Cô Gái Có Hình Xăm Rồng

Chương 2: Sống lại




Tống Lương Trác cố ý tránh dân chúng trong thành, trời vừa tờ mờ sáng liền mang theo Tiểu Thất ra khỏi thành. Cả nhà già trẻ Tiền gia đưa tiễn đến cửa thành, Tiểu Thất hào hứng nhảy xuống chia tay với từng người, sau đó lại hào hứng lên xe ngựa, vừa bước vào thì nước mắt đã rơi xuống.

Nói không sợ rời đi đều là giả. Hiện tại Tiểu Thất đã bắt đầu lo lắng sẽ bị mẹ chồng mắng. Nương mỹ phụ nhân nói, đừng sợ đừng sợ, xem người kia như nương của nàng là được rồi, nhưng là, làm sao có thể giống nhau đây.

Tống Lương Trác chắp tay từ biệt với từng người, lúc đến Mạnh Vân Phi thì nói: “Phiền tỷ phu giúp đỡ xem tiến trình đê đập một chút. Ngân lượng đều để ở chỗ Lục sư gia, nhưng thân thể hắn thế kia, sợ là không nên làm lụng vất vả.”

Mạnh Vân Phi cười gật đầu, “Có chuyện gì sẽ gửi thư cho ngươi, ta còn chờ muội phu quay về xem cảnh hoa đào nở rộ trên bờ đê kia.”

Tống Lương Trác khom lưng thi lễ thật lâu với Tiền lão nhân cùng mỹ phụ nhân, xong rồi mới xoay người lên xe ngựa.

Mỹ phụ nhân nhìn chằm chằm vào xe ngựa, thấy Tiểu Thất từ đầu đến cuối cũng không ló đầu ra nhìn nàng một cái, mặt mày mếu máo rồi che miệng khóc.

Hốc mắt Tiền lão nhân hồng hồng, thở dài nói: “Con gái lớn thì không thể giữ a, đứa con lão yêu thương chiều chuộng nhất, lại gả đi xa nhất.”

Mạnh Vân Phi sờ sờ cằm, cười nói: “Cha cũng đừng quá lo lắng, nếu muội phu không thể trở về thường xuyên, cả nhà chúng ta có thể chuyển đi Nhữ Châu, ở đâu kiếm bạc thì cũng thế, coi như là đi chơi.”

Tiểu Thất cũng không phải là không muốn ló đầu ra chia tay, bình thường nàng khóc khóc nháo nháo, làm nũng đùa giỡn, lúc này ngược lại, không muốn để người nhà nhìn thấy nước mắt của mình.

Tống Lương Trác vừa bước vào xe ngựa thì thấy gương mặt đầy nước mắt của Tiểu Thất quả là hơi kinh ngạc. Tiểu Thất khóc không giống lúc trước, chỉ là yên lặng rơi lệ, một chút âm thanh cũng không phát ra. Tiểu Thất cúi đầu, bả vai run run nói lên nàng đang đè nén cảm xúc thế nào.

Xe ngựa rất lớn, nửa sau của toa xe là do mỹ phụ nhân dặn người ta lót một lớp thảm lông thật dày, là để cho Tiểu Thất nằm nghỉ ngơi nếu ngồi mệt. Tống Lương Trác khom lưng đi qua, trực tiếp ngồi lên thảm lông, ôm Tiểu Thất vào trong ngực.

Xe ngựa chạy được một đoạn, Tiểu Thất mới ôm lấy Tống Lương Trác mà khóc thật lớn. Tống Lương Trác thở dài, lại càng ôm Tiểu Thất chặt hơn, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng.

Tiểu Thất khóc đến nước mũi chảy ròng ròng, khó thở hít vào nói: “Tống tri huyện, nước mũi của ta, oa, đã dính lên quần áo của chàng.”

Thái dương Tống Lương Trác giật giật, lấy cái khăn từ trong lòng Tiểu Thất đưa qua.

Tiểu Thất lau sạch nước mũi, lại nức nở một lát, tìm một tư thế thoải mái cong người ở trong lòng hắn, nhắm đôi mắt sưng đỏ lại, oán giận nói: “Tống tri huyện cũng không dỗ ta.”

Tống Lương Trác nghe lời, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi mắt sưng đỏ của nàng.

“Tống tri huyện, trong nhà chàng còn người nào?”

“Còn một muội muội, đã xuất giá.”

“Oh, vậy ngươi có nha hoàn thông phòng hay không?”

Tống Lương Trác nhíu mày, “Nương bảo hỏi?”

Tiểu Thất liếc mắt nhìn một cái, chu miệng nói: “Chàng không có, ta biết.”

