Cô Gái Của Sự Bí Mật

Chương 14: Lời xin lỗi muộn màng




Chương 7

Tòa soạn đã hoàn thành xong bản thảo cho số sau, nên tan sở sớm.

Thiên Thụ về đến nhà là chui vào nhà bếp.

Đứng trước tủ lạnh, thở vắn than dài.

Tưởng rằng cô đau đầu về việc buổi tối nên ăn gì ư? No no, chẳng lẽ đã quên “bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm” rồi sao? Bạn Thiên Thụ đang vì dấu X to tướng sau điều thứ hai “Ra được phòng khách” mà phiền não.

Trên cái bảng chẳng có mấy chữ mà cô đã “thắng” được hai dấu “X” rồi, chẳng lẽ đây không phải chuyện vô cùng tồi tệ hay sao?

Đang buồn bực thì cửa nhà có tiếng động, Thiên Thụ vội thò đầu ra nhìn.

Boss Viên bước vào, trên cánh tay to lớn để lộ một cái mông nhẵn nhụi bé xíu, là em bé mềm mại như con mèo đang gục trên vai anh ngủ say sưa. Boss Viên môt tay bế nó, một tay đẩy xe nôi từ ngoài cửa vào.

Thiên Thụ vội bước tới giúp, “Sao anh lại bế con về? Không phải dì Trương đưa nó ra ngoài phơi nắng sao?”

Boss Viên một tay bế con gái, tay kia đẩy xe nôi một cách nhẹ nhàng, mặt không đỏ hơi thở không dồn dập, bình thản nói, “Dì Trương xin nghỉ phép rồi.”

“Sao cơ?”, Thiên Thụ đờ người.

Dì Trương là cô trông trẻ Boss thuê, chuyên giúp họ trông nom đứa bé, nên sau khi Thiên Thụ xuyên không, tuy cô không biết chăm con cũng hoàn toàn yên tâm bởi mọi thứ về đứa bé đều có dì Trương lo liệu ổn thỏa. Nhưng chiều nay, đúng là sét đánh ngang tai!

Dì Trương xin nghỉ phép!

Có nghĩa là, tối nay, con gái sẽ do cô chăm sóc!!!

Thiên Thụ bỗng dưng có cảm giác tê liệt.

Boss Viên nhướng mày, hơi nghiêng người vẻ bình thản, “Em bế con vào giường cho nó ngủ đi!”

Thiên Thụ giật thót mình, đành đưa tay bế con gái.

Nghe đồn bạn Thiên Thụ từ khi sinh ra vẫn chưa bao giờ đụng đến đứa bé nhỏ xíu thế này, cho dù là mèo con mới đẻ bên nhà hàng xóm, cô cũng không dám đụng tới. Nhưng giờ đây, cô lại là mẹ của người ta, phải chăm sóc đứa trẻ mới có bảy tháng!

Đón lấy đứa bé đang ngủ ngon lành từ trên người Boss, tay Thiên Thụ sắp đờ cả ra.

Sao nó mềm thế này? Sao nó nhỏ thế này? Mặt nhỏ miệng nhỏ tay nhỏ chân nhỏ, mềm như một cây kẹo bông vậy. Thiên Thụ không dám bế, giống như em bé lúc nào cũng có thể hóa mềm hóa nhỏ, co lại và biến thành một cây kẹo bông rồi tan biến mất… hại Thiên Thụ dang hai tay, cứng đơ đơ bế đứa bé.

Boss Viên thấy động tác kỳ cục của cô, lại nhìn con bé trong tay cô, hỏi với vẻ lo âu, “Em làm được không?”

“Em làm được!”, Thiên Thụ vì bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm, lập tức dũng cảm ưỡn ngực, “Đương nhiên là được, chỉ là chăm sóc đứa bé thôi mà.”

Boss Viên đảo mắt, gật nhẹ đầu, “OK, mẹ chăm sóc con gái là chuyện thường ngày ở huyện.”

Vù… Gió lạnh thổi qua, bạn Thiên Thụ hai chân lảo đảo, suýt thì ngã nhào.

Mẹ… Con gái…

Từ này nghe quen thuộc, nhưng cũng xa lạ quá. Cảm giác một sớm mai thức dậy trở thành mẹ, đúng là có chút gì đó không nói rõ được.

“Em bế nó vào ngủ đây”, Thiên Thụ không dám nói dối trước mặt Boss Viên, vội vàng “bưng” con gái chạy vào phòng.

Phòng của đứa bé là một gian nhỏ, ngoài nôi, thảm đồ chơi… bày bên ngoài thì còn có một gian phòng ngủ, bình thường, dì Trương ngủ ở đó, hoặc chịu khó chật, ngủ chung với con bé. Thiên Thụ loạng choạng bế con gái vào phòng, đặt nó lên nôi rồi đắp chăn lại thật kỹ.

