Cô Gái Có Hình Xăm Rồng

Chương 25: Truy “thê” (hạ)




Một ngày nhàm chán.

Tiểu Thất ăn xong điểm tâm rồi quay về phòng ở khách điếm nằm lăn qua lăn lại, cuối cùng dứt khoát búi tóc lại, dẫn Tiểu Sơn Tử về nhà.

Tiểu Thất về nhà cũng xem như là quang minh chính đại, chỉ là khom lưng dựa người vào tường hồi lâu. Gã thủ vệ cũng làm như không phát hiện, còn cố ý ngáp một cái rồi làm lệch cửa.

Tiểu Thất điểm mũi chân nhẹ nhàng đi vào, một đường đi thẳng về viện của Tống mẫu. Tiểu Sơn Tử thì thoải mái quẹo vào phòng bếp, ỷ vào thân phận khách nhân của mình mà lấy được thức ăn ngon. Mỹ phụ nhân lại cùng Tiền lão đầu ra ngoài tìm mỹ thực, để lại một mình Tống mẫu nhàm chán ngồi trong phòng may quần áo cho cháu tương lai.

Tiểu Thất dựa vào khung cửa nhìn lén Tống mẫu, che miệng cười trộm mới phủi phủi tay áo, chắp tay phía sau đi vào. Tống mẫu ngẩng đầu, nhìn quần áo nam trang của Tiểu Thất, nhíu mày nói: “Tiểu thiếu gia nhà ai? Sao dám chạy đến hậu viện này? Phải đánh!”

Tiểu Thất cười hắc hắc phe phẩy đi qua, ôm lấy cánh tay của Tống mẫu quơ quơ, nũng nịu mở miệng nói: “Nương a, tướng công đi đâu vậy?”

“Đi phủ nha. Tiểu Thất đi hơi sớm, nếu chờ bọn hắn xử án tử xong thì con đi chân trước thì nó đã đuổi kịp phía sau.” Tống mẫu nhìn nhìn bụng Tiểu Thất, “Không chừng còn có, ngoan ngoãn chờ ở khách điếm, đừng chạy loạn.”

Tiểu Thất sờ sờ bụng, cười tủm tỉm nói: “Con nhớ nương rồi, một mình ngủ không được.”

Tống mẫu điểm điểm thái dương Tiểu Thất, cười trách mắng: “Vậy mà còn chạy loạn? Không ở nhà cho tốt, hử?”

“Kế hoạch của con phạm sai lầm thôi.” Tiểu Thất khó khăn mở miệng, “Nương a, người nói, con có thể quay về ở hay không? Đi ra ngoài rồi mới phát hiện rất nhớ tướng công đây.”

“Tốt, Lương Trác trở về liền thấy, a, vợ chạy trốn đã tự quay lại, án tử cũng không cần vội giải quyết.”

Tiểu Thất cười, suy nghĩ một lát nói: “Nương, trước mắt con ở khách điếm được rồi, nhớ nương sẽ quay lại chơi. Bằng không mới vừa đi đã quay lại thì thật mất mặt a.”

Tống mẫu cười khẽ, “Buổi trưa ăn cơm với nương, hai người kia cũng không trở về nhà.”

“Vâng!”

Tiểu Thất ăn trưa cùng Tống mẫu, lại quay về phòng mình ôm chăn lăn qua lăn lại, ngửi đủ mùi của Tống Lương Trác mới dẫn Tiểu Sơn Tử chuồn ra khỏi phủ.

Lúc Tiểu Thất về khách điếm thì lại ngoài ý muốn thấy một người đang từng bước từng bước lên lầu trước nàng.

Một nữ nhân, người mà nàng đang chuẩn bị ném đi. Tiểu Sơn Tử tự nhiên cũng thấy được, sờ sờ cằm nghi hoặc.

Tiểu Thất chớp mắt đi theo phía sau, thấy Lâm Tử Tiêu ngừng lại trước gian phòng thứ hai ở phía đông, hẳn là được đáp ứng liền đẩy cửa đi vào.

Chẳng lẽ, trái mơ hỏng cũng trốn nhà? Tiểu Thất chớp mắt vụng trộm dựa qua, Tiểu Sơn Tử thông minh đứng canh gác ở đầu cầu thang.