Tiểu Thất đưa tay ôm cổ Tống Lương Trác, từ từ nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: “Tống tri huyện, ta sợ, chàng đừng bắt nạt ta.”

Giọng nói của Tiểu Thất rất nhẹ, nghe giống như là cố ý che giấu sự khủng hoảng trong đó. Tống Lương Trác ôm lấy Tiểu Thất ngồi lên đùi mình, tựa vào toa xe nói: “Tiểu Thất nên hiểu rõ.”

Nên hiểu rõ cái gì? Tiểu Thất không hỏi, nàng biết hiện tại đi theo và ở cùng một chỗ với Tống Lương Trác rất là an tâm, lúc trước không có cảm giác này, cái này có tính là Tống Lương Trác yêu thương nàng?

Tống Lương Trác thả lỏng thân thể, dựa vào toa xe, cúi đầu nhìn mí mắt sưng lên của Tiểu Thất, đưa tay xoa xoa, thấy lông mi thật dài của Tiểu Thất bị tay hắn chạm vào thì rung rung, khóe miệng ngoéo một cái, nói: “Nhà của ta ba đời làm quan, mặc dù không phải là quan cao chức trọng, nhưng cũng tuyệt đối là dòng dõi thư hương. Cha ta là tứ phẩm, thích thanh tịnh, vẻ mặt lạnh lùng nhưng đối với hạ nhân cũng không trách móc nặng nề. Nương cũng là xuất thân từ dòng dõi thư hương, hơn nữa cha lại làm quan, nên quy củ trong nhà sẽ nhiều hơn Tiền phủ một chút.”

Tiểu Thất nhăn mày, cái miệng nhỏ nhắn cũng cong lên.

Tống Lương Trác vỗ nhẹ lên gương mặt đã rửa qua bằng nước mắt của nàng, làn da có vẻ đặc biệt căng ra, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Thất cũng không cần quá lo lắng, chú ý một chút là tốt rồi.”

Tiểu Thất trợn mắt nhìn Tống Lương Trác, “Về sau có phải không thể nắm tay chàng hay không?”

“Dắt tay, vẫn có thể.” Tống Lương Trác do dự đáp.

“Có phải chàng không thể đút ta ăn cơm nữa hay không?”

Tống Lương Trác gật đầu.

“Cũng không thể tùy ý ôm ta?”

Tiểu Thất thực không vui khi thấy Tống Lương Trác lại gật đầu.

“Chính là, làm con dâu ‘tốt’ đi.” Tiểu Thất khẽ nhíu mày nói.

Tống Lương Trác nắm chặt tay tỏ ý xin lỗi, “Cũng không cần phải quá mức hà khắc với mình.”

Tiểu Thất gật đầu, “Ta sẽ làm con dâu hiền.”

Tống Lương Trác bất ngờ cúi đầu nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất le lưỡi nói: “Nương nói, ta đối xử với mẹ chồng như đối xử với nương là được rồi.”

Trong đầu Tống Lương Trác gõ ong ong, đối xử bình thường như với nhạc mẫu kia, sợ là sẽ có xung đột. Tống Lương Trác thở dài, nhưng không muốn gây áp lực cho Tiểu Thất, chỉ nhíu mày gật gật đầu.

Tiểu Thất vừa tỉnh ngủ trong lòng Tống Lương Trác, nhìn cảnh thu bên ngoài, hưng trí cũng dần dần nâng lên, lôi kéo Tống Lương Trác cưỡi ngựa.

Ngựa buộc phía sau xe ngựa, Tống Lương Trác xuống xe ngựa, xoay người ôm nàng xuống, nhìn phong cảnh rộng lớn trước mắt, lòng cũng buông lỏng xuống.

Tiểu Thất bị Tống Lương Trác ôm lên ngựa trước, vừa hưng phấn vừa sợ hãi, nằm úp sấp không dám cử động, chờ Tống Lương Trác xoay người lên ngựa mới ôm chặt lấy cánh tay của hắn, khẩn trương nói: “Chạy chậm một chút, cao quá!”

Tống Lương Trác nhìn dáng dấp của nàng mà thoải mái cười to, khiến cho Tiểu Thất kinh sợ như gặp quái vật, xoay người nhìn thẳng hắn. Tống Lương Trác đặt tay dưới nách nàng, ôm vào, cười nói: “Tiểu Thất không cần sợ, ngồi rất vững.”

Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào Tống Lương Trác đang cười không ngừng, “Tống tri huyện chưa từng cười như vậy, ta còn tưởng chàng sẽ không cười to đây.”

