Cô Gái Có Hình Xăm Rồng

Chương 7: Dần chuyển




Tối hôm qua làm đi làm lại thật nhiều lần.

Lần này Tiểu Thất say rượu, trừ bỏ lúc đầu làm ầm ĩ, sau đó là ngoan hiền dị thường, thậm chí thỉnh thoảng còn phối hợp với động tác của Tống Lương Trác.

Không biết là Tiểu Thất đã học hết các chiêu thức trong tập tranh trên giường, hay là do nương mỹ phụ nhân dạy dỗ thật tốt trước khi đi, cả đêm đều hết hôn rồi lại cắn Tống Lương Trác. Lần thứ hai sau khi kêu khóc đạt đến đỉnh mây mưa, cuối cùng mệt mỏi toàn thân vô lực nằm xuống giường, nhưng trước khi ngủ còn không quên xoay người ôm lấy eo của Tống Lương Trác.

“Kiểu con ve thật phiền phức.”

Đây là lời nói trước khi ngủ của Tiểu Thất. Tống Lương Trác nhíu mày suy nghĩ thật lâu, sau đó gương mặt tuấn tú khi hồng khi đen, cuối cùng là đen hoàn toàn, nâng tay lên xuống vài lần, cố nén tức giận mới không đấm nắm tay.

Tống Lương Trác nghiến răng nghĩ, từ nay về sao nếu để cho nhạc mẫu dạy Tiểu Thất những thứ lung tung này, hắn sẽ không phải họ Tống. Nhưng lại nghĩ lại, Tiểu Thất học thứ này nọ, dường như chính mình mới là người có lợi.

Tống Lương Trác âm thầm khinh bỉ chính mình đáng khinh, ôm lấy Tiểu Thất nhưng vẫn hung hăng đánh lên mông nàng một cái.

Thế nhưng Tống Lương Trác vẫn dậy trễ, nhanh chóng tẩy rửa thỏa đáng khi đi đến phòng ăn thì Tống mẫu cùng Tống Thanh Vân đã bắt đầu động đũa rồi.

Tống mẫu thấy Tống Lương Trác tiến vào, đến lúc nhìn thấy rõ mặt hắn thì cả kinh trừng lớn mắt, hít vào một hơi. Tống Thanh Vân nhìn theo tầm mắt của Tống mẫu, thấy môi Tống Lương Trác chỉ là hơi sưng lên một chút, trên môi dưới có thêm vài dấu răng, cũng không thấy có gì không ổn, liền chỉ chỉ một bên nói: “Nhanh ăn cơm đi, sau khi ăn xong thì theo cha đi đến phủ nha một chuyến.”

Tống Lương Trác ngồi xuống, tránh đi tầm mắt của Tống mẫu, Tống mẫu lại nhìn chằm chằm Tống Lương Trác hỏi: “Miệng làm sao vậy?”

Tống Lương Trác hơi xấu hổ ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài nói: “Nương, về sau cho Tiểu Thất ở tại phòng con đi, nàng sợ tối. Con đã nói cho tất cả hạ nhân trong phủ, về sau kêu Tiểu Thất là thiếu phu nhân.”

Tống mẫu nhìn ra cửa nói: “Người vợ không hiểu chuyện của con đâu? Cũng không mời trà sáng, điểm tâm cũng không đi ra.”

“Tiểu Thất có chút nóng, uhm, ngủ không yên, vừa mới ngủ không lâu.” Tống Lương Trác đỏ mặt nói dối.

Tống mẫu híp mắt nhìn Tống Lương Trác, lắc đầu thở dài, bắt đầu ăn cơm.

Tống Lương Trác khẽ ho, cân nhắc nói: “Nương, lễ vật kia đã tốn không ít tâm tư của Tiểu Thất, nàng làm việc gì cũng rất nghiêm túc.”

Tống Thanh Vân vội hỏi: “[Thập Thất Thiếp] kia đâu? Đừng để bừa bãi, cẩn thận kẻo bị ẩm.”

Tống Lương Trác cố nén cười nói: “Con vẫn chưa thấy, nhưng chỉ cần cha thu hồi lời nói tối qua, khẳng định nàng sẽ rất vui mừng hoan hỉ mà đưa trở lại đây.”

