc dịu dàng trả lời.

Quý Ngũ thúc gật gật đầu, lại nghe Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- Ngũ thúc, công tử nói công việc thám vệ, chỉ giới hạn cho các huynh đệ đồng ý xuất lực cho công tử.

Quý Ngũ thúc ngẩn ra, quay đầu nhìn bốn người đàn ông khác một cái. Bốn người đàn ông kia cũng nhìn Quý Ngũ thúc, vẻ mặt có chút quái dị, lại nghe Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- Ngũ thúc, mời cùng các huynh đệ ra bên ngoài thảo luận một chút, tuyệt đối không cần miễn cưỡng, dù sao cũng có khả năng phải đi tiêu diệt phỉ đấy.

Quý Ngũ thúc gật đầu, ôn hòa nói:
- Mời tiểu phu nhân chờ một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.