Cô Gái Có Hình Xăm Rồng

Chương 5: Bạn cùng phòng (1)




Mặc dù Tống phủ không xa hoa bằng Tiền phủ, nhưng cũng không kém phần sang trọng. Tiểu Thất đi theo Tống Lương Trác, gặp không ít nha hoàn hành lễ.

Ai, chỉ là không khí ở đây không tốt bằng Tiền phủ. Tiểu Thất khẽ lắc đầu.

Phòng của Tống Lương Trác vẫn như lúc trước, trên giá sách để không ít sách, còn có vài món đồ sứ. Nhìn tổng thể có chút trống rỗng, nhưng rất giống phòng ở của nam nhân. Trống rỗng, chỉnh tề, hào phóng, không giống phòng của Tiểu Thất, khắp nơi đều có đồ của nàng.

Tống Lương Trác tựa vào đầu giường nghỉ tạm, chốc lát sau có nha hoàn đến mời hắn đến phòng khác tắm rửa. Tiểu Thất cùng đi qua nhìn, thấy nha hoàn kia không có ý đi xuống, không vui ho khan một tiếng.

“Nơi này có bổn tiểu thư, ngươi đi xuống đi.” Tiểu Thất cố ý dùng thanh âm lạnh lùng nói.

Tiểu nha hoàn kinh ngạc nhìn qua, không rõ thân phận của Tiểu Thất, suy nghĩ rồi nói: “Nô tỳ đến hầu hạ thiếu gia tắm rửa.”

Tiểu Thất chớp mắt, nghiêng đầu nói: “Ta là phu nhân của hắn, hắn tắm rửa đều do ta hầu hạ.”

Tiểu nha hoàn khẽ hé miệng nhìn Tống Lương Trác, Tống Lương Trác gật đầu bảo nha hoàn đi xuống.

Tiểu Thất không vui, hừ mạnh một tiếng rồi ngồi lên ghế ở bên cạnh, “Chàng vẫn để cho người ta nhìn ngươi cởi quần áo, chàng không biết xấu hổ sao?”

Tống Lương Trác buồn cười, “Ta để cho ai nhìn?”

“Nam nhân tắm rửa là không thể để người khác hầu hạ, hừ, đại sắc lang.”

Tống Lương Trác dở khóc dở cười, hắn cũng không muốn vào bồn tắm trước mặt nha hoàn, nhưng còn chưa mở miệng thì Tiểu Thất đã giành nói trước. Nhưng thật đúng là có việc, gia nhân cùng nha hoàn dường như không biết hắn đã lấy vợ, không biết có phải cha mẹ cố ý giấu diếm hay không.

Tiểu Thất trực tiếp nằm lên ghế, nhìn chằm chằm nóc nhà chốc lát, nghe thấy tiếng Tống Lương Trác vào nước mới hừ một tiếng nói: “Vừa phải ngâm nước nóng, vừa phải tẩy rửa, thật nhiều quy củ.”

“Tống tri huyện, sao ta lại cảm thấy người ở đây không ai biết ta là tri huyện phu nhân? Nương cũng giống như không thích ta, ta cười đến quai hàm đều cứng lại, bà cũng không hé răng.”

Tiểu Thất liếc mắt nhìn gáy Tống Lương Trác một cái, làm mặt quỷ rồi nhún nhẩy đi ra ngoài.

Trong phòng cũng không có cái gì để chơi, Tiểu Thất dạo qua một vòng, thấy trong góc của giá sách có vài cuộn tranh lụa trong một bình hoa bằng sứ màu xanh, tò mò rút một cuộn tranh ra xem.

Đối với thi họa, Tiểu Thất cũng không hiểu biết, nhưng vì luôn thích tranh của động vật cùng mỹ nhân, bản thân mình cũng cất giữ mấy bức tranh cá chép trong ao sen cùng tranh về chim, còn có bức tranh của bản thân cùng với của mỹ phụ nhân.

Trong tay Tiểu Thất lúc này chính là một bức tranh mỹ nhân.

Bức tranh mỹ nhân này khác với những bức tranh mỹ nhân mà Tiểu Thất đã nhìn thấy. Lúc trước nàng nhìn thấy đều là những bức tranh đã chuẩn bị sẵn tư thế cho người ta vẽ, giống như của mỹ phụ nhân, hoặc đứng hoặc ngồi, nhiều nhất cũng chỉ là đứng dưới hoa mà cười đến run cả người.

