Cô Gái Hám Tiền Phiền Phức

Chương 49: Cảnh trong mơ lần thứ 6 : Một lần cuối cùng




Cuộc sống chung không phải lúc nào cũng luôn ngọt ngào bởi vì Đinh Dật bắt đầu phát hiện thời gian của cô vô cùng thiếu thốn. Học kỳ năm nay chương trình rất nặng, cô còn phải làm thêm bài chuyên ngành của năm nhất, một học kỳ phải học hai mươi chín tín chỉ, toàn bộ đều là môn chính, trong đó có năm môn cơ bản, hai môn thí nghiệm, hai môn chuyên nhàng, khiến Đinh Dật từ trước đến giờ tinh lực tràn đầy cũng phải kêu cứu.

Thẩm Trường Đông cũng không tốt hơn là bao chỉ là cậu bận ở những chỗ khác nhau. Khai giảng không bao lâu, qua cuộc bỏ phiếu cho hội sinh viên mới, không biết có phải vì nhân duyên của cậu quá tốt hay không mà trúng tuyển chức phó chủ tịch hội sinh viên. Cái này không nói bởi vì năm ngoái nhận vai diễn chính của vở kịch, thu được phản hồi tốt, người giữ chức vị cao nhất phải từ bỏ nhường chỗ cho cậu nói là nữ sinh cạnh tranh quá kịch liệt, không quản lý được chỗ ngồi, dứt khoát để cậu dảm đương như vậy sẽ không xảy ra nội chiến.

Kết quả là hai người đều bận rộn. Một người hận không thể lấy Cauchy, Fourier, hình ảnh Lapace dán trước giường, hy vọng có thể hiểu sâu hơn về lý thuyết năng lượng, một người đối phó với các thầy cô giáo, dẫn dắt trợ lý mới còn phải nghĩ xem năm nay ai sẽ nhận vai diễn trong kịch bản.

Đinh Dật nhìn không chịu nổi nữa nói với Thẩm Trường Đông: “Đi sớm về muộn như vậy cũng không phải biện pháp hay, dù sao bây giờ em cũng không có chuyện gì rồi, anh quay về ký túc xá trong trường đi.”

Thẩm Trường Đông vừa chạy xe về còn đang thở hổn hển, nghe cô nói như vậy vẻ mặt bi thương: “Lợi dụng xong muốn đuổi anh ra khỏi cửa sao?” Cái người không biết phân biệt này, Đinh Dật mặc kệ cậu. Sống chung chưa lâu, Đinh Dật dần phát hiện ra Thẩm Trường Đông không như vẻ bề ngoài, lập tức quyết định bỏ mặc cậu.

Cô cũng có chuyện buồn phiền, có kết quả thi giữa kỳ, tổng thể mà nói, mon cơ bản điểm số cao, môn chuyên ngành thì hơi chênh lệch, không thể so được với thành tích môn xe hơi. Kết quả này cho cô cô đả kích không nhỏ “Có nên chuyển ngành hay không?” Mặc dù nói nếu lựa chọn sẽ không hối hận cùng bàng hoàng.

Thẩm Trường Đông tắm xong đi vào phòng đọc sách, liền nhìn thấy Đinh Dật nhăn nhó ngồi viết báo cáo, có chút đau lòng, đưa cho cô một ly sữa: “Nghỉ ngơi một chút, cô Curie bé nhỏ của anh.”

Cắn ống hút, Đinh Dật ủ rũ chau mày: “Anh nói xem em có nên chuyển hệ hay không? Con gái không hợp với ngành xe hơi, ngành điện tử lại giống như dương thịnh âm suy.”

Thẩm Trường Đông suy nghĩ một chút trả lời cô: “Vậy em nên học ngành luật hay ngoại ngữ đi.”

Đinh Dật kêu thảm thiết: “Anh giết em đi, tiếng anh cấp bốn em còn chưa qua, đừng nói về luật pháp, em không muốn khổ sở ngày ngày phải ra tòa.”

“Vậy là em không thích các môn học?” Thẩm Trường Đông tiếp tục hỏi.

Đinh Dật nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Như vậy cũng không phải, thẳng thắn mà nói vẫn thích học nhưng việc học quá bận rộn, quá mệt mỏi, cả ngày phải tự học, em nghĩ người em sắp hư rồi.”