Tống Thanh Vân lắc đầu thở dài nói: “Không thể có cùng lúc cá và tay gấu sao? Ai, nói sau vậy.”

Tiểu Thất mơ thấy mộng xuân vô cùng kinh diễm. Mơ thấy Tống Lương Trác chẳng những như vậy như vậy, còn như vậy như vậy, cuối cùng còn tiến vào nàng từ phía sau, nàng khóc nàng kêu cầu xin tha thứ đều không thể ngăn cản hắn liên tục xâm nhập. Nàng bay bay trong đám mây, cuối cùng còn mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của hắn cùng tiếng ngâm rất nhỏ.

Sau lại không biết vì sao, cảnh sắc trước mắt Tiểu Thất thay đổi, đột nhiên chuyển đến một bãi cỏ trống trải. Tiểu Thất vội vã tìm nhà xí, nhưng đưa mắt nhìn khắp nơi, ngay cả một gốc cây giúp bớt xấu hổ cũng không thấy. Tiểu Thất lo lắng ngồi xổm xuống, muốn giải quyết chỗ phình lên ở bụng ngay tại chỗ, vừa kéo quần ra vừa quay đầu lại, lại thấy một con gà trống với mào gà đỏ chói ngẩng đầu ưỡn ngực “Cục cục cục cục” thong thả đi qua, đối với cái mông trần của Tiểu Thất chỉ xem như một vật nhỏ.

Tiểu Thất giật mình mở mắt ra, thấy trước mắt là một nữ tử tóc dài đang nhéo mặt của nàng. Tiểu Thất cả kinh trừng to mắt, lúc này nữ tử tóc dài kia mở miệng.

“Hừ, ngươi là heo à? Kêu thế mà vẫn ngủ như bất tỉnh!”

Tiểu Thất chớp mắt, cảm giác mắc tiểu tới run rẩy, cẩn thận xoay người xuống giường, kéo giày cong lưng đi ra khỏi phòng cũng không quay đầu lại.

“Nhà xí, nhà xí ở đâu?”

Giọng nói lo lắng của Tiểu Thất truyền đến, Ôn Nhược Thủy hít vào một hơi, lắc đầu nói: “Không có quy củ, khẳng định là cũng bị Tuyết di mắng!”

Khi Tiểu Thất ủ rũ quay về, Ôn Nhược Thủy đã nhàm chán đến hất cằm hơn nửa ngày.

“Này, ngươi đi nhà xí như thế nào mà lâu như vậy?” Ôn Nhược Thủy không vui chu miệng hỏi.

Tiểu Thất nhìn nhìn Ôn Nhược Thủy, nhớ tới vừa rồi thiếu chút nữa tiểu ra quần, còn không biết vì sao mà tiểu khố lại dính dính cái gì đó, nàng còn tưởng rằng là cái kia đến, hiện tại nghĩ lại, khẳng định là Tống Lương Trác lén làm gì đó. Tiểu Thất lại nhớ tới mộng xuân kia, nhăn mặt nhăn mày, trên mặt cũng không tự giác mà hồng lên.

“Sao ngươi trở về mà không tìm ta đi chơi? Còn ngủ đến trưa như vậy? Thực không có lòng!” Nhược Thủy oán giận.

Tiểu Thất bĩu môi ngồi đối diện Nhược Thủy, ngáp một cái nói: “Sao ngươi lại tới đây? Hôm qua ta vừa về tới đây.”

Nhược Thủy đảo mắt cười nói: “Ngươi chuẩn bị một chút, ta mang ngươi đi xem kịch, khẳng định là hay hơn so với nghe kể chuyện ở Thông Hứa.”

Tiểu Thất nhíu mày lắc đầu, nhìn một vòng nghi hoặc hỏi: “Tống tri huyện đâu?”

“Theo Tống bá bá đi huyện nha, ngươi nhanh rửa mặt, ta đi nói với Tuyết di một tiếng, sau đó sẽ mang ngươi đi chơi.”