Nghe lén chuyện của người khác là không tốt! Không được, thật sự không tốt! Tiểu Thất trong lòng thì đấu tranh kịch liệt nhưng lại không khống chế được chân mình mà đi về phía trước, đến lúc dán bên khe cửa nghe thấy tiếng nói bên trong thì đôi mắt to của Tiểu Thất sáng bừng lên.

Bên trong không phải ai khác, chính là Trần Tử Cung liên tiếp gặp Tiểu Thất. Buổi sáng Tiểu Thất ăn cơm xong liền vỗ vỗ mông lên lầu, cũng không nghĩ hai người lại ở cùng một tầng. Bọn họ hẳn là chưa nói được mấy câu, lúc Tiểu Thất dựa vào cũng chỉ mới nghe Trần Tử Cung lười biếng mở miệng, “Có việc?”

Tiểu Thất nghĩ, trái mơ hỏng này nhìn cũng không tệ, kết đôi với nam nhân hoa đào này, đứa nhỏ về sau khẳng định cũng rất được.

“Gia...” im lặng thật lâu sau, “Gia, sao lại đến Nhữ Châu?”

Lại là lặng im. Tiểu Thất dẩu môi, hai người kia nói chuyện thật là hao sức, hồi lâu cũng không nói câu nào. Tiểu Thất thấy có một cái ghế nhỏ bên cạnh, khom người qua, chuẩn bị tốt ngồi ở cửa, nâng cằm cho dễ nghe bí mật của trái mơ hỏng.

Hai người trong phòng lại không có hưng trí như vậy, nhìn bộ dáng là một người thì vội vàng, một người thì chán đến chết.

“Gia, Tống thiếu gia hắn không muốn thú...” Hiển nhiên là Tử Tiêu không biết tự xưng thế nào, mím môi hồi lâu mới lại nói, “Gia, Tống thiếu gia hắn không nguyện ý cưới Tử Tiêu.”

Trần Tử Cung nhíu mày, sờ sờ cằm nói: “Dường như từ lúc ngươi ra khỏi Vương phủ, chuyện của ngươi liền không có quan hệ với bổn vương. Đó là chuyện riêng của ngươi, không cần báo lại với bổn vương, bổn vương cũng không có hứng thú xen vào chuyện của các ngươi.”

Tử Tiêu nhìn Trần Tử Cung đang lười biếng dựa vào giường, “Không phải gia thích Tiền cô nương sao? Cho Tử Tiêu rời phủ, chẳng lẽ không phải là muốn Tử Tiêu phá hư các nàng, gia từ giữa...”

Trần Tử Cung buồn cười lắc đầu, “Bổn vương không có hứng thú với người đã có chồng.” Trần Tử Cung đảo mắt nhìn Lâm Tử Tiêu một cái, “Đối với nữ nhân tự động lên giường của gia càng không có hứng thú.”

Mặt Tử Tiêu trắng bệch, nghẹn hồi lâu mới nói: “Vậy vì sao gia lại nhắc lại với Tử Tiêu về tình cũ cùng Tống thiếu gia, lại cố ý nói cái gì, Tiền cô nương kia là người thú vị thế nào?”

Trần Tử Cung ngồi dậy, một chân cong lại đánh giá Tử Tiêu, nhíu mày nói: “Tiểu Thất cô nương là người thú vị, ngươi cùng Tống Lương Trác cũng quả thật là có tình cũ, bổn vương chỉ là hỏi một câu thôi. Sao, ngươi lại có thể nghiền ngẫm ra được cái gì đây?”

Lâm Tử Tiêu thở gấp, lệ trong mắt nhịn lắm mới không rơi xuống.

“Gia, vậy vì sao lúc trong cung lại cười với Tử Tiêu? Vì sao lại nói như vậy với Tử Tiêu? Nếu không phải, nếu không phải... Tử Tiêu cũng tuyệt không đáp ứng đi Vương phủ. Nhưng Tử Tiêu vào Vương phủ lâu như vậy, ngược lại gia lại làm như ngày ngày không nhìn thấy.”