Con bé miệng ngậm ti, ngủ ngon lành.

Đúng là một đứa trẻ xinh xắn, mái tóc mềm mượt đen bóng, chiếc mũi hơi hếch, đôi môi không cần thoa son cũng đỏ mọng. Càng đáng yêu hơn là gò má phúng phính, làn da mềm mại, trắng mịn và hồng hào, sao càng nhìn càng thấy giống quả đào màu hồng vừa chín tới, căng mọng đến độ chỉ muốn cắn cho một cái…

Cô bé giờ đang ngủ ngon, hàng mi đen dài khẽ động đậy như một chiếc quạt lông vũ… Ôi chao, sao có thể xinh đẹp thế này, sao mà đáng yêu thế này, khiến người ta động lòng thế này, chỉ muốn nâng niu trên tay mà thôi…

Thiên Thụ bò ra bên nôi, tham lam ngắm gương mặt say ngủ của con gái.

Thực ra ông trời vẫn công bằng với cô. Tuy xuyên không tới đây, mất đi ba năm, bỏ qua rất nhiều chuyện trong ba năm đó, nhưng đổi lại là tất cả lúc này. Sự nghiệp thành công, ông xã đẹp trai lắm tiền, gia đình yên bình hạnh phúc, càng đáng quý hơn là đứa con gái xinh như búp bê Barbie này!

Quá đáng yêu, nó là thiên thần mà ông trời đã tặng cho họ!

Họ?

Thiên Thụ không biết sao mình lại nghĩ tới từ này, đột nhiên gò má đỏ ửng.

Không rõ bao lâu sau, Thiên Thụ cũng ngủ thiếp đi cạnh nôi con gái.

Trong lúc mơ màng, có người đẩy cửa vào.

Thiên Thụ theo quán tính gọi “Dì Trương…”

Chưa gọi xong, bỗng nhớ ra hôm nay dì Trương xin nghỉ, mở choàng mắt, quả nhiên! Boss Viên mặc quần áo ở nhà màu trắng, đứng trước mặt cô.

Bộ quần áo này không giống bộ thể thao xanh nhạt anh mặc để đi chạy lúc sáng, bộ kia trông đẹp trai trẻ trung, như khoác lên mình ánh nắng mà chạy về vậy; còn bộ này thoải mái sạch sẽ, nhìn một cái là thấy gương mặt tuấn tú của Boss được tôn lên càng đẹp, càng trắng hơn.

Boss Viên thấy mắt cô đảo khắp mặt mình, cũng không trừng mắt với cô mà chỉ bình thản nói, “Tám giờ rồi, con gái phải, bú, sữa, rồi.”

Hả?!

Trong tích tắc, Thiên Thụ từ trạng thái mơ mơ hồ hồ bừng tỉnh, lùi lại ba bước, đồng thời hai cánh tay bắt chéo hình chữ thập che trước ngực! Không sai, có lẽ con gái là con của cô và anh, nhưng cô xuyên không tới đây, ngay cả lông đàn ông còn chưa sờ mó gì, sữa… ở đâu mà ra?!

Boss Viên thấy cô tỏ ra cảnh giác như nhìn thấy ma thì lẳng lặng đưa tay chỉ bên cạnh.

Thiên Thụ đề phòng quay sang.

Trên chiếc tủ kê cạnh tường, bày đầy những thứ như sữa bột, ti, bình sữa và tã lót.

Phù… Hóa ra là uống sữa bột, Boss Viên à, sao anh không nói sớm, hại cô ba hồn bảy vía mất sạch rồi đây này.

“Con gái mười phút nữa là tỉnh, em chuẩn bị đi”, Boss Viên ra lệnh.

“Ồ ồ, vâng vâng, em đi đây”, Thiên Thụ lập tức vui vẻ chạy đến bên bàn.

Chỉ cần không bắt cô “cho bú sữa mẹ” thì có pha một ngàn bình sữa, cô cũng cam lòng.

Rầm!

Hộp sữa bột văng khỏi tay cô, “cạch” một tiếng bay tứ tung như tiên nữ rắc hoa.

Bạn Thiên Thụ bị rắc đầy bột trên đầu trên mặt, y hệt bà phù thủy tóc bạc trong truyện cổ tích.

Boss Viên đứng dậy cạnh nôi em bé, trừng mắt nhìn Hạ Thiên Thụ gây họa.

Thiên Thụ cười gượng, “A ha ha… ha ha… cái đó… hộp sữa bột thật là đáng yêu… đúng không? Nó không ngoan ngoãn để em mở… để em…”

Boss Viên không chút cảm xúc đến cạnh cô, nhấc hộp sữa bột lên, mở lớp băng keo dán bên ngoài ra, sau đó vặn nhẹ, đưa cho cô.

