Cô Gái Có Hình Xăm Rồng

Chương 40: Tiệm cơm




Cường Tử lái xe rời khỏi Tử Khí Sơn Trang, khi chiếc xe đang chạy nhanh trên đường hắn nhìn thấy một chiếc xe màu đen vẫn luôn đi theo đằng sau hắn. Cường Tử nhìn thoáng qua kính chiếu hậu là một chiếc xe biển số Bắc Kinh phổ thông chứ không phải biển số Trường Xuân.

Trong lòng Cường Tử lay động, lúc xe chạy đến Thúy Trúc Hiên hắn dừng lại. Thúy Trúc Hiên ở Trường Xuân là trà lâu rất nổi tiếng, khung cảnh nơi này rất tốt, u tĩnh lịch sự tao nhã, chỉ có điều giá cả cũng rất cao, không phải chỗ dân chúng bình thường có thể thường xuyên lui tới. Ở đây, một bình Đại Hồng Bao tốt nhất, chỉ sợ người trí thức thu nhập cả năm mức cao cũng sẽ cảm giác được giá tiền mắc đến khiến cho người ta líu lưỡi.

Cường Tử theo chỉ dẫn của bảo vệ đỗ xe xong, hắn cũng không lập tức đi vào Thúy Trúc Hiên mà là đứng dựa vào xe châm một điếu thuốc.

Giống như trong suy đoán, chiếc xe màu đen kia quả nhiên lái chầm chậm tới.

Cường Tử cười khẽ, xoay người bước vào Thúy Trúc Hiên. Nữ phục vụ ở cửa ra vào mặc một bộ sườn xám màu tím than, thân người rất đẹp, cao chừng một thước bảy, dáng người được bộ sườn xám bó sát cơ thể lộ ra đường cong vô cùng tinh tế. Nhất là khi cô gái này cười lộ ra một chiếc răng cửa đáng yêu, điều này làm cho hai mắt Cường Tử tỏa sáng.

Cô phục vụ xinh đẹp nhìn thấy Cường Tử cũng có cảm giác tương tự, thậm chí còn mạnh liệt hơn nhiều so với Cường Tử nhìn thấy cô. Làm phục vụ ở Thúy Trúc Hiên, cô gặp qua rất nhiều quan lại, khách quý, ngôi sao điện ảnh, nhà giàu nổi tiếng, kẻ có tiền thấy nhiều rồi, nhưng chàng trai giống như Cường Tử vừa nhìn đã khiến cho trái tim của cô đập nhanh, là lần đầu tiên nhìn thấy.

Nhất là mái tóc bạc trắng dài ngang eo của Cường Tử, càng có một loại cảm giác xinh đẹp khác người.

- Tiên sinh, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không?

Nữ phục vụ mỉm cười hỏi Cường Tử.

Cường Tử lắc đầu, nơi này hắn tùy ý chọn lựa, trước kia cũng chưa có tới qua.

- Không còn chỗ nào trống sao?

Cường Tử nhẹ giọng hỏi một câu.

Sắc mặt nữ phục vụ ửng hồng, vốn định nói thật là không có, nhưng hiện tại không đành lòng nhìn Cường Tử thất vọng rời đi. Cô cắn nhẹ hàm răng, nhớ đến còn có một phòng riêng là bí thư của vị đại nhân vật nào đó đặt sẵn từ trước, nhưng cách thời gian vị đại nhân vật kia đặt trước còn sớm, không biết tại làm sao biết rõ sẽ bị khiển trách như thế vẫn dẫn Cường Tử đi về căn phòng riêng đó.

Cường Tử đi theo đằng sau nữ phục vụ, nhìn bóng lưng thướt tha phía trước cũng là một loại cảm giác hưởng thụ.

- Cám ơn.

Cường Tử nói rất lịch sự.

Nữ phục vụ đỏ mặt lên mỉm cười ý bảo đợi một chút, lập tức trở lại cửa ra vào. Chức trách của cô chỉ là dẫn đường, phục vụ những thứ khác là do người khác phụ trách.

Cường Tử sau khi ngồi xuống đánh giá xung quanh một lượt, căn phòng riêng này vô cùng cổ điển lịch sử. Trên hai bức tường trái phải treo hai bức tranh, một bức tùng, một bức trúc. Một nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu hồng gõ cửa đi vào, nửa quỳ ở trên mặt sàn bằng gỗ hai tay đưa cho Cường Tử một danh sách đẹp mắt của các loại trà.