Trần Tử Cung không rõ hỏi lại, “Bổn vương đã nói cái gì?”

“Gia nói ta xinh đẹp, còn hỏi tên của ta.” Cảm xúc của Tử Tiêu có chút kích động, vội vã bước lên phía trước vài bước, run giọng nói: “Nếu ta ở trong cung, dù là làm cung nữ của Vệ nương nương, cho dù không chịu nổi việc đổ dạ hương, cũng tốt hơn kết cục hiện nay. Người nhà không muốn gặp, người xung quanh cũng không đặt vào mắt. Sao Vương gia có thể, sao có thể...” Tử Tiêu nói đến mặt đỏ bừng, cuối cùng nén lại những lời cuối.

Trần Tử Cung nhíu mày, “Cảm tình của ngươi với Tống Lương Trác...”

Lâm Tử Tiêu che mặt khóc, nói: “Không nói đến hắn, trước đó ta đã xin lỗi hắn vào cung, cũng không nghĩ tới sẽ trở về tìm hắn. Vì sao ngài lại gợi lên niệm tưởng của ta? Lại bỏ ta ra ngoài?”

Trần Tử Cung líu lưỡi, “Lâm, gọi ngươi là Lâm cô nương. Lâm cô nương có chút lầm lẫn a. Bổn vương không nhớ rõ đã gặp ngươi trong cung, vào trong phủ cũng không thấy ngươi. Bổn vương thấy ngươi khổ cực tìm kế, trong lúc vô tình biết ngươi từng có đoạn tình cũ, tự nhiên biết thời thế mà để ngươi đi, như thế nào? Bổn vương làm sai?”

Tử Tiêu kinh sợ nhìn Trần Tử Cung, “Ngài không nhớ rõ ta? Làm sao có thể không nhớ rõ ta? Vậy vì sao lại nguyện ý cho ta vào vương phủ?”

Trần Tử Cung cũng không muốn nhiều lời, ngáp một cái, nói: “Hoàng huynh thưởng xuống, vào thì vào thôi, cũng chỉ thêm một người.”

Tử Tiêu giận đến môi run lên, hồi lâu mới cúi mắt hỏi: “Nói như vậy, căn bản là Vương gia không biết Tử Tiêu thế nào, vào Vương phủ cũng không phải Vương gia xin Hoàng Thượng ban người?”

Trần Tử Cung gật đầu, “Tú nữ hàng năm nhiều như vậy, bổn vương liếc mắt một cái chỉ là lời nói hữu tình, nếu nói như vậy thì Hạo Vương phủ cũng phải xây thêm phủ đệ cho ba ngàn giai lệ rồi.”

Tử Tiêu nghe vậy cười khẽ, dần dần lại thành nhún vai cười to. Thanh âm the thé lành lạnh, dường như không phải phát ra từ miệng của một nữ nhân. Lần đầu tiên Trần Tử Cung nhìn thấy một nữ tử không giữ hình tượng như vậy, giật mình ngồi ngay ngắn lại, Tiểu Thất ngoài cửa thì sợ run lên té từ trên ghế xuống đất.

Tiểu Sơn Tử khom người muốn đỡ nàng đứng lên, thấy Tiểu Thất ngây người thì khó hiểu. Trong phòng lại truyền ra tiếng khóc cười của Tử Tiêu.

“Thì ra, thì ra đều là do một mình ta đa tình a! Vương gia ngài cảm thấy phải thì nói một câu, một câu kia cũng có thể không nói, vì sao lại nói để cho Tử Tiêu nghiền ngẫm một mình? Hôm nay ta đã diễn vở hài kịch không công cho mọi người cười chê rồi, thì ra, ha ha, chỉ là một câu của ngài, ta cần gì phải xem là thật!”

Trần Tử Cung nhíu mày, “Bổn vương nói ra còn phải cân nhắc như châu ngọc? Chỉ là một câu, sao lại có thể dẫn đến nhiều chuyện như vậy?”

