Cô Gái Có Hình Xăm Rồng

Chương 32: Mẹ “chồng” (nhị)




Người so với người, tức chết người, lời này là ai nói ấy nhỉ?

Không quan tâm là ai nói, nhưng đó đúng là chân lý, Lưu Hằng Chi than thở.

Hắn nghĩ đứa nhỏ nhà mình tốt xấu gì cũng là đứa thứ ba đi, ai biết người gan không nhỏ nhà Tống Lương Trác kia, trong bụng lại có đến hai đứa. Như thế rất tốt, con hắn chỉ có thể tranh vị trí lão Tứ.

Mỗi ngày Lưu Hằng Chi đều a di đà phật bốn hướng đông tây nam bắc, cầu nguyện Ôn gia sinh đứa thứ hai chậm một chút, Tống gia cũng chậm một chút sinh đứa thứ hai, Lưu gia thì nhanh nhanh mà sinh đứa đầu tiên. Tên hắn đều đã chuẩn bị tốt, sinh con trai thì gọi là Lưu Mộ Thủy, con gái thì gọi là Lưu Tư Nhược, nhưng là, nhưng là nữ nhân của hắn a, sao vẫn còn chưa có?

Từ lúc Lưu Hằng Chi nhận được thiếp mời đầy tháng từ Thông Hứa, ánh mắt nhìn bụng của Nhược Thủy lại liền trở nên nóng bỏng khác thường. Nhược Thủy bị Lưu Hằng Chi không phân biệt ngày sáng đêm tối mà ép buộc cần cù cày cấy đến không mở mắt ra được, thông minh mà trốn vào viện của Lưu mẫu ngủ bù.

Nàng nghĩ tốt rồi, về sau hắn có lấy cái gì vui vẻ để dỗ nàng thì nàng cũng không quay về viện kia. Loại chuyện này nếu không ngăn lại, chịu thiệt chính là nàng.

Trời nóng nằm sấp, nóng đến bực mình. Nhược Thủy bảo người để nước đá ở bên cạnh tiểu tháp mới miễn cưỡng ngủ được. Lưu Hằng Chi đi ra ngoài rồi, Nhược Thủy khó có được một giấc ngủ an ổn, lúc mở mắt ra thì mặt trời đã nghiêng về phía tây.

Tiểu nha hoàn Hồng Diệp thấy nàng tỉnh ngủ, liền dùng khăn đã ngâm nước giếng để nàng lau mặt, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia đã sai người đưa dưa hấu đến, vẫn còn trong hầm băng, hiện giờ thiếu phu nhân có thể ăn một chút.”

Nhược Thủy duỗi tay chân rồi lại nằm trở về, hồi lâu mới vuốt eo đã to lên không ít, không vui mà mở miệng nói: “Không ăn, ta đã béo rồi. Muốn đi gặp Tiểu Thất, khẳng định là sẽ bị nàng chê cười.”

Lưu mẫu bước ra từ phòng trong, cười nói: “Ta cũng không nhìn thấy béo lên, Hồng Diệp đi cắt một ít đến đây, mẹ con ta ăn một chút lót bụng.”

Lúc dưa hấu được cắt đem lên, Nhược Thủy nuốt nuốt nước miếng, vẫn là nhịn không được mà ăn hơn nửa khay. Nhược Thủy ăn xong liền hối hận, nắm tai mình mà thầm thề, tối nay mà ăn cơm thì chính là con chó nhỏ.

Cơm chiều vẫn làm đồ ăn mà Nhược Thủy thích như cũ, Lưu Hằng Chi còn đem món tôm bóc vỏ cuốn cùng rau trộn mà Nhược Thủy thích ăn nhất từ Phong Trạch Lâu về. Lưu Hằng Chi thấy Nhược Thủy xiết chặt đũa mà mắt đảo qua đảo lại, ấm giọng nói: “Ăn no mới có sức khỏe, thề cái gì thì lúc này cũng không dùng được. Lúc này Bồ Tát thánh thần gì cũng đang ăn cơm, cũng không nghe thấy lời nói của người ở nhân gian đâu.”