Cường Tử xua tay nói:
- Không cần xem, muốn trà tim sen loại tốt nhất, ít nhất cũng phải là loại ba vạn sáu ngàn đồng một cân nha.

Giọng nói của hắn bình tĩnh, nhưng nghe vào trong lỗ tai nhân viên phục vụ lại là lùng bùng không rõ ràng. Chàng trai xinh xắn trẻ tuổi này, vừa mở miệng đã đòi một trong những thứ trà ngon nhất Thúy Trúc Hiên. Tim sen, được xem là loại tốt mỗi cân cũng hơn ba vạn sáu ngàn đồng. Mà một bình trà dạng như thế, bao gồm chi phí phục vụ trà đạo từ đầu tới cuối, giá cả cũng lên tới sáu vạn.

Sáu vạn đồng, nói nhiều hay không, nhưng để uống một bình trà chịu móc ra số tiền này, thật sự không nhiều người lắm.

- Tim sen loại tốt nhất, giá tiền là...

Cường Tử xua tay cắt ngang lời người phục vụ, nhẹ nói:
- Trà không ngon không đủ để đãi khách quý, đi đi.

Người phục vụ khẽ gật đầu, lần đầu tiên gặp được một chàng trai xa xỉ như vậy, lại còn là một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, sáng loáng, điều này thật sự tạo ra đả kích không nhỏ trong lòng cô gái trẻ tuổi như cô ta. Nữ phục vụ tính toán một chút trong lòng, một bình trà là một năm tiền lương của bạn trai mình. Điều này làm cho trong lòng cô thấy không công bằng. Kẻ có tiền, nhìn bộ dạng cũng chẳng qua là con cháu đời sau của gia đình bố mẹ có quyền có thế, dựa vào cái gì có thể hưởng thụ cuộc sống mức cao như vậy?

Trong nội tâm cô ở thời khắc đó suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mình và bạn trai còn đang vì kết hôn mua nhà mà cố gắng, cô có chút oán hận và bi thương. Phục vụ ở nơi này có mấy người được kẻ có tiền bao nuôi, cô cho dù khuôn mặt hay là dáng người cũng không tệ cũng có người đều nghị qua muốn bao nuôi, nhưng cô từ chối. Bởi vì cô không muốn lưu lại vết tích không sạch sẽ để cho một người lần đầu tiên yêu mình toàn tâm toàn ý buồn lòng, tuy rằng trước khi cô quen biết người bạn trai hiện giờ cũng không phải là một cô gái trinh trắng gì.

Cường Tử châm một điếu thuốc, nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi.

Bức màn mở lên, cô phục vụ ở cửa ra vào mời một người đi vào. Cường Tử mở mắt ra nhìn, trước mặt là một người đàn ông trung niên trong có vẻ khiến cho người cảm giác rất ấm áp. Dáng vẻ người đàn ông này không thể xem là đẹp trai sáng láng, để tóc vô cùng ngắn, gọn gàng. Trên khuôn mặt có một loại từng trải qua sóng gió khiến cho người cảm khái, mà trong tròng mắt kia lại tràn đầy trí tuệ.

Dáng người không cao lớn lắm, không mập, chỉ có điều bụng hơi phình ra.

- Chào cậu.

Người đàn ông trung niên lịch sự nói hai chữ, sau đó ngồi gọn gàng ở vị trí đối diện Cường Tử, trên mặt anh ta mang theo nét cười ấm áp, không làm ra vẻ.

Cường Tử cười:
- Chào anh.

Đẩy thuốc trên bàn cho người đàn ông trung niên. Anh ta nhìn hộp thuốc Trung Nam Hải bốn đồng một hộp của Cường Tử, so sánh với Thúy Trúc Hiên rõ ràng không cùng một cấp bậc. Anh ta vốn muốn từ chối, nhưng do dự một lát lại cầm lên đốt một điếu.

Hít thật sâu một hơi, ngay sau đó ho khan hai tiếng.

- Thật có lỗi, rất nhiều năm không hút thuốc.

Anh ta có chút áy náy nói với Cường Tử.

Trong lòng Cường Tử lay động, nhìn anh ta hỏi:
- Bỏ đi, nếu như không thể hút được nữa.