Tử Tiêu đấm ngực nói: “Đúng vậy, gia liếc mắt nhìn ta một cái, khiến cho Vệ nương nương có ý định đem ta ban cho gia. Ta nghĩ gia thích ta, ta đây thà rằng đi hầu hạ người thích ta, ta cũng thích người. Chỉ là một câu của gia, ta lại ngây ngốc muốn đền bằng cả đời. Ta là vì cái gì? Vì vui vẻ của Vương gia...”

Trần Tử Cung đưa tay đánh gãy lời của Tử Tiêu, “Không cần nói đường hoàng như vậy, nếu là ta đoán đúng, ngươi là phải mưu tính cho nửa đời sau của mình, mặc kệ bổn vương là gì. Đừng đem chuyện đáng khinh nói thành hoa sen trắng cao thượng. Cho dù là hoa sen, ngươi cũng chỉ là một cây đã dính bùng.” Trần Tử Cung ngoáy lỗ tai, “Trách không được là nghe không lọt tai.”

Tử Tiêu nhìn chằm chằm Trần Tử Cung thật lâu, Trần Tử Cung tự châm trà nhấp một ngụm, thấy Lâm Tử Tiêu còn đứng ở đó, nhíu mày nói: “Còn có việc?”

Tử Tiêu cười lắc đầu, “Gia vĩnh viễn đều là như vậy, giẫm đạp tình cảm của người khác thành bùn.”

Trần Tử Cung vui vẻ, nở nụ cười nhìn Tử Tiêu thật lâu sau mới nói: “Ánh mắt của gia vốn tốt, không hoa không mù, biết cái gì là thật cái gì là giả. Làm phiền Lâm cô nương rồi, còn đến bàn chuyện tình cảm đại sự của gia.”

Thần sắc của Tử Tiêu mờ mịt, giương mắt nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói: “Ánh mắt của gia là tốt, liếc mắt một cái khiến cho ta mê muội. Ánh mắt của gia thật là tốt, không nghĩ muốn thấy liền làm như không thấy. Ai, ta khờ nha, nếu là mưu tính cho tuổi già, còn nói cảm tình làm gì?”

“Nếu không phải người trêu đùa ta, cũng sẽ không cho Vệ nương nương có cớ đưa ta ra ngoài. Nàng ghen tỵ sắc đẹp của ta, sợ ta có một ngày sẽ đi lên trên đầu nàng. Vừa khéo a, một câu trêu đùa của gia ngài đã giải được đại hận trong lòng Vệ nương nương. Được rồi, ta cũng đi Vương phủ đi, ta cũng lười tranh đấu cùng nhiều nữ nhân trong hậu cung như vậy, có lẽ ngài còn có thể có chút thích ta. Cũng không nghĩ, vào Vương phủ chính là vào lãnh cung, ngay cả mặt của Vương gia cũng khó gặp. Ta cũng là nữ nhân a, ta cũng muốn tìm một chỗ dựa cho chính mình, chỉ là ta cố ý tiếp cận gia thì có cái gì sai?”

Tử Tiêu cười khổ với Trần Tử Cung, “Ta thành công, Vương gia cũng muốn ta. Gia đi ra ngoài chơi một chuyến lại muốn cho ta tiếp nối tiền duyên lúc trước. Gia có hỏi qua ta có nguyện ý trở về hay không? Gia có thể tưởng tượng được một nữ tử không còn trinh tiết như ta trở về là có kết cục như thế nào? Ta không muốn như vậy, ta cũng là người thường a. Nếu không thể nắm được vận mệnh lúc trước của mình, có phải nên vì chính mình mà tính kế một chút? Ta vì mình mà tính kế thì có cái gì không? Vương gia có nghĩ đến nữ nhân mỗi ngày đều mơ tưởng đến địa vị Vương phi hay không?”

Trần Tử Cung nhíu mày, “Cho nên nàng mới có thân phận mà không có cơ hội làm Vương phi. Muốn giống nhau nhiều lắm, chỉ là cuối cùng đều là chui đầu vào rọ.”

Tử Tiêu cười lạnh, nhìn chằm chằm Trần Tử Cung nói: “Vương gia cũng là người đáng thương, bên cạnh người, có người nào là thật tâm yêu gia? Tất cả đều chỉ đến địa vị của Hạo Vương phủ thôi. Vương gia không nhìn thấy sao? Tiền cô nương rất đơn thuần, nhưng tâm của người ta vĩnh viễn cũng sẽ không ở trên người Vương gia. Vương gia nói không có hứng thú với người đã có chồng? Chỉ là tự...”

