Cô Gái Ấy?

Chương 18




Nghê Gia hết sức bình tĩnh đi tới, ngồi xuống chỗ của mình trong ánh mắt cười như có như không của Việt Trạch, không biết đưa mắt nhìn đi đâu, đành gãi gãi mũi: “Khụ, bạn học của tôi tạm thời có việc, đi rồi”.

Việt Trạch gật gật đầu, ra vẻ rất tin cô: “Tôi biết”.

“...”

Anh đã có cách để Nghê Lạc gọi cô ra đây, nhất định là ngay từ đầu đã nhận ra cô đang nói dối rồi, thứ đàn ông nham hiểm! Anh đã nhận ra cô không muốn đi rồi mà vẫn khăng khăng lừa cô ra đây, để cô xấu hổ thế này, thứ đàn ông biến thái!

Nghê Gia đã hạ quyết tâm không trao đổi bất kỳ ánh mắt nào với Việt Trạch, mà chỉ luôn im lặng nhìn về phía Nghê Lạc – thằng đần đã bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền soàn soạt.

Nghê Lạc quả đúng là ngố, không nhận ra giữa hai người có vấn đề, còn vui tươi hớn hở nhìn Nghê Gia, cười tươi như bông hướng dương: “Nghê Gia, anh Việt Trạch tốt lắm. Anh ấy biết dạo này em đang học quản trị nên cho em mượn hết chỗ bài vở ghi chép của anh ấy ngày xưa”.

Nghê Gia thấy bộ dạng siêng năng hiếu học lại phấn khởi bừng bừng của Nghê Lạc, thật sự không biết nói gì, ánh mắt miễn cưỡng chuyển đến cái mũi cao thẳng của Việt Trạch, nhưng vẫn không nhìn vào mắt anh, nho nhã lịch sự nhưng hơi thiếu tự nhiên nói: “Cám ơn!”.

“Có gì đâu.” Việt Trạch mỉm cười, sao nghe có ý xấu đâu đây, “Nghê Lạc như em trai tôi, là việc nên làm mà”.

Nghê Gia siết chặt tay, rất muốn lật bàn, ai là em trai anh? Nhận họ quàng xiên gì chứ?

Nhưng Nghê Lạc đi đến đâu cũng không sửa được cái tính nết của mình, nghe Việt Trạch nói thế, ngay lập tức bắt đầu làm phản, nhận họ lung tung: “Anh Việt Trạch, anh tốt bụng thật đấy. Nếu em có một người anh trai như thế thì tốt biết bao, nhất định có thể học được nhiều điều bổ ích”.

Nghê Gia cố lắm mới không bóp nát cái ghế. Hàng chân mày thanh mảnh của cô hết chau lại nhướng.

Thì ra thằng nhóc thối này trước đây học hành trớt quớt đều do người chị là cô đây không làm gương hả? Muốn có anh trai như thế thì chị đóng gói mày lại tống sang nhà họ Việt làm cháu thừa tự cho nhà người ta luôn nhé!

Việt Trạch ý tứ sâu xa nhìn khuôn mặt cứng đờ đến nỗi có thể làm bàn giặt quần áo của Nghê Gia, mắt dào dạt ý cười, nói: “Anh cảm thấy chị gái cậu rất tốt”.

Câu này nghe kiểu gì cũng thấy sặc mùi ẩn ý.

Nghê Lạc chỉ là bé thỏ trắng ngây thơ, đương nhiên không nghe ra ẩn ý trong lời của Việt Trạch, còn nghiêng đầu sang, ra chiều nhìn chằm chằm Nghê Gia, ánh mắt tìm tòi nhòm từ trên xuống dưới. Cậu chống cằm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới cân nhắc nói từng câu từng chữ: “Thỉnh thoảng nghĩ kể cũng tạm được. Nhưng tiếc là lại không chịu nghĩ”.

Việt Trạch nhịn cười, uống trà.

Nghê Gia: “...”.

Mày mới không chịu nghĩ, cả nhà mày đều không chịu nghĩ!

Nhưng mình cũng nằm trong phạm vi cả nhà nó, thật là, mắng người cũng bị liên đới dính đòn.

Nghê Lạc thấy sắc mặt Nghê Gia xám ngoét, còn an ủi: “Ngoan, tiếp tục cố gắng đi, đừng nản chí. Một ngày nào đó, chị sẽ trở thành người chị gái tốt số một trong lòng em”.

Nói xong, cậu vò tóc Nghê Gia rối như cái ổ gà.

Thằng khốn Nghê Lạc ba ngày không ăn đòn đã lên nóc nhà lật ngói!

Sau khi trêu cô, Nghê Lạc nhớ ra cái gì đó, quay sang hỏi Việt Trạch: “Anh Việt Trạch, buổi họp mặt các nhà quản trị khi nãy anh nói là hoạt động gì thế?”.

“Là một số công ty xuất sắc trong và ngoài nước họp bàn với nhau, thảo luận phương án quản lý, chia sẻ kinh nghiệm và bài học thực tế.” Việt Trạch bổ sung thêm, “Nếu cậu có hứng thú, lần sau anh sẽ đưa cậu đi xem”.

Dụ dỗ bắt cóc thiếu niên đẹp trai nhà người ta một cách trắng trợn!

Nghê Gia tự thầm lẩm nhẩm vô số lần câu: “Nghê Lạc là em trai tôi, Nghê Lạc là em trai tôi...”.

Nhưng ánh sáng sùng bái chói lòe trong mắt Nghê Lạc cũng thật là gai mắt, hễ nhìn thấy Việt Trạch là cậu lại kính trọng xáp tới, còn nhìn thấy chị ruột thì như thấy em gái, không biết lớn nhỏ, vênh váo tự mãn, còn hay xù lông.