Tiểu Thất suy nghĩ kỹ, cảm thấy tuy rằng nằm mơ khiến cả người đau nhức, nhưng ở nhà phải mắt to trừng mắt nhỏ với bà bà thì đi chơi vẫn tốt hơn. Tiểu Thất gật đầu nói: “Đợi lát nữa cùng nhau đi, ta cũng chưa qua thỉnh an đây.”

Tống mẫu đang tỉa hoa trong viện của mình. Thật ra thì mùa thu cũng không có gì để tỉa, đêm qua lại vừa có mưa, thật sự là không thích hợp để cắt sửa hoa cỏ. Nhưng bà muốn mượn kéo để bình phục tâm tình một chút, chỉ để tiếp nhận chuyện con mình trở nên không tốt mà thôi, thuận tiện xem thử con dâu này có thể ngủ đến bao lâu.

Bà nghe hạ nhân nói lại, chính con mình kiên quyết không chịu mà ôm con dâu trở về phòng, lại nhớ đến đôi môi hơi sưng của con, trong nháy mắt mặt của Tống mẫu liền đỏ bừng lên.

Tống mẫu nghỉ, sớm được ôm cháu cũng tốt. Tuy rằng con dâu không hiểu chuyện, nhưng so với việc con phải làm hòa thượng vẫn tốt hơn. Không hiểu chuyện còn có thể dạy dỗ, còn nếu làm hòa thượng, thì cháu trai làm sao có thể có chứ.

Nếu con đã che chở như vậy, chắc là cũng có chỗ không tệ đi. Nghĩ đến đây Tống mẫu cau mày lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không đúng, ánh mắt của Lương Trác cũng có vấn đề, nếu không đã sớm ẵm cháu rồi.”

Nhược Thủy kéo Tiểu Thất đi thẳng đến viện của Tống mẫu, Tiểu Thất vội vàng nói: “Ngươi chậm chút đi, nương có thể mắng ta hay không a?”

“Mắng cái gì? Ngươi cũng không làm chuyện xấu, Tuyết di sẽ đồng ý mà.” Nhược Thủy nghiêng đầu nói.

Tiểu Thất nhìn cửa viện còn có chúp khiếp sợ, còn chưa chuẩn bị dũng khí đã bị Nhược Thủy kéo thẳng vào.

Tiểu Thất thấy Tống mẫu đang tỉa cây, không biết đã cắt đi bao nhiêu, miễn cưỡng đưa ra gương mặt tươi cười theo Nhược Thủy đi qua.

“Tuyết di, sao lúc này lại tỉa hoa? Lá đã rụng cả rồi.”

Tống mẫu lại cắt thêm một cái, cái kéo phát ra tiếng răng rắc làm cho Tiểu Thất run lên, cả người nổi lên một lớp da gà.

Tống mẫu như hoàn hồn lại, cười đưa kéo cho nha hoàn, “Nhược Thủy đến khi nào? Đã lâu rồi không ghé nhà chơi.”

“Ngày thường Tuyết di bận như vậy, Nhược Thủy không dám đến làm phiền thôi. Nếu Tuyết di muốn Nhược Thủy đến thăm, Nhược Thủy sẽ thường xuyên tìm Tuyết di nói chuyện.” Nhược Thủy ôm tay Tống mẫu quơ quơ, khiến cho Tiểu Thất như bị xốn mắt.

“Đứa nhỏ này, miệng con thật là ngọt.” Tống mẫu khẽ búng vào thái dương Nhược Thủy.

Mắt Tiểu Thất như bị đau, Tống mẫu lại đột nhiên nhìn qua nói: “Sao Tiểu Thất dậy trễ vậy?”

Tiểu Thất như bị đánh một cái, liền cúi đầu, ngập ngừng nói: “Ngủ, ngủ trễ.”

Tống mẫu nhớ tới lời của Tống Lương Trác, lại nhìn thấy bộ dáng nao núng của Tiểu Thất, bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Chắc là do mệt mỏi, đã nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi tốt, vài ngày nữa nương sẽ dạy con quy củ.”

Tiểu Thất chỉ ngây ngốc khẽ nhếch miệng nhìn chằm chằm vào Tống mẫu, không tin mà xoa xoa hai mắt. Tống mẫu cũng không chỉ trích, cười nói: “Tiểu Thất và Lương Trác thành thân cũng được nửa năm, buổi chiều mời lang trung đến đây bắt mạch xem.”