Trần Tử Cung lạnh lùng liếc mắt qua, “Ngươi có thể lựa chọn vĩnh viễn không thể mở miệng nói chuyện.”

Tử Tiêu ngừng lại, nhìn Trần Tử Cung một lát, hừ cười một tiếng rồi xoay người kéo cửa ra. Tử Tiêu liếc mắt nhìn Tiểu Thất đang ngồi ngây người trước cửa, nhíu mày cười nói: “Nhị ca đối đãi với ngươi thành tâm thành ý, không nghĩ ngươi lại chạy đến nơi này vụng trộm cùng Vương gia.”

Nụ cười của Tử Tiêu cũng xem là dịu dàng, nhưng Tiểu Thất nhìn liền sinh ra cảm giác âm trầm, dọa đến ôm lấy chân của Tiểu Sơn Tử không dám nhìn lại.

“Ha ha, tình nhân của Tiểu Thất muội muội thật không ít đây, vị này lại là người nào?”

Gương mặt Tiểu Sơn Tử đỏ bừng, giơ quyền lên muốn đánh người, thấy Trần Tử Cung bên trong thoáng đảo mắt qua liền cười hì hì nói: “Mắt của Lâm cô nương thật tốt, tiểu nhân quả thật là ca ca chứ không phải là tỷ tỷ.”

Tử Tiêu quay đầu nhìn vẻ mặt không biểu tình, hơi nhếch môi đi xuống lầu.

Thì ra nàng lại lần nữa ký thác hy vọng vào nam nhân, nàng trả giá hết thảy để tìm một nơi dựa vào, nhưng cũng chỉ là cảnh trong mơ mà mình dệt ra. Nàng tưởng rằng mình không thể tìm được chỗ dựa vào, rốt cục cũng chỉ là quân cờ, nhưng không ngờ, ngay cả quân cờ nàng cũng không được làm. Thì ra cảm tình của Lâm Tử Tiêu nàng từ đầu đến cuối cũng chỉ là trò cười cho mọi người, là một nữ tử không thể không buông tha cho tình cảm lưu luyến đầu đời, lại đem tình cảm ký gửi sai người.

Sẽ không ai vì nàng mà tính, nàng chỉ có thể tranh thủ vì chính mình. Dù gì nàng cũng chỉ muốn một danh phận, cũng tốt hơn ở Lâm gia nô tỳ cũng không phải, chủ cũng không, bị người ta ghét bỏ, cũng tốt hơn bị đại ca trong nhà ép đi làm thiếp cho một lão già.

Mặt Trần Tử Cung không chút thay đổi nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất dựa vào đùi Tiểu Sơn Tử cũng không ngẩng đầu.

Tiểu Sơn Tử cười ha hả nói: “Vương gia tha lỗi, chúng ta đi ngang qua, hắc hắc, đi ngang qua, chỉ thế thôi!”

Tiểu Sơn Tử kéo tay Tiểu Thất, bị Trần Tử Cung ngăn lại, Trần Tử Cung ngồi xuống, mơ hồ mà nói ra, “Tiểu Thất cũng sợ bổn vương?”

Tiểu Thất ngẩng đầu lên, nhìn trái nhìn phải thăm dò, không thấy thân ảnh của Lâm Tử Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.Tiểu Thất lại quay đầu nhìn gương mặt bị phóng đại lên, bị dọa khẽ kêu một tiếng muốn ôm chân Tiểu Sơn Tử, Tiểu Sơn Tử nhanh nhẹn bước tránh ra, xoay người trìu mến sờ sờ đầu gối nói: “Tam tiểu thư, để cho cô gia nhìn thấy là muốn chặt đứt chân của nô tài.”

Tiểu Thất ôm cũng không thể ôm, kéo ghế ôm vào ngực, chớp mắt nhìn thấy người gần như úp sấp lên mặt nàng, hầm hừ nói: “Ngươi dọa người, mặt lớn như vậy!”