Người đàn ông trung niên cười nói:
- Không sao, nhìn thấy thuốc này nhớ tới mười mấy năm trước, rất quen thuộc cũng rất lạ lẫm, hút một điếu.

- Tại sao còn hút loại thuốc này? Tiền của cậu nhiều lắm kia mà.

Người đàn ông trung niên hỏi ngược lại.

Cường Tử cười nói:
- Cũng không nhiều, còn chưa đủ con cháu đời sau của tôi làm ông chủ giàu có cả đời chơi bời lêu lổng.

Người đàn ông trung nhiên cười ha hả nói:
- Cậu hình như còn chưa có con.

Cường Tử xua tay nói:
- Không còn cách nào khác, pháp luật nhà nước không cho phép tôi bây giờ sinh con đẻ cái, tôi không thể làm trái quy định của pháp luật không phải sao? Nếu như cho phép, với sức lực chiến đấu của tôi đoán chừng không có vấn đề gì lớn.

Người đàn ông trung niên cười xì một tiếng, nhìn ánh mắt Cường Tử càng thêm đùa bỡn.

Không khí giữa hai người rất khác lạ, dù rằng không khí hòa hợp giống như là bạn cũ nhiều năm chưa gặp, nhưng lại lộ ra một cảm giác lạ lùng khiến người không yên lòng.

- Muốn sinh thì sinh đi, vấn đề nhỏ xíu này tôi nghĩ không có ai làm khó gì cậu đâu. Chỉ cần đừng phạm sai lầm lớn, tôi đoán chừng việc sinh đẻ còn không bằng đắc tội với một trung tướng lục quân một thiếu tướng hải quân còn thêm một thượng tướng tuy rằng chưa gặp qua cậu nhưng rất là xem trọng cậu.

Lúc này, cô phục vụ mang trà lên, cô nhìn Cường Tử và người trung niên âm thanh nhỏ nhẹ nói:
- Ngài dùng trà, còn muốn tôi phục vụ gì nữa hay không?

Người đàn ông trung niên ôn hòa nói:
- Cám ơn, tự chúng tôi làm là được rồi.

Cô phục vụ không biết tại làm sao, người trung niên này giọng điệu nói chuyện tuy rằng ấm áp, sắc mặt bình lặng, nhưng trong lòng cô nhảy lên thon thót, hết sức sợ hãi.

Cởi bỏ áo vét ra, người đàn ông trung niên vén ống tay áo sơ mi trắng tinh lên tự tay pha trà.

- Lá trà rất tốt, rất lâu rồi không có tự mình pha trà uống.

Động tác của anh ta rất nhẹ nhàng mềm mại, nhưng cũng không phải lưu loát lắm.

- Không muốn biết tôi là ai sao?

Cường Tử vặn tắt điếu thuốc nói:
- Muốn!

- Cậu đoán không được à?

- Đoán được, nhưng chưa chắc chính xác.

- Sao?

Người đàn ông trung niên ánh mắt cười đùa liếc nhìn Cường Tử, khẽ cười nói:
- Nói đi, tôi nhìn thử xem cậu có phải thật sự thông minh như lời cô ta nói hay không.

Cô ta? Hắn ta?

Cường Tử không biết người trong lời nói của anh ta là ai.

- Tôi đang không biết nên xưng hô với anh như thế nào? Triệu đại ca hay là Triệu thúc thúc?

Cường Tử lông mày nhíu lại hỏi.

Người đàn ông trung niên pha trà dừng ngay lại, nét mặt của anh ta cũng khẽ co giật, lập tức cười.

- Những năm gần đây xem ra tôi già đi quá nhanh, hay là gọi Triệu đại ca đi. Tôi còn chưa tới tuổi làm chú của cậu.
Anh ta nhìn thoáng qua Cường Tử nói:
- Tôi còn trẻ tuổi, mới ba mươi sáu tuổi.

Triệu Phù Sinh!

Cường Tử nghe anh ta thừa nhận, vẻ mặt biến thành cung kính, đứng lên theo đúng phép tắc kêu một tiếng:
- Triệu đại ca.

Hắn nói:
- Tiếng đại ca này quả thật là tôi trèo cao, bây giờ tôi còn chưa có tư cách xưng huynh gọi đệ với anh.