Lưu mẫu phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói đến luống cuống. Nhược Thủy ăn hết mình đi, nương bảo lang trung cho con chút trà lá sen tan mỡ là được.”

Nhược Thủy nhìn cánh tay tròn trịa của mình, dẩu môi có chút không vui. Phải làm tan mỡ, có thể thấy là đã béo không ít.

Nhưng là, lúc Lưu Hằng Chi để một con tôm thật to đã bóc vỏ qua, Nhược Thủy vẫn thành con chó nhỏ, hơn nữa còn chủ động tiếp tục làm con chó nhỏ.

Sau khi ăn xong, Nhược Thủy chạy chậm một bước, vừa bước ra cửa đã bị Lưu Hằng Chi giữ lại. Lần này Lưu Hằng Chi thực đứng đắn mà nắm tay nàng nói, “Sau khi ăn xong thì đừng chạy loạn, sẽ bị đau bụng. Vi phu mang nàng đi hậu hoa viên một chút.”

Nhược Thủy nghĩ, đi thì đi, một lát về phòng thì kiên quyết không lên bàn không lên giường là được.

Hôm nay Lưu Hằng Chi thực dịu dàng, nắm tay Nhược Thủy lắc qua lại như hai vợ chồng già, ngay cả nói chuyện cũng lộ ra dịu dàng đầy ý vị.

“Thủy Thủy, ta đã nghĩ qua, vẫn là chúng ta không đi Thông Hứa.”

Nhược Thủy không vui liếc nhìn Lưu Hằng Chi, “Ta nhớ Tiểu Thất, nàng đã viết vài phong thư cho ta, chàng không đi thì ta đi một mình, cũng không phải là chưa từng đi!”

Lưu Hằng Chi nắm vai của Nhược Thủy, cười hì hì, “Thủy Thủy nói chúng ta phải đi, lúc này chẳng phải là đang bàn bạc sao. Ai, đi cả một ngày, cũng mệt mỏi, chúng ta trở về phòng đi.”

Nhược Thủy hồ nghi nhíu mày, “Chàng mới nói là muốn tản bộ.”

Lưu Hằng Chi gật đầu, chỉ vào sân nghiêm trang nói: “Đã đi từ phòng ăn đến cửa viện của chúng ta.”

“Chàng nói là đi hậu hoa viên!” Nhược Thủy có chút tức giận.

Lưu Hằng Chi đưa tay vỗ giữa không khí một cái nói: “Chậc chậc, thật là nhiều muỗi, Thủy Thủy không cảm thấy cả người đều ngứa sao?”

Lưu Hằng Chi vừa dứt lời thì Nhược Thủy đã cảm thấy cổ ngứa ngứa, vội kẹp cổ nói: “Trở về trở về, ta muốn tắm rửa.”

“Hắc hắc, tuân mệnh!” Lưu Hằng Chi cúi xuống ôm lấy Nhược Thủy bước vào viện.

“Nói trước cho tốt, không cho phép tắm cùng ta, nếu chàng dám thì ta sẽ cào mặt của chàng.” Nhược Thủy nhăn mặt đưa tay làm động tác cào tường.

“Không tắm cùng, ta đi sang phòng cách vách tắm.”

Quả thật Lưu Hằng Chi nói được làm được, chẳng những nói được làm được, còn ngoan ngoãn lên giường nhắm mắt.

Khi Nhược Thủy dùng quần áo bao quanh thật kín bước ra sau bình phong, Lưu Hằng Chi đã ngáy nho nhỏ. Nhược Thủy hồ nghi chần chừ bước qua nhìn, thấy Lưu Hằng Chi mệt mỏi híp mắt nói: “Ngủ đi, hôm nay đã mệt muốn chết rồi.”

Nhược Thủy nhìn giường nhỏ, lại nhìn giường trước mắt. Tiểu tháp ngủ cũng tốt, nhưng lại không có giăng màn. Mùa hè nàng sợ nhất là muỗi, chẳng may nửa đêm bị côn trùng cắn thì làm sao bây giờ? Vẫn là ngủ giường đi, xem ra kẻ địch đã mệt mỏi đến sức để nhúc nhích cũng đã không có. Nhược Thủy nhìn móng tay của mình, nếu kẻ địch hành động, nàng nhất định sẽ không chút luyến tiếc, nhất định sẽ cào hắn.