Khóe miệng Trần Tử Cung co rút, đưa tay muốn kéo Tiểu Thất đứng lên. Tiểu Thất nhìn tay kia, chính mình tự đứng lên.

“Thì ra ngươi chính là lão già kia?!” Tiểu Thất bĩu môi hừ giận, “Người xấu, ngươi lừa gạt tình cảm của trái mơ hỏng lại không cần nàng, nàng đã gả cho ngươi, về sau sao có thể lập gia đình a.”

Trần Tử Cung hừ lạnh, “Ngươi quản hơi nhiều.”

Tiểu Thất thở phì phì phình má nói, “Ta xem ngươi là người tốt mới nói cho ngươi nghe, nếu là người khác ta mới không thèm nói. Hừ, chán ghét!” Tiểu Thất ôm ghế quay về phòng mình.

Tiểu Sơn Tử nhìn sắc mặt tồi tệ của Trần Tử Cung, cười ha hả nói: “Kia, hắc hắc, vương gia tha lỗi, tam tiểu thư nhà ta nói chuyện thẳng thắn, nhưng cũng không phải mắng chửi người.”

Vẻ mặt Tiểu Sơn Tử nghiêm túc, giơ tay thề sắt son nói: “Ta thề!”

Hừ, không mắng chửi người? Vậy mắng hắn lâu thế tính là gì? Lại nói hắn không phải là người? Sắc mặt của Trần Tử Cung rõ ràng là đen hơn.

Tiểu Sơn Tử thấy sắc mặt liền biết vuốt mông ngựa(*) không thành, đổi thành vỗ lên đùi ngựa, gương mặt rối rắm nhức đầu nói: “Phải đi tiểu ngay, ôi a, phải đi tiểu ngay! Vương gia, tiểu nhân đi trước một bước!” Nói xong liền cong lưng chạy liền một mạch không thấy.

(*)vuốt mông ngựa: nịnh nọt

Trần Tử Cung bực bội hừ một tiếng, xoay người “Oành” một tiếng đóng sầm cửa phòng.

Tiểu Thất dựa vào bàn có chút không vui. Xem ra Trần Tử Cung chính là Hạo Vương gia kia, hắn cùng trái mơ hỏng kia đã này nọ rồi, nếu đã thế sao lại không dưỡng luôn? Hắn nói trong nhà có ba ngàn giai nhân, cũng không kém trái mơ hỏng tý nào! Ba ngàn lẻ một với ba ngàn thì có nhiều hơn bao nhiêu cơm? Nhà Vương gia sao lại không có một chén cơm như vậy.

Thật ra Tiểu Thất cũng không chán ghét Trần Tử Cung, dù sao cũng gặp nhiều như vậy, cho dù chỉ quen mặt, trong lòng cũng đem hắn xem như là một nửa người quen. Nhưng lại đột nhiên phát hiện nam nhân hư hỏng này có đến ba ngàn người để ngủ cùng, lại là nam nhân hư hỏng không phụ trách, trong lòng liền có điểm không thoải mái.

Tiểu Thất sờ sờ thắt lưng của Tống Lương Trác đã trộm mang đến, nói thầm: “Vẫn là tướng công tốt, chỉ có một mình Tiểu Thất. Tiểu Thất nhớ chàng. Chàng mau làm xong án tử rồi đến tìm ta a!”

Giống như là vì té ngã lúc nãy, trong bụng Tiểu Thất mơ hồ có chút không thoải mái, liền đi ngủ sớm. Ngủ một giấc ngủ an ổn, mở mắt ra cũng đã qua giờ Mẹo(*). Tiểu Thất nằm ở trên giường hồi lâu cho hết choáng váng mới rời giường.

(*)giờ Mẹo: 5h – 7h sáng

Tiểu Thất không biết, sau một đêm ngủ say, cũng đủ để nhiều chuyện phát sinh rồi. Nếu Tiểu Thất biết, khẳng định sẽ không chạy ra khỏi Tống phủ, sẽ bớt làm cho Tống Lương Trác lo lắng. Nhất định sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn mà nói chuyện, lại ở cùng hắn thêm một ngày, dù là một ngày thì cũng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.