Tiểu Thất cuống quýt lắc đầu, “Cám ơn nương, con không bị bệnh, con chỉ là, chỉ là ngủ quên.”

Tống mẫu cười vô cùng hòa ái nói: “Ta không phải nói cái kia, nhưng Tiểu Thất cũng đừng quá áp lực, sau này cứ xem Tống phủ như nhà của mình là được rồi.”

Tiểu Thất mờ mịt nhìn Tống mẫu, không hiểu vì cái gì mà bà lại đột nhiên thân thiện với mình. Nhưng nụ cười trên mặt Tiểu Thất vẫn từ từ hiện lên, mang theo một chút e lệ mở miệng nói: “Nương thật tốt!”

“Tuyết di, con mang Tiểu Thất sang nhà con chơi được không? Nương của con cũng muốn gặp nàng đấy!”

Tống mẫu gật đầu nhìn Tiểu Thất nói: “Vậy con đi sớm về sớm, gặp Tần di thì nhớ thay mặt nương chào hỏi.”

Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu, “Đã nhớ kỹ, con sẽ về sớm.”

Khóe miệng của Tống mẫu co rút, “Sẽ về sớm” này không biết là bao lâu, ngoan ngoãn thế này thì hơi quá rồi.

Nhược Thủy lắc lắc tay của Tống mẫu, rồi lại kéo Tiểu Thất đang ngây ngốc ra khỏi viện. Tống mẫu nhìn theo bóng dáng của Tiểu Thất cảm thán, có chút ngốc, hy vọng cháu nội tương lai đừng giống nàng thì tốt.

Hâm mộ của Tiểu Thất với Nhược Thủy đã tăng thành ghen tị, nếu Ôn Nhược Thủy có thể ôm lấy tay Tống mẫu một lát nữa, không chừng Tiểu Thất sẽ tăng lên thành hận mất.

Đó là bà bà của nàng đấy, nàng cũng không dám ôm chầm. Không thể phủ nhận, Tiểu Thất có chút nhớ nương mỹ phụ nhân, nếu là nương, nàng đã sớm nhào đến vừa xoa vừa ôm lại lắc qua lại rồi.

“Ai!” Tiểu Thất thở dài nặng nề.

Ôn Nhược Thủy trừng mắt liếc Tiểu Thất nói: “Ngươi thở dài tức giận cái gì chứ, vừa ra khỏi cửa mà thở dài là điềm xấu.”

Tiểu Thất phùng má, lại thở dài nói: “Ta không qua nhà ngươi, ta sợ nương của ngươi. Nếu ngươi tốt với ta, mang ta ra ngoài một chút là tốt rồi.”

“Nương ta tốt, ngươi chưa gặp qua sau lại sợ?”

“Tống tri huyện nói nương bà bà tốt, nhưng ta vẫn sợ. Hiện tại nương của ai ta cũng sợ.” Trừ bỏ nương mỹ phụ nhân của mình, Tiểu Thất chu miệng.

Ôn Nhược Thủy lên xe ngựa trước, suy nghĩ rồi nói: “Vậy chúng ta đi xem tiệm trang sức, ngươi đưa cây trâm cho ta, ta cũng lấy cho ngươi một cái.”

“Ta không cần, ta lại không dùng.”

“Vì sao ngươi lại không dùng? Cả ngày chỉ quấn một kiểu tóc, nhìn rất già, một chút cũng không thấy xinh đẹp.” Nhược Thủy vẫy vẫy cây trâm trên đầu nói: “Nhìn xem, mặt trời chiếu lên rất sáng, rất đẹp.”

Tiểu Thất nhìn qua, chu miệng nói: “Đây không phải là của ta sao, vốn là rất tốt rồi.”

Ôn Nhược Thủy cũng không giận, hất hất cằm nói: “Nếu không, chúng ta đi tửu lâu đi? Thành Nhữ Châu có rất nhiều thức ăn nói, lúc đầu ta cũng không biết, là Lưu Hằng Chi dẫn ta đi ăn đây!”

Tiểu Thất ái muội chớp mắt, cười tủm tỉm nói: “Người kia à, các ngươi có phải là tốt hơn không?”