Nhược Thủy đem chậu nước đá đẩy đẩy đến trước giường, lúc vào trong màn thì lại có chút không ngủ được. Nhược Thủy thở phì phì nghĩ, đều là do kẻ xấu này đây, hại mình ngủ cũng không được rồi.

Một bàn tay đưa lại gần, Nhược Thủy nắm chặt vạt áo nói: “Chàng làm sao? Không phải là chàng mệt hay sao?”

Lưu Hằng Chi mơ màng trợn mắt ừ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Che kín như vậy làm cái gì? Sẽ bị nổi sảy, cởi ra đi.”

Lời nói của Lưu Hằng Chi một chút cũng không có ái muội, động tác cũng cực thuần khiết, Nhược Thủy nghĩ cũng đúng, vừa nãy lạnh như vậy thật là mát mẻ, nhưng nửa đêm nóng mà tỉnh dậy thì cũng là mình chịu tội, trong lúc cân nhắc thì đã bị Lưu Hằng Chi đưa tay mò mẫm mà cởi quần áo.

Lưu Hằng Chi kéo một góc chăn nói: “Đến che bụng lại, đừng để cảm lạnh.”

Nhược Thủy nghe lời nhích đến, trợn to mắt nói: “Hôm nay chàng đừng ầm ĩ ta, ta ngủ không được.”

“Không làm phiền.”

Tay Lưu Hằng Chi dùng sức kéo Nhược Thủy vào trong lòng, dán vào sau gáy nàng, nói: “Ngủ không được sao? Nói chuyện đi?”

Nhược Thủy nghĩ nghĩ nói: “Chàng nói, hai cục cưng sẽ không làm bụng nứt vỡ ra sao? Tiểu Thất ở Nhữ Châu thì tốt rồi, ta có thể nhìn xem bụng có hai cục cưng là như thế nào.”

Lưu Hằng Chi phối hợp mà xoa xoa bụng nàng, dịu dàng nói: “Sẽ không bị nứt vỡ, tương lai Thủy Thủy nhìn chính mình chẳng phải là sẽ biết hay sao?”

“Đó sao có thể giống nhau, Tiểu Thất là hai đứa đây.”

“Ta cũng là hai đứa!” Lưu Hằng Chi không phải không tức giận mà nghĩ.

Theo lời nói của Lưu Hằng Chi vừa rơi xuống, một bàn tay liền hướng phía trên đi vào cái yếm của Nhược Thủy, môi dán vào lưng của nàng cũng bắt đầu di chuyển.

“Chàng làm sao?” Nhược Thủy đưa tay đẩy đi.

“Sau khi ăn xong thì làm vận động, tốt cho thân thể.”

“Thân thể của ta tốt lắm!” Nhược Thủy giận, đưa tay cào mặt Lưu Hằng Chi, bị hắn nhanh tay lẹ mắt cầm lấy đặt ở hai bên người.

Nhược Thủy nóng nảy, đá giường nói: “Chàng nói chuyện không giữ lời, này này, chàng đừng sờ ta.”

“Bảo chàng chớ có sờ ta! Đừng...”

“Chàng chàng chàng... Thối... Đừng... Chàng, bàn tay thối! Nếu làm một lần nữa sẽ không để ý đến chàng, ách... Đau!”

Có một số việc, không phải ngươi không nghĩ sẽ làm nó phát sinh thì nó sẽ không phát sinh. Huống chi thời điểm nó phát sinh ngươi còn không nhịn được mà rơi vào cảnh đẹp của nó. Nhược Thủy căm giận đến căng cứng cả người, cắn lên cái mũi của Lưu Hằng Chi, hung hăng nghĩ, ngày mai ta lại nằm trên giường thì ta không phải họ Ôn.