Triệu Phù Sinh khoát tay áo nói:
- Tiểu tử kia, nói thứ làm cho điên đầu loạn não làm gì chứ? Cậu không có tư cách để ý ai gọi ta là đại ca! Đơn giản ngay cả lão sư phụ kia của cậu, cậu gọi ta một tiếng đại ca quả thật là làm sáng sủa mặt mũi của ta. Ta chiếm được chỗ tốt, cậu cũng không có hại gì.

Tiểu tử kia, Cường Tử sững người, lời này sao mà rất quen.

Triệu Phù Sinh cười nói:
- Vài chục năm không đến Đông Bắc rồi, lần này ra ngoài cũng coi như hít thở không khí, xa nhau gần đến bạc đầu, đoán chừng nếu như Trác Thanh Chiến nhìn thấy tôi, chắc chắn sẽ chửi đổng lên.

Cường Tử ừ một tiếng, hắn không biết nên nói cái gì.

Đưa cho Cường Tử một ly trà, Triệu Phù Sinh ngồi xuống bưng chén trà của mình lên thưởng thức một ngụm.

- Ực! Trà Ngon! Cám ơn.

Cường Tử cười, vẫn không biết nên nói chuyện gì.

Triệu Phù Sinh chỉ gói Trung Nam Hải của Cường Tử nói:
- Cho thêm tôi một cây nữa, nhiều năm rồi không hút, lần này phá lệ vậy thì phá luôn đi, cơn nghiện bị dẫn dụ ra rồi.

Cường Tử do dự một chút, đưa thuốc lá sang.

Triệu Phù Sinh châm một điếu thuốc, hai người rơi vào im lặng ngắn ngủi trong màn khói thuốc.

- Lần này tới gặp cậu, thật ra cũng không có ý gì khác. Có một người bạn cũ bảo tôi giúp đỡ cậu một lần, tôi chỉ muốn đến xem thử, cậu có đáng giá được tôi giúp hay không.

Cường Tử thưởng thúc một ngụm trà, ánh mắt càng lúc càng trong trẻo.

- Cô Chu phải không?

Triệu Phù Sinh cười nói:
- Quả thật rất thông minh, chỉ có điều...

Thần sắc của anh ta chợt lay động, nghiêm mặt nhìn Cường Tử nói:
- Cậu ôm việc của Hách Liên gia vào người thì không thông minh rồi.

Không khí bỗng nhiên khẩn trương hẳn lên, trong căn phòng riêng trở nên giống như bị đè nén.

Cường Tử thần sắc bình tĩnh nói:
- Có một số việc, biết rõ làm không có chỗ gì tốt, thậm chí còn có thể rơi vào vạn kiếp bất phục, nhưng lại nhất định phải đi làm. Tôi là một người lười biếng, cũng là một người không có ý chí vĩ đại ngang dọc bốn phương, càng là người nhát gan sợ phiền phức, trừ việc mình nhất định phải làm ra, tôi thật không dám chõ mõm lung tung.

Triệu Phù Sinh im lặng, một lát sau nói:
-Hách Liên Xuân Mộ ngày nay có lẽ sẽ là cậu của ngày mai, có một số việc, cậu chui vào rồi, thì chui ra không được.

- Lời này tôi vốn không nên nói, thân phận của tôi nếu như lộ ra ở nơi này, lựa chọn của cậu bây giờ quả thật có chỗ tốt với đất nước, tôi mở một con mắt nhắm một con mắt cũng không thành vấn đề. Nhưng... Chu Lâm Nhã đứng về phía cậu, tôi không thể không khuyên cậu.

- Đừng bởi vì một người, kéo theo tất cả mọi người vào.

Anh ta nói.

Cường Tử đặt chén trà xuống.

- Triệu ca, anh sai rồi!

Cường Tử nói:
- Tôi không phải một người có tấm lòng vĩ đại gì, cũng không có tấm lòng vì nước quên thân vì dân phục vụ gì. Tôi là một đứa trẻ mồ côi, người tốt với tôi không nhiều, từng người tôi đều ghi tạc ở trong lòng, từng người đều là người thân của tôi. Tôi không có sức lực đi quản đại sự quốc gia gì kia, tôi chỉ muốn để cho người đối xử tốt với tôi có cuộc sống tốt đẹp. Hạnh phúc của bọn họ chính là hạnh phúc của tôi, vì bọn họ, tôi cái gì cũng đều sẵn lòng làm.

Hắn nói:
- Cho dù... con đường này không dễ đi, tôi cũng sẽ không lùi bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.