Tống Lương Trác nghe thế có điểm xúc động, chân đá nhẹ vào bụng ngựa, đợi ngựa chạy chậm được một đoạn mới cong môi cười cười. Dường như đã rất lâu hắn không có cười to, quả là đã đè nén cảm xúc của mình quá lâu rồi. Nếu không phải vì người trong lòng này, hắn sợ là thật sự đã quên cách biểu đạt bình thường như thế nào.

Tống Lương Trác nhớ tới cảnh lúc trước cưỡi ngựa đạp thanh cùng Tử Tiêu, lại cúi đầu nhìn Tiểu Thất đang khẩn trương kề sát hắn, thầm than thời gian có thể thay đổi một người. Những màu sắc Tử Tiêu mang đến cho hắn, hoặc nồng đậm hoặc mỹ lệ, đều đã bị thời gian rửa sạch thành trắng đen.

“A a, cúi đầu, cây đấy!” Tiểu Thất ồn ào chỉ vào một nhánh cây đang vắt ngang trước mặt.

Tống Lương Trác hoàn hồn, ôm sát nàng cúi người về phía trước, Tiểu Thất nhân cơ hội này bèn túm lấy một nắm lá cây dương trong tay.

Tiểu Thất đem cuống lá này xâu chuỗi với phiến lá của lá khác, cứ như vậy kéo, kéo dài, chỉ chốc lát liền vòng thành một cái vòng tròn. Tiểu Thất hân hoan mang lên đầu, quay đầu nhìn Tống Lương Trác nói: “Xem được không?”

Cũng không xem là đẹp. Lá cây hơi vàng, mang lên đầu lại thấy quái dị không nói nên lời, nhưng lại được Tiểu Thất cằm nhọn mắt ngọc mày ngài đeo lên, quả thật cũng có vài phần thú vị.

Tống Lương Trác cười gật đầu, “Đẹp mắt.”

Tiểu Thất lại hứng khởi quay đầu đi, tiếp tục chơi đùa những lá cây còn lại trong tay.

Tống Lương Trác muốn cho Tiểu Thất thêm thời gian để nàng giảm bớt cảm giác khủng hoảng khi vào Tống phủ, trên đường cũng không vội vã. Vào đến ranh giới của Nhữ Châu, thuận đường mang nàng đi ngắm một trong tám cảnh đẹp của Nhữ Châu “Ôn tuyền hiểu tế”(*) một ngày.

(*)Ôn huyền hiểu tế: ngắm bình minh ở suối nước nóng

Đó là môt nơi rất tốt. Tuy chỉ là một trấn nhỏ, đã có một suối nước nóng từ xa xưa dùng không hết. Trấn này chẳng những có suối nước nóng lộ thiên, còn có những bể nước nóng riêng biệt ở trong. Tuyệt vời nhất là phong cảnh. Mỗi ngày, vào tờ mờ sáng, sẽ có vô số con suối phun ra dòng nước nóng hổi, khiến cho hơi nước xung quanh đều bốc hơi, toàn bộ trấn đều được vây trong mây mù, tựa như mộng lại tựa như huyền ảo, như chốn tiên cảnh. (trích đoạn trong tư liệu lịch sử).

Tống Lương Trác cũng không phải là muốn cùng Tiểu Thất tắm suối nước nóng mới đến, không biết đây là lần thứ bao nhiêu Tiểu Thất hỏi Tống Lương Trác, “Có phải muốn cùng nhau tắm hay không” thì phải thanh minh thêm một lần: “Không phải, mang Tiểu Thất đến xem cảnh đẹp tráng lệ khi mặt trời mọc. Vốn định mang nàng đi Xuân Đào Viên, nhưng lúc này lại không có hoa đào để ngắm.”

Tiểu Thất gật gật đầu, tựa vào lòng Tống Lương Trác xem trấn nhỏ này. Quả thật là bị sương mù bao quanh khắp nơi, nhìn có chút mông lung.

Trong trấn có rất nhiều quán trọ, các quán trọ đều có tiểu nhị đứng đợi để phục vụ ngay lập tức. Tống Lương Trác biết, thực ra các quan lớn, thậm chí Hoàng Thượng ngẫu nhiên cũng sẽ đến nơi này, điều đó cũng khiến cho trấn nhỏ này có vẻ phồn hoa khác thường.

Tống Lương Trác tìm một quán trọ hạng trung, tiểu nhị ở ngoài cửa liền chạy đến cười giúp dẫn ngựa. Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất xuống ngựa, chợt một cây hợp hoan* nở đầy hoa màu đỏ trồng trước cửa một nhà cách đó không xa đập vào mắt. Tống Lương Trác buông mắt xuống, chờ mã xa phu chạy đến mới dặn dò tiểu nhị, đi vào quán trọ.