Cái mũi của Lưu Hằng Chi xuất hiện hai dấu răng, hai dấu răng nằm thực khéo. Lưu Hằng Chi cứ mang theo cái mũi đã được nạm lên hai dấu răng thật khéo kia mà đi tửu lâu như thường, bộ dáng lại còn rất vui tươi hớn hở.

Hôm nay cũng rời đi sớm như hôm trước, người quản lý tửu lâu có chút bất mãn, Lưu Hằng Chi nói thật thành khẩn, “Sinh đứa nhỏ là đại sự, không có đứa nhỏ này thì tửu lâu sẽ không có tương lai. Vì tương lai của tửu lâu này, ông chủ của các người là ta cũng phải ngày ngày phấn đấu, hàng đêm cày cấy. Là chuyện cao thượng cỡ nào chứ!”

Lưu Hằng Chi bước ra khỏi tửu lâu trong sự xem thường của quản lý, ngâm nga một điệu hát dân gian trong suốt đoạn đường về nhà.

Sau bữa cơm chiều, Nhược Thủy cố ý lưu lại ở viện của Lưu mẫu chần chờ thật lâu, đến khi sắc mặt của Lưu phụ có chút không vui mới dẩu môi quay về viện của chính mình.

Lưu Hằng Chi đang ngồi bên bàn tính toán sổ sách, bàn tính vang lên lách cách. Thấy Nhược Thủy vào thì cười cười nói: “Thủy Thủy nói chuyện với nương rất vui vẻ sao? Tắm rửa nghỉ ngơi đi.”

Nhược Thủy khẽ hừ một tiếng, “Ta muốn đọc sách, ban ngày đã ngủ đủ rồi. Còn nữa, ta ngủ giường nhỏ, bảo Hồng Diệp qua treo màn.”

Lưu Hằng Chi nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn thấy nhiều hơn một cái màn, gương mặt không chút biểu tình đưa ngọn nến qua một bên, khều ngọn đèn dầu nói: “Xem một lát thôi, đừng để mắt bị mỏi.”

Nhược Thủy dẩu môi liếc hắn một cái, tùy ý lấy một bức tranh dã sử tựa vào bàn mà xem. Trong sách không nhiều tranh minh họa lắm, Nhược Thủy chỉ lật qua lật lại, trong chốc lát đã xem xong rồi. Ngẩng đầu thấy Lưu Hằng Chi vẫn đang chuyên tâm làm sổ sách thì có chút không thú vị.

Lưu Hằng Chi vừa gảy bàn tính vừa giống như vô tình mở miệng nói: “Lúc trước có bảo người ta làm một cây trâm ngọc ‘Phương cảnh như cố’ bằng vàng, hôm qua vừa lấy về, thủ công rất đẹp, là cái duy nhất ở Nhữ Châu.”

Từ lúc Nhược Thủy cầm cây trâm thủy tinh của Tiểu Thất thì cũng thích thu thập trâm cài, nghe vậy mắt liền tỏa sáng, Lưu Hằng Chi lại chuyên tâm sao chép sổ sách không nói thêm gì nữa.

Nhược Thủy cười lấy lòng hỏi: “Chàng để ở chỗ nào thế?”

Lưu Hằng Chi nhíu mày suy tư, “Vốn là để trong tay áo, hôm nay tìm lại thì không thấy. Nếu không phải ở trên giá áo thì là ở trên giường.” Nói xong lại chuyên tâm gảy bàn tính.

Nhược Thủy mở to mắt nhìn Lưu Hằng Chi, thừa dịp hắn còn đang sao chép sổ sách thì nhón nhón chân đi qua giá áo bên cạnh. Nhược Thủy đi hai vòng quanh giá áo, ngay cả quần áo vừa thay hôm nay cũng lần lượt lột ra, cũng không thấy cái gọi là trâm ngọc bằng vàng. Không có trên mặt đất thì khẳng định là trên giường, Nhược Thủy do dự một chút, vẫn là bước nhanh đến bên giường, không phát hiện người nào đó sau lưng đang cười tà đến run vai.

Lưu Hằng Chi gạch một dấu chéo thật to trên giấy, muốn phân giường ngủ, thì phải trả một giá thật lớn.

