Cô Gái Đùa Với Lửa

Chương 67: Pn4




Lãnh Thiếu Diệp kinh ngạc nhìn Nạp Lan Yên, giống như lần đầu tiên quen biết nàng.

Trong trí nhớ Huyết Hồ, vĩnh viễn đều là cuồng vọng, tùy ý, phô trương, chói mắt.

Chưa bao giờ không khống chế được như hiện tại, chưa bao giờ giống như hiện tại, sụp đổ thành từng mảnh nhỏ.

Trong nội tâm thê lương trống vắng lập tức bị thứ gì đó lấp đầy, con ngươi đen thâm thúy của Lãnh Thiếu Diệp giờ phút này sáng kinh người, môi mỏng khẽ mở, vừa muốn nói gì….

“Rống!”

Một tiếng mãnh thú gào rú nổ vang bên tai hai người, Nạp Lan Yên phản xạ có điều kiện ôm Lãnh Thiếu Diệp ở bên cạnh bổ nhào về phía trước, ánh mắt thoáng nhìn về sau, chỉ thấy một con mãnh thú lớn đang chạy như điến đến chỗ bọn họ!

“Đáng chết!” Nạp Lan Yên chửi nhỏ một câu, Tiểu Bảo trên cổ tay phát hiện nguy hiểm, ‘vụt’ một tiếng nâng đầu lên, “Tiểu Bảo, lên!”

“Tê!” Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, Tiểu Bảo trượt xuống từ cổ tay Nạp Lan Yên, nháy mắt liền khôi phục chân thân, Cự Mãng dài bảy tám thước cao khoảng tám thước trong nháy mắt liền nghênh đón con mãnh thú kia!

Cát bay tóe lên, cuồng phong cuồn cuộn!

Nạp Lan Yên thấy Tiểu Bảo đánh bay cự thú, cũng không bỏ lỡ thời cơ, một tay khiêng Lãnh Thiếu Diệp lên vai, bước đi như bay, bỏ chạy nhanh về phía sau!

Hiện tại nàng bị trúng độc, Lãnh Thiếu Diệp vừa bị thương nặng vừa trúng độc, liều mạng cùng cự thú kia rõ ràng là tìm chết.

Lãnh Thiếu Diệp bất ngờ không kịp đề phòng bị một nữ nhân khiêng ở trên vai, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một biểu cảm không biết là gì: “Móa, Hồ Ly, gia còn chưa bị phế đâu.”

“Câm miệng!” Nạp Lan Yên nóng nảy mắng: “Xương sườn đều đã gãy ba cái, sắp mẹ nó chui vào phổi rồi, còn có phế đâu? Trước tìm nơi an toàn rồi nói sau!”

Lãnh Thiếu Diệp thử giãy giụa, lại phát hiện cả người đều bị Nạp Lan Yên giữ chặt trừ vai có thể động những bộ phận khác cũng không thể động: “Hồ Ly, ngươi thả ta xuống, ngươi mẹ nó cũng trúng độc đó.”

“Độc đang tiêu tan, ngươi lại động nữa lão nương trước liền độc chết ngươi!” Nạp Lan Yên cắn chặt răng, lúc này nàng áp chế huyệt vị của Tam gia này đã khó khăn lắm rồi, hắn còn nhích tới nhích lui, “Không thấy đang chạy trối chết sao, lúc này sao có thể lề mề?!”

Lãnh Thiếu Diệp trong lòng cảm động, thật là cảm động, tuy rằng bị khiêng trên vai tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của đại nam nhân, nhưng lại cảm động khi nghe lời nói tức giận đến lệch mũi của Nạp Lan Yên: “Ngươi chạy lung tung như vậy có lợi gì?”

Lãnh Thiếu Diệp nhìn bốn phía xung quanh một vòng, hắn không biết Ngũ tuyệt trận, nhưng chỗ này mênh mông toàn là cát, chính là một sa mạc: “Chạy theo hướng gió, phía trước hẳn có nguồn nước.”

Nạp Lan Yên chỉ trả lời một câu: “Lúc ngươi vẫn còn ở quân đội chơi lão nương đã đi qua sa mạc bốn năm lần rồi.”

Nơi này nàng nhắm hai mắt cũng có thể tìm được chỗ ẩn thân an toàn.

Tam gia tức lệch mũi.

Nữ nhân này lại không để cho hắn bù lại chút tự trọng của nam nhân ư?!

Một phút sau, Nạp Lan Yên đứng trên một đồi cát nhỏ, xoay người liền đặt Lãnh Thiếu Diệp ở trên, cũng không giải thích cái gì, hai tay cố sức đào bới trên đồi cát, khoảng bốn năm phút sau, Nạp Lan Yên ánh mắt sáng ngời: “Thành công!”

“Ừ?” Lãnh Thiếu Diệp hơi sửng sốt, nhìn bên dưới chỗ đồi cát bị đào lên là một cửa động đường kính khoảng một mét, bên trong sâu không thấy đáy, “Đây là động gì?”

“Đi vào nói sau.” Nạp Lan Yên lại khiêng Lãnh Thiếu Diệp đưa hắn vào bên trong động, bản thân cũng chui vào, lại dùng cát lấp cửa động lại, sau lưng Lãnh Thiếu Diệp nằm trên mặt đất, lúc này mới có thời gian giải thích một chút với hắn, “Loại động đất này là nơi mối cái đẻ trứng, trong sa mạc này những vật khó chơi cũng không dám trêu chọc đến tộc mối. Mối cái tính tình ôn hòa, chỉ cần không làm hại con của nó, nó sẽ không chủ động công kích con người.”

Lãnh Thiếu Diệp mơ mơ hồ hồ lên tiếng, kỳ thật không nghe rõ Nạp Lan Yên nói cái gì, chỉ là không nháy mắt nhìn thiếu nữ bước đến gần, hơi thở nhàn nhạt mùi thơm đúng là từ trên người Nạp Lan Yên, giống như hơi thở cỏ xanh bừng bừng sức sống, lại giống như hơi thở thiên nhiên ấm áp thoải mái.

Trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh hai người truy đuổi ở kiếp trước, là chấp niệm trong lòng khi sao băng rơi xuống, là rung động cùng may mắn trong nháy mắt khi biết ở thế giới xa lạ này có người quen, là chung sống khác biệt trong khoảng thời gian này so với kiếp trước.

Vừa rồi, vừa rồi bộ dáng Nạp Lan Yên suy sụp vẫn còn hiện lên trước mắt đuổi cũng không đi, dần dần dung hợp với cô gái trước mắt này.

Lãnh Thiếu Diệp cười, tấm gỗ nổi sao?

Ở thế giới xa lạ này, tiểu Hồ Ly đối với hắn, là tấm gỗ nổi duy nhất giữa biển khơi mênh mông.

Nàng sợ hắn gặp chuyện không may, làm sao hắn không cảm nhận được?

Lãnh Thiếu Diệp nhìn khuôn mặt có chút chật vật của cô gái, con ngươi đen sắc bén thâm thúy dần nở rộ một vòng sáng nhàn nhạt.

Hồ Ly ngu ngốc, nếu nơi này là địa ngục, vậy thì cùng gia vĩnh viễn ở lại nơi này đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.