Cô Gái Đùa Với Lửa

Chương 59




“Cái gì? Cái gì dễ chịu?” Doãn Thiên Lương nói, ánh mắt nhìn trong thùng cá, nếu như con cá này là Lục Quân Tắc đoán trừng nàng sẽ khống chế không được kích động đưa tay bóp chết bọn họ.

Lục Quân Tắc chỉ khẽ cười một tiếng, ý nhị vô cùng.

Hai mắt Doãn Thiên Lương nhìn anh ta, quên đi, còn không bằng nhìn con cá này thuận mắt chút. A, hai con cá này đang làm gì? Hôn môi hay là tranh cãi? Đang định sát vào nhìn một chút, còn chưa có xát vào chỉ thấy thân thể thoáng một cái sau đó trước mắt một trận sao vàng năm cánh lóe lên bay loạn xạ, sau đó lại nghe thấy một âm thanh của nước.

Vẫn còn chưa xong, chỉ thấy Lục Quân Tắc kia cách thùng gỗ đưa tay ra với nàng ...

Nhẹ nhàng, một cái khăn xoa lên chóp mũi nàng.

“Chảy máu.” Lục Quân Tắc nói, khóe miệng còn rất không hiền hậu nhếch lên một chút.

Cười, cười cái gì? Không phải là mũi bị cá đập vào rồi chảy máu sao ... Chưa từng thấy qua sao? Mặc dù có chút chật vật, nhưng người nào cả đời không có lúc trong tình trạng ngoài ý muốn?

“Tôi tự mình làm.” Doãn Thiên Lương muốn từ trong tay anh ta nhận lấy khăn lại bị anh ta nắm chặt tay.

“Oh a, ngửa đầu lên.” Lục Quân Tắc nói.

Ước chừng qua mấy phút Doãn Thiên Lương mới mở miệng: “Không sao chứ?” Lại bịt như vậy thêm chút nữa nàng sẽ chết ngạt mất.

Lục Quân Tắc nhẹ nhàng cầm khăn, Doãn Thiên Lương đưa tay sờ sờ, hình như là không ra nữa. Thật là xui xẻo, câu cá không có bị cá kéo xuống nước, nàng nhìn một cái lại bị đập chảy máu. Đoán chừng từ xưa đến nay trong những người xuyên việt là người đầu tiên bị cá đập vào chảy máu.

Ngửi ngửi, hình như cả khuôn mặt đều có mùi cá. Cá chết, tối nay sẽ đem mày kho tàu, rán lên rồi.

Doãn Thiên Lương oán hận suy nghĩ.

“Không có sao, buồi tối uống canh cá bồi bổ lại.” Lục Quân Tắc nói. Nghe như nói châm chọc vậy?

Doãn Thiên Lương nhìn anh ta, xoa xoa chóp mũi một chút, cảm giác lỗ mũi thủng rồi.

Một tay của người lại chậm rãi duỗi tới, tầm mắt Doãn Thiên Lương lại theo tay đi tiếp, thấy tay kia dừng lại trước trán của mình, nhẹ nhàng lau, động tác miễn cưỡng có thể gọi là “ôn nhu” đi ... Nếu như đem biểu tình nín cười thành tình cảm nồng nàn thì tốt hơn.

Một đống bị động, hêt thảy đều yên tĩnh.

Người khác thu tay về thả vào chóp mũi ngửi ngửi sau đó hời hợt nói câu: “Oh a, giống như có chút mùi cá.”

“Nếu như anh bị cá đập vào cũng sẽ có mùi cá.” Doãn Thiên Lương nói. Còn Lục Quân Tắc ... Căn bản không có chút quân tử nào.

“Vi phu không có quan tâm như thế rồi.” Lục Quân Tắc nói.

Già rồi.

Doãn Thiên Lương im lặng, có sự khác nhau.

Xe ngựa tiếp tục đi tới, Doãn Thiên Lương dịch chuyển sang bên cạnh, nếu đầu nàng lại bị đập một lần nữa sẽ xấu hổ với người kia.

Chuyện vô cùng may mắn, đường xá tốt hơn, giao thông trật tự, cho nên bọn họ bình an về đến nhà.

Khi đó ngày đã biến thành màu xám tro, chân trời nhàn nhạt hình như có một tầng sương mù dày. Đèn lồng ngoài cửa đã sáng, cúi đầu xuống xư ngựa dưới ánh đèn Doãn Thiên Lương phát hiện trên váy của nàng có hai giọt máu.

Mới vào cửa viện thì có người ở phòng bếp đang chờ, nói là phu nhân để cho các nàng cầm cá tươi đi làm canh cá. Doãn Thiên Lương muốn về phòng trước để đổi bộ quần áo thì nghe lại nói: “Phu nhân, cùng đi gặp mẹ.”

Bỗng nhiên lại hiếu thuận rồi hả?

Tính toán một chút, dù sao cánh cá cũng phải đợi một chút, một lát đổi lại cũng tới kịp.

Đến trước phòng ngủ của Quận Vương phi, một nha hoàn đứng đợi, thỉnh an bọn họ mói nói: “Phu nhân vừa mới nhắc gia và thiếu phu nhân đó.”

Vào phòng đợi một chút, Quận Vương phi được nha hoàn đỡ từ phòng trong đi ra, nhìn bọn họ một cái sau lại mỉm cười, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc, có lẽ dùng “vui mừng” thích hợp hơn.

Nha hoàn bưng trà, Doãn Thiên Lương ngồi xuống uống trà liền buồn bực, vì sao mẹ chồng lại như tên trộm nhìn mình vậy? Chẳng lẽ trên mặt mình còn không có lau sạch sẽ?

“Mẹ, thế nào? Có cái gì không đúng ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

“Tóc Lưng nhi rối loạn, quần áo cũng dơ bẩn.” Quận Vương phi nói.

“Không cẩn thận bị thế, mẹ, ngài thoải mái một chút chưa? Đại phu nói thế nào? Nói sang chuyện khác.

“Không có gì, bệnh cũ, nằm một chút là tốt rồi.” Quận Vương phi cười nói, sau đó hỏi con trai mình: “Quân Tắc, câu cá sao rồi?”

“Vâng, tất nhiên.” Lục Quân Tắc nói.

Hắn bưng ly trà đưa lên khóe miệng, trong tay áo một món đồ nhẹ nhàng rơi xuống đất. Vật kia trắng, gấp thành hình vuông, ở một mặt phía trên có một vết máu màu đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.