Thiên Thụ không biết mình nên khóc hay nên cười nữa.

Cô đành cười khan mấy tiếng rồi cầm bình sữa lên.

“Dùng bình thủy tinh”, người đàn ông sau lưng ra lệnh.

Ồ ồ ồ, phải phải phải. Thiên Thụ vội vàng đặt bình sữa bằng nhựa xuống.

Định khuấy bột thì…

“Phải cho nước vào trước”, anh lại lạnh lùng ra lệnh.

Ồ ồ ồ, phải phải phải! Thiên Thụ lập tức rót nước sôi.

“Phải dùng nước ấm.”

Á? Thế à? Thiên Thụ vội rót thêm ít nước lạnh.

“Nhiều nước quá.”

Hả? Thế cần bao nhiêu nước? Thiên Thụ vội đổ đi một ít.

“Ít nước quá.”

©STENT

Hả? Thế à? Thiên Thụ lại thêm vào một ít.

“Nóng quá.”

Ồ à à, được thôi, thêm ít nước lạnh.

“Lạnh quá rồi.”

Thiên Thụ ở trong tình trạng sắp suy sụp đến nơi.

Cũng may trước khi cô phát điên đã thành công đổ sữa bột vào khuấy. Chụp lấy núm ti đậy lên.

“Dùng sai núm ti rồi.”

Hả hả? Lại sai? Chẳng phải đều như nhau cả sao?

“Cái đó là để uống nước trái cây.”

Thiên Thụ gần như muốn điên lên, không kìm được làu bàu theo kiểu “vu hồi đả kích pháp”, “Một đứa bé thôi mà, sao phiền toái thế cơ chứ!”

Boss Viên bước tới, đưa tay giật lấy bình sữa, nhanh nhẹn đổi núm ti khác, thản nhiên nói, “Đứa trẻ nuôi bằng sữa bột đương nhiên sẽ phiền phức hơn cho bú sữa mẹ!”

Sữa mẹ sữa mẹ sữa mẹ! Những dòng chữ lớn bay vèo vèo trong đầu cô, mỗi một chữ như một cái chuông cỡ đại, suýt nữa thì đập cho cô choáng váng ngất xỉu.

Bên này Thiên Thụ đang lảo đảo, bên kia em bé đã tỉnh giấc bỗng “oa” một tiếng, khóc to.

Boss Viên nhướng mày, “Em đi dỗ con đi.”

Thiên Thụ lập tức cảm thấy như tiến vào khu vực giải phóng, vui vẻ nhào đến bên nôi ôm lấy em bé, “Con gái tỉnh rồi sao? Con gái ngoan nào, con gái ngoan nhất nhỉ?!”

“Oa… Oa…”

Bảo bối đâu thèm nghe lời cô, nhắm tịt mắt ngoác miệng ra khóc!

“Con gái, con gái ngoan nào, đừng khóc nhé, mẹ lấy món ngon cho con ăn nhé”, Thiên Thụ ôm đứa bé.

“Oa… Oa…”, đinh tai nhức óc.

“Con gái, con gái ngoan ngoãn xinh đẹp của mẹ…” Thiên Thụ thấy không khác gì đang ôm một củ khoai tây nóng bỏng tay vậy.

“Oa oa…”, miệng nhệch ra, mắt nhắm tịt, tiếp tục khóc.

“Bảo bối, tâm can của mẹ, ngoan nào, con gái…” Thiên Thụ sắp khóc theo nó rồi.

Ông bố đẹp trai nào đó cuối cùng không chịu nổi, quay lại, liếc nhìn bà mẹ rất không đủ chuẩn bằng ánh mắt kỳ thị, sau đó bực bội nói, “Tã, không, thấm!”

Ồ, đúng rồi! Bóng đèn trong đầu Thiên Thụ sáng lên, trước kia thái hậu trong nhà chẳng phải đã bảo trẻ con khóc mãi thì một là đói hai là tè ướt còn gì. Sao cô ngay cả điều này cũng không nhớ nhỉ.

Tâm trạng bạn Thiên Thụ liền trở nên tươi tỉnh, cô đặt con gái xuống giường, vừa ngân nga bài hát vừa giở chăn của nó ra, để lộ đôi chân núng nính và cặp mông trơn nhẵn, nói với con gái bằng giọng tràn đầy tình mẹ, “Ngoan nhé bảo bối, để mẹ xem nào, có phải con tè rồi không…”

Bạn Thiên Thụ vốn có bản năng tiết kiệm, rất chuyên nghiệp cởi tã ra một nửa, sau đó thò tay vào trong…

Ừ. Ướt, ấm, mềm…

Cảm giác này… Ừm… Rút ngón tay ra, vàng khè, sáng loáng!

Thiên Thụ khóc không ra nước mắt.

“Boss ơi…”, giọng như sắp khóc, “Con gái… ị đùn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.