Nhưng bức tranh này lại như được bắt giữ trong nháy mắt, Tiểu Thất không biết hình dung như thế nào, nhưng chỉ cảm thấy bức tranh này mang theo cảm tình. Vẽ cực kỳ giống người thật, như là mỹ nhân có linh tính.

Quần áo của nàng kia bay bay trong gió, cầm váy lên quay đầu cười thật thoải mái, thần sắc dường như còn mang theo kinh ngạc cùng lo lắng.

“Hứ, ở phía sau có ai đuổi ngươi đây, chút nữa là bị vượt qua rồi.” Tiểu Thất thấp giọng lẩm bẩm.

Tiểu Thất đưa tay chỉ vào mũi nữ tử, chu miệng nói: “So với Tiểu Thất còn đẹp hơn.”

Tiểu Thất lại mở một bức tranh khác, vẫn là bức tranh của mỹ nhân.

Lần này là ngồi đánh đàn ở lương đình, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, không biết có phải là đang nói chuyện với người hay là đang ca xướng. Xem ánh mắt kia, cũng là sáng rỡ lại lộ ra vẻ vui mừng.

Trong lòng Tiểu Thất mơ hồ có dự cảm không tốt, không kịp nhìn kỹ liền mở ra một bức tranh khác. Hoàn hảo, bức tranh dài nhất là tranh phong cảnh, lúc Tiểu Thất mở ra được một nửa bức tranh, nhìn thấy tranh vẽ sen mà thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cái gì gọi là không tức chết người thì không bỏ qua? Nhìn tay nhỏ bé của Tiểu Thất run lên thì biết. Khi mở bức tranh dài được cuộn tròn kia thì cuối cùng vẫn thấy mỹ nhân đó, cười vui sướng như gió xuân lại mang theo vẻ e thẹn, trên mặt là thâm tình vô hạn tỏa sáng. Cái làm cho người ta tức giận chính là, nàng thấy phía dưới bên phải của bức tranh có viết vài chữ rất nhỏ, rất nhỏ ---- Lương Trác?!

Trong lòng Tiểu Thất thật hoảng hốt, có chút khó chịu hấp hấp mũi. Nàng còn không biết tướng công nhà mình biết vẽ tranh đây, còn vẽ đẹp như vậy.

Không biết Tống Lương Trác đã đứng phía sau Tiểu Thất từ lúc nào, nhìn thấy bức tranh trong tay nàng mày liền nhíu lại. Hắn nhớ rõ bức tranh này được vẽ khi nào, nhưng đã quên chúng còn nằm trong bình sứ màu xanh trong phòng mình.

Tống Lương Trác cảm thấy không tốt, giống như là làm chuyện đuối lý, lại có cảm giác bực bội vì bị người khác nhìn vào chuyện riêng của mình, ngàn vạn cảm xúc nhưng khi thấy bả vai của Tiểu Thất run lên thì tất cả chỉ còn áy náy không thôi.

Tống Lương Trác rút bức tranh trong tay Tiểu Thất ra, chậm rãi cuộn lại rồi để lại vào bình, đứng ở sau lưng Tiểu Thất thật lâu, khẽ thở dài nói: “Có cái gì muốn hỏi, hỏi đi.”

Hai mắt Tiểu Thất đẫm lệ mờ mịt nhìn Tống Lương Trác, cong môi hỏi: “Người nào đây?”

“Tử Tiêu.” Tống Lương Trác trầm mặc một lát, “Đã là chuyện rất lâu về trước.”

Tiểu Thất nhớ tới lời Ôn Nhược Thủy đã từng nói với mình, nâng tay áo lau mắt nói: “Ta còn không biết chàng biết vẽ tranh.”

“Đúng là đã lâu không vẽ.” Tống Lương Trác nhìn phòng của mình, khẽ thở dài nói: “Hai năm nay không ở nhiều, ở đây cũng tốt, nếu Tiểu Thất không thích, chúng ta sang Tây viện đi.”

Tiểu Thất híp mắt nhìn Tống Lương Trác, đảo mắt nói: “Ta hỏi chàng một chuyện, chàng phải thành thật trả lời ta.”

Tiểu Thất thấy Tống Lương Trác gật đầu, đưa tay vỗ vỗ ngực hắn hỏi: “Bây giờ còn có nàng hay không?”