“Vậy thì không cần phải mệt mỏi như vậy, có một vài môn có thể bỏ, bài tập không có cách nào hoàn thành thì có thể tham khảo người khác, đối với sinh viên mà nói việc này rất phổ biến.”

“Hả? Chẳng lẽ anh cũng làm vậy?” Đinh Dật trợn mắt, cậu lại dạy hư cô!

Thẩm Trường Đông cười nói: “Thỉnh thoảng nhưng cuối kỳ có rất nhiều môn bọn anh đều có thể hoàn thành.”Vậy cũng đúng, cả học kỳ bị giày vò, thành tích cuối kỳ vẫn đứng đầu, tiếng anh cấp bốn đều hơn cô ba mươi điểm, thật tức chết cô.

Vật lộn một phen, Đinh Dật lắc đầu: “Không được, bây giờ em mà lọt vào top cuối thì nguy hiểm, nếu như vậy thì không nên học đại học A rồi.” Cô luôn đứng trên đỉnh cao, chợt thay đổi trốn học không làm bài tập, cô không cách nào làm được.

Nhớ lúc trước cô cũng từng tự hỏi bản thân, tuổi thanh xuân đa số thời gian vùi đầu vào sách vở có đáng tiếc quá hay không? Lúc đó cùng mọi người thảo luận, có người tán thành có người phản đối, Đinh Dật chỉ hỏi một vấn đề: “Nếu vùi đầu vào sách vở là lãng phí tuổi thanh xuân vậy như thế nào mới tính là không lãng phí? Như thế nào mới gọi là không hối hận về tuổi thanh xuân?”

Một câu nói khiến mọi người suy nghĩ, đúng vậy, tuổi thanh xuân phải trải qua như thế nào? Sống phóng túng, chơi đùa, hay đua xe, đánh nhau? Nếu là như vậy chỉ sợ sẽ hối hận.

Nghĩ tới nghĩ lui, Đinh Dật quyết định học, mặc kệ như thế nào, cố gắng học tập không phải là chuyện xấu, có lẽ một ngảy sẽ nghĩ lại mới phát hiện ra mình không hối hận .......bởi vì tuổi thanh xuân bất tri bất giác đã chết. Không bằng suy tính xem làm nhiều việc có ích, vửa học tập lại không trễ nãi bất cứ gì.

Giọng Thẩm Trường Đông vang lên: “Đã như vậy không cần hoài nghi bản thân mình, nếu như em không thành công thì ai có thể thành công? Anh đang chờ em nổi tiếng.”

Nghe giọng cậu châm chọc, Đinh Dật không nhịn được lườm cậu: “Liên quan gì đến anh?”

Thẩm Trường Đông cười hì hì nói: “Sao lại không có gì, tương lai em làm con dâu nhà họ Thẩm, mọi người đều đang chờ em đấy. Em xem nếu không có Marie Cuire, bây giờ không có nhiều trường nổi tiếng như vậy.”

Đinh Dật cười: “Không biết xấu hổ, ai là con dâu nhà anh!”

Thẩm Trường Đông vội vàng nói: “Em bội tình bạc nghĩa sao? Vậy cũng không được.” Nói xong giở trò: “Xem ra anh cần phải nỗ lực, tránh bị thất sủng ném bỏ.”

Đinh Dật cười muốn tránh nhưng không được, Thẩm Trường Đông lịch sự tao nhã, tác phong nhanh nhẹn, càng lúc càng giống lưu manh, không biết nếu các mỹ nữ trường đại học M nhìn thấy dáng vẻ này của cậu có hối hận vì đã bỏ phiếu cho cậu hay không.

Ngưởi có cuộc sống không như mong muốn chiếm tám mươi chín phần trăm, thông minh như Thẩm Trường Đông cũng có lúc không thể làm gì. Bởi vì có thành tích tốt, Đinh Phương Lĩnh được bổ nhiệm chức ở Bắc Kinh, rốt cuộc có thể ở chung với con gái.

Cảm nhận được sự vui sướng của ba trong điện thoại, Đinh Dật cảm động vui mừng, mấy tháng nữa là mẹ cô về nước, khi đó cả nhà đoàn tụ. Về phần Thẩm Trường Đông, gan to thế nào cô cũng không dám ở cùng cậu nữa.