Nhược Thủy nhanh nhẹn xốc chăn lên, ánh mắt lướt qua một vòng nhanh như chớp nhìn trên giường vài lần. Nhược Thủy thấy trong giường có cái gì sáng sáng liền vui vẻ, bò lên giường đi tới, nhưng lúc bàn tay nhỏ bé vừa đưa qua thì đã bị người phía sau ôm lên.

Nhược Thủy sửng sốt một chút, liền chỉ trong chớp mắt như vậy mà quần áo trên người đã bị cởi hết. Nhược Thủy ôm lấy yếm của mình kêu ngao ngao, “Chàng là đồ xấu xa, lại gạt ta!”

“Nhưng ta không nỡ lừa gạt Thủy Thủy, chẳng những có ‘Phương cảnh như cố’, còn có ‘Điên long đảo phượng’ đây, mỗi cái đều rất xinh đẹp.” Lưu Hằng Chi thuần thục cắn lên điểm mẫn cảm của Nhược Thủy qua cái yếm.

“A, chàng là tên lừa gạt! Ta muốn tìm Tiểu Thất, ta muốn đi Thông Hứa, ta muốn... Ách... Chàng lại cắn lại cắn! Chàng lại cắn nữa thì ta sẽ cào chàng!”

“Ta thực, thực... Cào... Ách, chàng lại liếm, đừng...”

Ai cào ai đây?

Đêm này chẳng những điên long đảo phượng, cuối đêm yên tĩnh còn ngênh đón ba lần nằm sấp quan trọng nhất. Nhược Thủy bị ăn đến xương cốt cũng không còn nằm trong lòng Lưu Hằng Chi, rốt cục cũng có cơ hội cào mặt Lưu Hằng Chi, chỉ là tay kia, đã run rẩy giống như lá trong giá thu, lắc lư qua lại không có chút khí lực.

Lúc gió lạnh theo khe cửa sổ nhè nhẹ tiến vào trong màn, Nhược Thủy nghiến răng nghĩ, ngày mai ta trở lên giường, ta sẽ không họ Ôn!!

Kế hoạch cũng không ngăn được biến hóa đi, đây là lẽ thường. Nhược Thủy cũng không họ Ôn, nàng đã sớm là Lưu Ôn thị.

Đêm nay Nhược Thủy chủ động lên giường, không phải nàng trở lại bình thường, mà là nàng thật sự, thật sự thật sự không mở mắt ra được, ngủ một ngày còn cảm thấy rất mệt.

Cơm chiều Nhược Thủy cũng chưa ăn, mơ mơ màng màng chờ Lưu Hằng Chi bổ nhào đến đây, sau đó nhấc chân đá vào chỗ quan trọng nhất của hắn. Nàng đã thiết kế tốt lắm, ngay cả góc độ cũng rất tốt. Lần này không đá hắn ngã lăn ra, nàng sẽ không họ Ôn, hừ hừ!

Quả thật Lưu Hằng Chi đi đến bên giường, nhưng là đứng ở bên đầu giường Nhược Thủy. Nhược Thủy khóc không ra nước mắt, bĩu môi nói: “Sao chàng không đứng ở chân giường? Chân ta không nâng cao như vậy được!”

Lưu Hằng Chi nghe lời đi đến đứng sát giữa giường, để cho Nhược Thủy đá một cái đến, ‘A’ một tiếng ngã xuống đất. Hồi lâu mới ôm bụng tựa vào mép giường nói: “Thủy Thủy đá thực tàn nhẫn, sao Thủy Thủy không ăn cơm chiều?”

Trên người Nhược Thủy vừa đau lại thêm lười, yếu đuối không có sức lực, tủi thân chớp chớp mắt, nhịn không được khóc nói: “Chàng luôn muốn yêu tinh đánh nhau, ta ngủ không được, ban ngày ngủ thì miệng đắng, oa oa oa oa...”

Lưu Hằng Chi ngồi vào bên giường ôm lấy Nhược Thủy, vỗ nhẹ lên lưng nàng nói: “Ta không tốt, nếu không Thủy Thủy lại đá thêm một cái.”