Tống Lương Trác thực là kinh ngạc, không nghĩ tới Tiểu Thất tính tình trẻ con cũng có thể hỏi ra câu này. Tống Lương Trác ngây ngốc một lát liền cười, ôm lấy Tiểu Thất đi đến bên bàn, yên lặng ôm Tiểu Thất một lát, nói: “Nói thật, ta cũng không biết. Nhưng là, Tiểu Thất nên tin tưởng chính mình.”

Tiểu Thất hấp hấp mũi, tủi thân mở miệng: “Ta không xinh đẹp như nàng.”

Tống Lương Trác cúi đầu nhìn Tiểu Thất cười, Tiểu Thất trừng mắt, hung hăng nói: “Nhìn cái gì? Chàng lại dám so sánh? Tiểu Thất là đẹp nhất!”

Tống Lương Trác cúi đầu cọ cọ cái mũi đã hồng lên của Tiểu Thất, ấm áp nói: “Đã là chuyện quá khứ, còn cái gì tốt để so đo?” Hắn đã sớm chia tay với quá khứ, bằng không cũng sẽ không thú nàng. Chỉ là, ai có thể quên hết tất cả đây?

Ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi của nha hoàn. Tống Lương Trác nâng tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tiểu Thất, “Chính mình tự tìm khó chịu cho bản thân; về sau có chuyện đều phải hỏi ta trước, đừng giống lúc trước, không biết nghĩ thông suốt.”

Tiểu Thất chớp mắt, suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ mình không nghĩ thông suốt lúc nào. Tiểu nha hoàn tiến vào, hầu hạ Tiểu Thất rửa mặt sạch sẽ. Tiểu Thất lại lấy ra lễ vật đã chuẩn bị cho nhị lão đưa nha hoàn cầm giúp, lúc này Tống Lương Trác mới dẫn Tiểu Thất đi phòng ăn.

Tiểu Thất nhẹ nhàng bước từng bước rất có quy củ, lúc tiến vào phòng thì buông trán xuống, đôi tay nhỏ bé vẫn đặt ở trước bụng.

Ánh mắt Tiểu Thất quét qua hai lão đang ngồi phía trên, thấy hai người cũng xem như vừa lòng, không khỏi có chút đắc ý. Đây chính là do nàng xem diễn kịch, các tiểu thư đi đường đều bước từng bước nhỏ như nhún nhảy, nàng cảm thấy thú vị, còn tự tập đi vài lần đây!

Tống Lương Trác đứng một bên nín cười, nhìn Tiểu Thất đang khẽ khàng bước từng bước như nhảy, đè thấp giọng nói: “Cứ đi tự nhiên là được rồi.”

“Cha, nương!” Tống Lương Trác cười mở miệng.

Tiểu Thất chớp mắt cũng mở miệng theo, “Cha tốt lành, nương tốt lành.”

Tống mẫu nhếch miệng không hé răng. Tống phụ Tống Thanh Vân gật đầu, nhưng vẫn là bộ dáng bất ngôn cẩu tiếu(*).

(*)bất cẩu ngôn tiếu: ăn nói có ý tứ; nói năng thận trọng; trang trọng; không nói cười tuỳ tiện; nghiêm túc

Tống Lương Trác ngồi xuống trước, khóe miệng câu lên vẫy vẫy Tiểu Thất. Tiểu Thất cũng cười, nhu thuận ngồi xuống bên cạnh Tống Lương Trác.

Màn này khiến cho nhị lão trừng to hai mắt.

Tống mẫu vẫn cảm thấy chuyện con mình thú Tiểu Thất nhất định là không tình nguyện, hoặc là có ý muốn trốn tránh, nhưng nhìn xem trước mắt, xem ra con mình cũng thích con dâu này. Tống mẫu nhìn ánh mắt trong sáng của Tiểu Thất vẫn cảm thấy có chút khó hiểu.

“Nương, Tiểu Thất có mang lễ vật cho người.” Tiểu Thất nhảy dựng lên, chợt nhớ tới động tác không được quá đáng, vội vàng bước chậm lại đến bên tiểu nha hoàn, cầm lấy một cái hộp gỗ hương đẹp đẽ quý giá từ tay tiểu nha hoàn.

Tống mẫu nhìn thoáng qua nhưng không có ý đưa tay nhận lấy, Tiểu Thất cười gượng hai tiếng, tủi thân nhìn về phía Tống Lương Trác, Tống Lương Trác chỉ cười cười cổ vũ, không có ý nhúng tay vào.

Tiểu Thất cười hai tiếng, để hộp gỗ hương trước mặt Tống mẫu, nắm tay nhỏ nhắn nắm chặt lại nói: “Đây là, ách, hương liệu còn có, còn có.... Rất nhiều, Tiểu Thất để nương chọn.”