Khi đó đã chạng vạng, dưới lầu là các khách nhân rải rác ngồi ăn cơm chiều. Tống Lương Trác thuê hai gian phòng, dặn dò mã xa phu hai câu rồi theo tiểu nhị lên lầu.

Tiểu nhị tinh ranh, hơi khom lưng đi phía trước cười nói: “Gia có muốn tắm hay không? Ở hậu viện có bể nước nóng. Vừa có thể tắm rửa, vừa giải tỏa mệt mỏi. Gia đi đường mệt nhọc, không ngại thử xem, giá cả cũng không cao, chỉ có mười hai lượng bạc.”

Tống Lương Trác quay đầu nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất chớp chớp mắt gật đầu.

Tiểu nhị thấy thế vui mừng nói: “Tiểu nhân sẽ đưa gia đến Phong nguyệt trì, hắc hắc, đêm nay đúng lúc nhàn rỗi. Gia không cần lo lắng, ở đây cũng an toàn như ở nhà, tiếng động lớn thế nào cũng được.”

Tống Lương Trác khẽ nhíu mày, Tiểu Thất chỉ lo nhìn thực khách dưới lầu, cũng không nghe được ý tứ khác lạ gì.

Tiểu nhị nhanh nhẹn đổi đệm giường mới, mở cửa sổ nói: “Gia có thể xem thử, vị trí căn phòng này rất tốt. Sáng sớm không cần ra ngoài cũng có thể ngắm cảnh qua cửa sổ. Gia thấy thế còn chưa hết, nước trong phòng đều là nước nóng tự nhiên của nhà chúng ta. Ha ha.” Tiểu nhị nói xong thì xoa xoa tay cười cười.

Tống Lương Trác biết là hắn muốn được thưởng, từ lúc hắn làm tri huyện Thông Hứa đã không làm chuyện này, trên người cũng không mang theo bạc vụn, có hơi xấu hổ. Tiểu Thất liếc mắt nhìn tiểu nhị, vẫy tay nói: “Trong bể nước ấm có cá hay không?”

“A?” Tiểu nhị sửng sốt há mồm, liền cười nói: “Phu nhân nói đùa, nước kia nóng hổi, nếu có cá thì đã bỏng chết từ sớm rồi.”

“Oh.” Tiểu Thất lấy một viên trân châu đưa qua, “Thưởng cho ngươi, chuẩn bị đồ ăn tốt một chút, ta muốn có cá hấp.”

Tiểu nhị cũng đã nhìn thấy ở chợ, thấy người trước mắt tuy không thưởng vàng bạc, nhưng viên trân châu kia lớn bằng ngón cái, vừa thấy cũng biết là hàng tốt. Tiểu nhị vội vàng cười cầm lấy, còn nói vài điều tốt lành nữa rồi mới lui ra ngoài.

Tặng thưởng cũng không phải là thói quen của Tiểu Thất. Bạc của Tiểu Thất cũng không dùng thưởng cho hạ nhân, có một lần Phán Đệ thưởng cho tiểu nhị ở tửu lâu một nén bạc nhỏ, Tiểu Thất nhanh tay lẹ mắt lấy trở về, đổi thành bạc vụn ít ỏi. Tiểu Thất nói, đao tốt thì phải được dùng thường xuyên.

Nhưng trước khi đi mỹ phụ nhân đã cố ý dặn, ở Tống phủ không thể keo kiệt giống như ở nhà, sẽ bị người ta chê cười, cho nên khi cần thưởng thì thưởng, còn đặc biệt chuẩn bị một túi vàng bạc vụn cùng trân châu. Mỹ phụ nhân nói, xã giao tốt cũng là một cách dùng dao tốt.

Vẻ ngạc nhiên của Tiểu Thất với bể nước nóng là không hề che giấu. Tiểu nhị còn cố ý dặn lại, trước khi tắm nước nóng thì nên ăn một ít, nhưng không thể ăn quá nhiều. Tiểu Thất chỉ ăn một chén cháo thịt, dùng khăn gói vài miếng điểm tâm lại rồi năn nỉ Tống Lương Trác đi tắm.

Thật ra Tống Lương Trác cũng chỉ ghé nơi này có một lần, là cùng Tử Tiêu cùng huynh muội Ôn gia đến đây ngắm cảnh. Thật ra hắn không có ý muốn đến chốn cũ ôn lại chuyện xưa, chỉ là khi nãy nhìn thấy cây hợp hoan mang ý nghĩa đoàn tụ trước cửa quán trọ, dưới đáy lòng vẫn có cảm giác hơi khác lạ.

Thời gian sẽ xóa đi rất nhiều, nhưng cũng không thể giống chữ viết trên cát bị gió thổi qua thì sẽ biến mất không để lại gì được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.