Nhược Thủy khóc thút thít nhấc chân lên, Lưu Hằng Chi chạy nhanh thả người xuống dưới chân nàng, nhưng phối hợp quá mức tích cực, chân Nhược Thủy vừa động thì đã có người gục. Nhược Thủy a miệng không biết là khóc hay là cười, hồi lâu mới để tiếng ‘oa oa’ cùng ‘ha ha’ hợp với nhau thành ‘khặc khặc hắc’ ầm ĩ.

Bên này đang ầm ĩ, Lưu mẫu đã ho nhẹ dẫn lang trung đẩy cửa tiến vào, Lưu Hằng Chi đứng lên nháy mắt với Nhược Thủy, đưa tay chỉnh áo của Nhược Thủy lại cho kín.

Lang trung là khách quen của Lưu phủ, từ nửa tháng sau khi Nhược Thủy vào cửa đã bắt đầu luôn chạy đến cửa Lưu gia. Nhìn xem vẻ mặt kia, giống như không mang nhiều hy vọng lắm.

Lưu Hằng Chi cũng không để ý lắm, dù sao không có đứa nhỏ cũng rất tốt, chỉ cần trước lúc Ôn gia cùng Tống gia có lần nữa mà mang thai là được rồi.

Có câu nói thế nào ấy nhỉ, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng. Có lẽ Lưu Hằng Chi a di đà phật quá nhiều, có lẽ hắn vất vả cần cù cày cấy rốt cục cũng có kết quả, có lẽ là ông trời cũng không muốn đứa nhỏ Lưu gia làm đứa thứ năm đi, nói tóm lại, lang trung vuốt vuốt chòm râu báo tin vui.

“Nhưng xem như có, mấy ngày này cẩn thận chút đi.”

Lưu mẫu kích động hỏi: “Hai đứa?”

Lang trung kinh ngạc nhíu mày, “Nhà các người từng có song thai?”

Lưu mẫu hơi thất vọng, nhưng suy nghĩ lại, một đứa cũng không tệ, sinh thêm vài lần thì cũng đủ rồi. Hơn nữa, sinh đứa nhỏ cùng làm đồ bằng ngọc cũng không khác nhau lắm, một thai mà hai đứa khẳng định là tạo hình không đủ, đứa nhỏ không đủ tinh tế tỉ mỉ. Một thai một đứa mới là mài dũa tinh tế, đi ra đều là tinh phẩm. Nghĩ như vậy, Lưu mẫu liền thấy vui vẻ.

Lưu Hằng Chi có chút đơ hình, ôm chân Nhược Thủy đá vào mình một cái, ngao ngao ngồi xuống chân giường. Lưu mẫu nắm lỗ tai của hắn, quát: “Về sau chú ý chút, đừng ầm ĩ ngày đêm nữa! Còn không dỗ vợ con nhanh lên, sao mắt lại ngấn nước đây.”

Lưu Hằng Chi cười hắc hắc ôm Nhược Thủy ngồi dậy, cũng không ngại Lưu mẫu liền hôn mạnh một cái. Lưu mẫu nhếch miệng, nghiến răng mà trừng mắt liếc Lưu Hằng Chi một cái rồi đi ra phòng ngoài.

Lưu Hằng Chi sờ sờ bụng Nhược Thủy nói: “Con trai thì lớn nhanh chút mới có thể đánh nhau với hai tiểu tử Tống gia kia, như vậy đánh sẽ không mệt. Nếu là con gái thì làm mê chết hai đứa nhỏ của Tống gia, hừ hừ, ai bảo bọn họ đi ra trước!”

Vài năm sau, lúc Tống Du dưới sự chỉ huy của Tống Dịch cưỡi trên người Lưu Mộ Thủy làm các loại uy hiếp cùng đe dọa, lúc hai tiểu tử Tống gia đối diện với khuê nữ nhà mình lộ ra các vẻ khinh thường, Lưu Hằng Chi bi ai phát hiện, sinh sớm một năm, thật sự, thật sự thật sự rất khác nhau a. Tiểu tứ Lưu Mộ Thủy đáng thương kia, ai, cả đời đều phải bị ức hiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.