Đầu tiên nhanh chóng chuyển mọi thứ về ký túc xá, đợi sau khi ba đến, Đinh Dật giúp ông dọn dẹp nhà mới, thuận tiện chuyển một số đồ lặt vặt của cô sang. Bộ an bài chỗ ở cho ba không gần trường lắm nhưng chủ nhật cô vẫn có thể về bên cạnh ông.

Thẩm Trường Đông lấy thân phận bạn trai Đinh Dật đến giúp đỡ, Đinh Phương Lĩnh thấy cậu cũng rất vui, khen không dứt: “Không tệ không tệ, Trường Đông thừa hưởng tất cả ưu điểm của ba mẹ.” Thẩm Trường Đông được ông khen có chút ngượng ngùng, chỉ lo cúi đầu làm việc, biểu hiện trầm ổn thật thà.

Đã lâu không nhìn thấy ba, Đinh Dật không nhịn được làm nũng: “Vậy con thì sao? Con không thừa hưởng ưu điểm của ba mẹ sao?”

Đinh Phương Lĩnh nhéo lỗ mũi cô cười nói: “Con chiếm toàn bộ tính lười rồi, tính khí như hạt tiêu nhỏ, còn có ưu điểm gì?” Giọng nói lại tràn đầy cưng chiều.

Bị nói trước mặt Thẩm Trường Đông như vậy, Đinh Dật giận kêu to, khiến hai người đàn ông cười rất vui.

Cùng ăn cơm tối xong Thẩm Trường Đông quay về trường, Đinh Dật ở lại nói chuyện với ba. Sau khi hỏi cuộc sống đại học thế nào Đinh Phương Lĩnh liền đổi đề tài: “Ba không ngờ con sẽ yêu sớm như vậy.”

Đinh Dật thấp thỏm trong lòng, rốt cuộc cũng tới. Bởi vì đủ loại nguyên nhân, cô vẫn chưa nói chuyện cô với Thẩm Trường Đông cho ba nghe, sau đó lại gặp ông bà Thẩm, nghĩ thầm quan hệ giữa ba với bọn họ tốt như vậy khẳng định đã sớm nói cho ba biết, cô có thể trành thì trahnh1 không có nói chuyện yêu đương, bởi vì từ nhỏ đã có một khoảng cách với ba, cảm giác rất khó mở miệng nói chuyện.

Hôm nay khi ba nhìn thấy Thẩm Trường Đông cười hòa ái dễ gần cũng không có dáng vẻ giât mình, Đinh Dật đã yên lòng lại không nghĩ rằng lúc này lại đột nhiên nói như vậy, vì vậy phản xạ có điều kiện hỏi: “Tại sao, ba cảm thấy Thẩm Trường Đông có vấn đề sao?”

Đinh Phương Lĩnh thở dài: “Ba nhìn Thẩm Trường Đông lớn lên từ bé, có thể có vấn đề gì? Ba đối với chuyện chứ không đối với người, ba chỉ cảm thấy hai đứa xác định quan hệ hơi sớm, bác Thẩm còn muốn đính hôn trước, ba không đồng ý.”

Bác gái thật là nóng lòng, Đinh Dật đỏ mặt: “Bọn con vẫn là học sinh, đính hôn gì chứ.”

Đinh Phương Lĩnh lập tức nói: “Đây là vấn đề mấu chốt, với tính cách của con và Trường Đông chắc chắn không dừng lại ở đại học, mỗi người học một ngành khác nhau, về sau con đường sự nghiệp cũng không giống nhau, chênh lệch quá lớn, quyết định quá sớm sợ tương lai hai đứa sẽ hối hận.”

Đinh Dật xem thường những thứ này, không phải nhất định đồng hành mới có thể ở bên nhau.

Đinh Phương Lĩnh chuyển giọng: “Cũng được, việc đời khó đoán, không chừng hai đứa có thể thuận buồm xuôi gió, đến lúc đó nhất định có một người nhượng bộ.” Là ông thiên vị, ông không hy vọng con gái chịu uất ức, Thẩm Trường Đông cũng là người phong lưu, ai có thể để cậu chịu uất ức chứ. Nhưng chuyện tương lai không ai nói trước được, kệ bọn họ thôi.

Lời nói này của ba hai năm sau Đinh Dật mới hiểu. Trong thời gian này, không ngừng cố gắng, rốt cuộc cô có bước đột phá, khi kết thúc năm hai giống như đa số các bạn trong ngành chuẩn bị thi G thi T.