Tâm tình của Tiểu Thất hơi sa sút, nhưng vẫn quay đầu lấy một lễ vật khác từ tay tiểu nha hoàn, lần này Tiểu Thất không cười cũng không giới thiệu, trực tiếp đưa tới, nhét vào trong tay Tống Thanh Vân.

Lễ vật thực nặng, nhất thời Tống Thanh Vân không bắt bẻ, thiếu chút nữa làm rơi xuống đất.

Tống Thanh Vân giật mình, mở túi lụa lấy ra một cuộn tranh rất nặng trải ra trên bàn, ánh mắt liền sáng ngời cả kinh nói: “Thư pháp của Đạm Trai tiên sinh? [Thập Thất Thiếp]? Lối viết danh thảo a! Ai, tác phẩm tuyệt thế. Thứ tốt, thứ tốt a!”

Tống Lương Trác chờ Tiểu Thất đi qua ngồi xuống, mở miệng nói: “Sách sử có ghi lại, Thái Tông hoàng đế đem ba ngàn giấy làm nên một cuốn dài một trượng hai thước, nhưng sau khi Đường triều bị diệt thì đã mất tung tích, từ đó về sau không còn thấy bản gốc nữa. Ha ha, con cũng mới là lần đầu được thấy đây.”

Tống Thanh Vân liên tục gật đầu, “Bạc đều không mua được đồ quý!”

Tống mẫu chỉ hơi liếc mắt một cái, lông mày nhếch lên, câu miệng nói: “Trong nhà Tiểu Thất còn ai?”

Tiểu Thất giương mắt nhìn Tống mẫu, lại cúi đầu thấp giọng nói: “Hai tỷ tỷ, cha và nương.”

“Không biết làm sao quen biết Lương Trác?” Tống mẫu thấy Tiểu Thất đáp lời mà ngay cả kính ngữ cũng không dùng, ngữ khí liền không vui.

Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, muốn nói chính mình theo đuổi, lại thấy không ổn, miệng mở ra rồi khép lại mấy lần. Tiểu Thất lại quay đầu nhìn Tống Lương Trác, lần này trong mắt còn đẫm nước mắt.

Từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa phải đợi để gặp người như vậy, cũng không phải nịnh bợ ai. Tiểu Thất vì tìm lễ vật cho Tống mẫu, phải cùng mỹ phụ nhân bí mật bàn bạc mấy ngày, để cấp lễ vật cho Tống Thanh Vân lại khiến cho Tiền lão đầu phải chảy máu, đau lòng đến mấy bữa ăn cũng ăn không ngon. Đã như vậy mà bà bà còn không hòa nhã với nàng.

“Nương, Tiểu Thất là người lương thiện. Ta trị thủy ở Thông Hứa, phương pháp tốt đều là do Tiểu Thất chỉnh sửa lại từ trong sách.” Tống Lương Trác khẽ chạm chân Tiểu Thất dưới bàn, bị Tiểu Thất đá một cước trở về.

“Nương, đúng là không bố tin tức ta thú thê? Trong nhà tựa hồ?” Tống Lương Trác làm như vô tình mở miệng hỏi.

Tống mẫu cùng Tống Thanh Vân liếc nhau, ho nhẹ một tiếng nói: “Đường đường là đại thiếu gia của tri phủ, sao có thể không ở nhà mà thành thân?”

Tống mẫu liếc nhìn Tiểu Thất đang trầm mặc không hé răng, nghĩ cô nương này quả thật là còn nhỏ, nhưng có tiềm lực có thể cải tạo, liền nói thêm: “Nếu đã trở lại, sẽ làm lại bổ sung, chủ yếu là phải có thể diện mới được. Hiện tại sẽ không cùng phòng, tháng sau sẽ tổ chức hỉ sự.”

Lần này Tiểu Thất không đá Tống Lương Trác, đá trực tiếp vào chân bàn. Bàn gỗ này rất nặng, một cước của Tiểu Thất cũng chỉ tạo ra một tiếng vang nhỏ, làm cho chén trà trên bàn gợn sóng, nhưng ngón chân của Tiểu Thất lại đau rát cả lên.

“Còn có Tử Tiêu cô nương, còn có hôn ước với con, chờ hôn sự này làm xong thì đưa nàng vào cửa đi. Trước đây là nàng không đúng, nhưng cũng vì con mà chịu không ít khổ, con đã cưới chính thê, cũng chỉ có thể ủy khuất nàng làm sườn thôi.” Tống Thanh Vân mở miệng.