Mặt Nhược Thủy đỏ bừng lên, bĩu môi nói: “Chỉ là một tên bại hoại, lúc nào cũng động tay động chân.”

Tuy nói là như vậy, nhưng biểu tình của Nhược Thủy đã có chút ngượng ngùng.

Tiểu Thất cười nói: “Chỉ động tay động chân với ngươi là được rồi, mẹ ta kể, đó là vì nhịn không được mà muốn thân cận với người mình thích đây.”

Nhược Thủy đỏ mặt lắc đầu, nhếch miệng cười cười hừ nói: “Nhưng là luôn rất thích động tay động chân, có cơ hội liền, liền... Còn không biết xấu hổ đến nhà của ta định ngày. Ta còn chưa đáp ứng đây, chỉ có một mình hắn quyết định thôi.”

Nhược Thủy vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng nói tiếp: “Kỳ thật ta thích giống người nghiêm trang như Trác ca ca và đại ca của ta vậy, ở cùng một chỗ thực an tâm, Lưu Hằng Chi thì rất biết dỗ dành người khác, ta không biết câu nào là thật câu nào là giả.”

Tiểu Thất bĩu môi nói: “Tống tri huyện là của ta, ngươi thích đại ca của ngươi thôi, về sau không cần thích Tống tri huyện.”

Nhược Thủy chu miệng, “Tiểu Thất thật nhỏ mọn!”

Tiểu Thất hừ mạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Nhược Thủy không hé răng.

Nhược Thủy cũng hừ mạnh một tiếng nói: “Nhưng ngươi đừng nói trước mặt hắn những lời ta vừa nói, ta cũng phải là thích loại này với Trác ca ca. Nếu hắn hiểu lầm nhất định sẽ tức giận, khi hắn tức giận thì sẽ rất đáng sợ. Tháng sau chúng ta đều phải thành thân nha.”

“Ôi chao?” Tiểu Thất kinh ngạc mở to mắt nhìn.

Ôn Nhược Thủy lại hừ một tiếng, kéo Tiểu Thất xuống xe ngựa, đi một lát lại không nhịn được cười, nói nhỏ vào tai Tiểu Thật: “Kỳ thật hắn cũng tốt lắm.”

“Hả?” Lần này miệng của Tiểu Thất cũng mở ra.

Nhược Thủy vờ như muốn nhéo mặt Tiểu Thất, nghiêng người thì ánh mắt lướt qua một thân ảnh tiêm gầy trước cửa Nghê Thường phường(*) đối diện, khuôn mặt nhỏ nhắn trong chớp mắt căng ra rồi trầm xuống.

(*)Nghê Thường phường: cửa hàng may quần áo

“Sao thế?” Tiểu Thất không nhìn thấy rõ, thấy nàng trừng mắt vào cửa hàng may quần áo, chu miệng nói: “Bọn họ may quần áo cho ngươi không đẹp?”

Nhược Thủy đưa tay chỉ vào một nữ tử mặc áo màu phấn hồng đang quay lưng về phía các nàng xem vải, nói: “Người mặc quần áo màu hồng nhạt kia, thật đáng ghét, lại quay trở lại.”

Tiểu Thất cười khẽ, le lưỡi nói: “Có phải Lưu thiếu gia hay không...”

Nữ tử mặc váy màu phấn hồng quay đầu, câu nói của Tiểu Thất còn chưa dứt lời, còn đọng lại trong cổ họng, nụ cười trên mặt cứng đờ. Dường như nàng kia nhìn thấy nàng, hoặc là thấy Nhược Thủy, nở nụ cười duyên dáng dịu dàng với bên này, còn giơ khăn lụa trong tay vẫy lên chào.

Tiểu Thất chậm rãi híp mắt lại. Không biết vì sao, trong nháy mắt trong đầu lại nghĩ đến vô số kết cục cho quan hệ của ba người. Nhưng có một điều Tiểu Thất thực khẳng định, Tống tri huyện là của nàng, nếu là giành không thành, hừ, đóng gói trói lại vẫn là của Tiền Tiểu Thất nàng!

Đối với người muốn giành Tống tri huyện, tặng cho hai chữ ---- cút đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.