Chỉ là tiếng Anh của cô quá kém, cũng may mẹ đã về nước, chuyện trong nhà có bà xử lý, kỳ nghỉ hè cô mới bắt đầu ôn luyện.

Thẩm Trường Đông về nhà mấy ngày lại quay về Bắc Kinh nhìn cô đọc sách hỏi: “Em quyết định đi du học sao?” Đinh Dật ngẩng đầu: “Không thể khẳng định bởi vì em phát hiện tiếng Anh của em không tốt, nếu như có thể nhận học bổng của trường nào tốt thì có thể sẽ đi.”

Thẩm Trường Đông tự giễu nước: “Anh không cách nào đi du học chứ nói gì là học bổng.” Đinh Dật suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cũng đúng chỉ là anh có thể ở trong nước phát triển chuyên ngành cũng không tệ.” Trường đại học M rất ít nam sinh, nam sinh ưu tú càng ít hơn, với thành tích ưu tú cùng với vóc dáng thanh lịch, rất dễ tìm việc.

Thẩm Trường Đông trầm giọng hỏi: “Em đi du học lại muốn anh ở trong nước?” Đinh Dật nhìn sắc mặt cậu có gì đó bất thường, vội vàng nói: “Cũng không phải.......Em không nhất định phải đi du học, hơn nữa anh cũng có thể đi cùng em.”

Thẩm Trường Đông vẫn tức giận: “Làm sao anh có thể đi? Lấy tiền mồ hôi nước mắt của ba mẹ đi thì còn gì là người.”

Đinh Dật chưa từng nghĩ qua sẽ đi du học cùng Thẩm Trường Đông, hình như cô từng nghe nói nam sinh đi du học đều lấy vợ ở nhà, sau đó đưa đi học cùng. Thấy sắc mặt Thẩm Trường Đông tối sầm, Đinh Dật không dám suy nghĩ lung tung, vội vàng nghiêm mặt nói: “Làm sao như vậy chứ, chúng ta cùng nhau đi thi, tiếng Anh của anh tốt như vậy, không chừng là anh đưa em đi học cùng đấy.”

Nghĩ lại có một năm một anh khóa trên nhận được học hổng của một trường đại học ở Anh, Thẩm Trường Đông ngoan ngoãn cùng cô học tập, tham gia cuộc thi với cô, mặc dù cơ hội rất ít nhưng vẫn hy vọng.

Mỗi ngày đều ở phòng tự học, ký túc xá, mỗi ngày ngủ không hơn năm tiếng, kiên trì nửa tháng, học đến cuốc sách cấp năm, môn thí nghiệm bắt đầu nên Đinh Dật không thể không quay về trường.

Lúc cô ngồi trước máy tính đột nhiên không biết mã cos là gì, lập tức bối rối. Nửa tháng học Anh văn khiến cô quên ký hiệu số học cùng chuyên ngành.

Thân là đầy tớ của người khác, Thẩm Trường Đông mạo hiểm trước, tham giai cuộc thi, thi xong muốn truyền kinh nghiệm cho “lãnh đạo” thì phát hiện ra nữ lãnh đạo của cậu đang ngồi ngẩn người, sau khi nhìn thấy cậu nói một câu: “Em từ bỏ.”

Thẩm Trường Đông mờ mịt: “Cái gì?”

Vẻ mặt Đinh Dật chợt sáng hơn nhiều, hắng giọng nói: “Em từ bỏ GRE, cái gì mà đất nước đẹp, tiếng Anh khó như vậy, em không đi!”

Không tiếc không tiếc, có “bỏ” mới có “tiếc”, nếu như không bỏ chỉ muốn lấy được thì sẽ đến lúc tiếc vì mình không hiểu, cho dù có như ước muốn nhưng lại mất đi thứ quan trọng hơn. Vì vậy, trong một giây Đinh Dật quyết định từ bỏ, có lẽ đây không phải là lý trí quyết định, có lẽ nhiều năm sau cô thể hối hận nhưng hiện tại cô quyết định làm như vậy.

Thẩm Trường Đông thở dài trong lòng nhưng vẫn cười ủng hộ, cậu vừa thi với điểm số cao, bây giờ cũng không cần nói vì quyết định của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.