Tiểu Thất kinh sợ ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Vân, ‘Rầm’ một tiếng đứng lên, đưa tay ôm lấy lễ vật trên bàn, một câu cũng không nói liền quay đầu ra khỏi phòng ăn.

Động tác của Tiểu Thất liền mạch lưu loát, Tống Thanh Vân không tin cúi đầu nhìn bàn, đáng tiếc sờ sờ mặt bàn thở dài.

Tống mẫu bị nghẹn ở ngực, hơn nửa ngày mới hít thở được quay qua con cả giận: “Thế nào lại không có quy củ như vậy? Ngay cả xin lỗi cũng không có lại đột nhiên rời bàn. Còn có, đồ đưa cho trưởng bối, một tiếng thăm dò cũng không có, muốn ôm liền ôm đi. Còn có!”

Tống mẫu quay đầu nói với Tống Thanh Vân: “Tử Tiêu kia, làm sườn cũng không cho! Lúc trước đã làm cái gì? Khiến con ta thương tâm! Nay thấy người sang bắt quàng làm họ không thành, lại đến đây trèo cao, ta cũng không tin nữ nhân Hoàng thượng thưởng đi còn có thể là hoàn bích.”

Tống Thanh Vân thở dài nói: “Lúc trước cũng không nói rõ muốn từ hôn, nay người Lâm gia tìm tới cửa, làm sao không thừa nhận?”

Tống mẫu nhíu mày, “Sao phải thừa nhận? Chính là Lâm Tử Tiêu nàng thật sự là vượng phu vượng tử, lại vượng môn, chỉ là Tống gia không cưới.”

Tống Thanh Vân thở dài, chỉ vào Tống mẫu nói: “Bà, lão thái bà bà, rốt cuộc đứng bên kia?”

“Người nào có lý thì ta theo.”

Nha hoàn nơm nớp lo sợ tiến vào, thấp giọng nói: “Lão gia, phu nhân, có cần phải dọn cơm?”

Tống mẫu thở dài, “Dọn đi.” Quay đầu đè xuống cơn tức với Tống Thanh Vân nói: “Ta không cùng ông gây chuyện, ta không đồng ý, Tử Tiêu kia cứ để Lâm gia bọn họ tự sản tự tiêu đi, đừng chú ý đến Lương Trác của chúng ta, ngựa tốt còn không quay đầu đây.”

Tống Thanh Vân lắc đầu, quay đầu hỏi Tống Lương Trác vẫn không mở miệng nói: “Ý Lương Trác thế nào?”

Tống Lương Trác lại nhìn nhìn cửa nói: “Con đã đáp ứng Tiểu Thất là chỉ thú một mình nàng. Hơn nữa, chính thất không có lỗi lầm, theo lý thì không thể cưới sườn.”

Tống Thanh Vân thở dài nói: “Đây là việc hôn nhân mà mọi người ở Nhữ Châu đều biết, nếu chúng ta từ hôn, chẳng phải là bội bạc?”

“Nếu không phải chúng ta giúp họ che giấu, người trong thiên hạ đều biết tiểu thư Lâm gia thấy người sang bắt quàng làm họ, đến lúc đó đừng nói là gả cho Tống gia, gả ra ngoài cũng đã khó.” Tống mẫu hừ nhẹ.

Sắc mặt Tống Thanh Vân nghiêm lại, “Đừng vội nói gì, để nàng vào làm sườn đã là một sự trừng phạt với nàng.”

Tống mẫu thấy Tống Thanh Vân hơi nổi giận, thở dài nói: “Sườn không được, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm thiếp, tương lai đứa nhỏ cũng không thể nhập gia phả, Lâm gia đồng ý thì được, không đồng ý thì bỏ. Ông cũng ít nhúng tay, về sau người Lâm gia đến, ông để cho ta là được, giả bộ thể diện gì chứ? Ta cũng không tin ông có thể hơn thủ đoạn của bọn họ.”

Tống Lương Trác nhìn nhị lão cứ ngươi một câu ta một câu ầm ỹ, lên tiếng nói: “Cha mẹ ăn cơm trước đi, đừng khắc khẩu vì việc này.”

Tống mẫu Tống phụ đều quay đầu nhìn Tống Lương Trác, Tống Lương Trác ho nhẹ một tiếng nói: “Việc này không cần bàn lại, con sẽ không lấy thêm vợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.