Nghê Gia giày vò mình một chốc, cuối cùng im lặng không phản đối, chỉ cần là chuyện tốt giá hời có lợi cho Nghê Lạc tội gì mà không vơ lấy.

Phải nhịn!

Tuy Nghê Gia nổi máu ghen tị, nhưng vẫn rất hiểu lý lẽ, biết phải lấy đại cục làm trọng.

Nghĩ như vậy, cô miễn cưỡng chiều theo. Cô thật sự là người chị vĩ đại nhất vô tư nhất khoan dung nhất trên đời này, Nghê Lạc còn không lau bóng đôi mắt của chú mày đi rồi nhìn cho rõ!

Nghê Gia mặc xác hai người kia, tự lấy rau xà lách cuộn thịt nướng nhét vào miệng.

Việt Trạch ngước mắt nhìn cô ngoan hiền dùng bữa, trong mắt lóe lên ý cười, nhưng cũng không nói gì cả.

Nghê Lạc thì ngược lại, có bao nhiêu câu hỏi gần đây gặp trong sách vở đều đem ra xin Việt Trạch chỉ bảo hết. Việt Trạch cũng rất kiên nhẫn, lại mát tính, giảng giải tỉ mỉ cho cậu từng li từng tí một.

Nghê Gia rất có giác ngộ ngoan ngoãn làm phông nền.

Nhưng trong lúc vô tình phân tâm, nghe bọn họ thảo luận đến những chuỗi dài thuật ngữ, nhìn Việt Trạch cầm giấy bút giảng cho Nghê Lạc, Nghê Gia hơi giật mình.

Dưới ánh đèn vàng, thằng bé bướng bỉnh Nghê Lạc nghiêm túc và tập trung hiếm có, không giống như cậu thiếu niên lỗ mãng thường ngày nữa, mà như một thanh niên đang tràn đầy tự tin chờ bước chân vào xã hội. Nghê Lạc như thế làm cô cảm động, lại càng làm cô yên tâm.

Mà dưới ánh đèn mông lung, Việt Trạch vừa bình thản vừa nghiêm chỉnh, tay cầm bút chì, mạnh mẽ viết chữ vẽ hình trên giấy, giọng nói trầm thấp. Nên mới nói, đàn ông khi nghiêm túc là quyến rũ nhất...

Nghê Gia đỏ mặt, cuống quýt thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đút miếng xà lách rõ to vào miệng.

Cơm nước xong xuôi ra đường, Nghê Lạc và Việt Trạch vẫn tiếp tục thảo luận phương pháp làm việc thực tế của cơ cấu tổ chức dạng trực tuyến và tham mưu. Mặt Nghê Gia dài ra, quả thật không thể miêu tả nổi tâm trạng câm lặng hỏi trời xanh hiện giờ của cô.

Các nữ sinh trên đường lúc đi ngang qua cô đều bị thu hút phải ngoái đầu lại. Nghê Gia đoán, trong lòng họ nhất định đang nghĩ, ồ, một người đẹp và một đôi gay!

Đi cùng hai anh chàng đẹp trai thực tình chẳng có chút cảm giác ưu việt nào.

Tới cổng trường Nghê Lạc, Nghê Gia bất chợt phát hiện ra sẽ phải đi riêng với Việt Trạch, lập tức véo Nghê Lạc, ra lệnh: “Đưa chị về trường!”.

Nghê Lạc không hiểu gì, chỉ chỉ sang phía đối diện: “Có vài bước thế này mà còn bắt em đưa?”.

Nghê Gia không nhìn Việt Trạch, chỉ trừng mắt nhìn Nghê Lạc, từng chữ đều đượm vị cảnh cáo: “Đưa chị về ký túc xá, đêm khuya rồi, không an toàn”.

Nghê Lạc bị câu nói của cô kích thích đến giật cả mình: “Không an toàn? Ai không an toàn? Chị nói chị hay nói người xấu đấy?”, cuối cùng còn quái gở bỏ nhỏ thêm một câu: “Nếu chị gặp người xấu, em sẽ thắp hương thay tên xấu xa đó được không?”.

Nếu không phải đang mặc váy ngắn, Nghê Gia đã đá bẹp cái mỏ ti tiện của cậu!

Trở mặt cũng nhanh ghê, vừa rồi nói chuyện với Việt Trạch thì rõ đàng hoàng chững chạc, nghiêm túc tập trung, chú mày là máy ghi âm thay đổi giọng nói à?

Tận sâu nội tâm Nghê Gia còn chưa oán thán xong, cái máy hai giọng Nghê Lạc lại bắt đầu vận hành, lễ phép khôn khéo: “Anh Việt Trạch, lần sau nếu còn vấn đề gì chưa hiểu, em sẽ lại liên lạc với anh ạ”.

Việt Trạch gật gật đầu.

Mặt Nghê Gia cứng đến nỗi suýt nữa bị phong hóa rụng xuống đất.

Khuôn mặt tươi cười của Nghê Lạc nhìn Nghê Gia lại lập tức biến sắc. Cậu đột ngột giơ tay xoa xoa vò vò đầu cô, không có lớn nhỏ tôn ti gì hết.

Nghê Gia cáu điên, vừa muốn đá cậu thì kẻ gây họa đã cong đuôi chạy trốn rồi, còn vừa chạy vừa hét lên với cô: “Nghê Gia, chị ngoan ngoãn cho em, đừng gây chuyện đó!”.

Ngoan ngoãn cho em, đừng gây chuyện...

Nghê Gia đứng trong gió đêm trước cổng trường, hoàn toàn mụ mị rồi...

Cô khó chịu xoay người, nhìn Việt Trạch, ánh mắt anh trong vắt khẽ đậu trên người cô, trên mặt như có nét cười thấp thoáng.

Nghê Gia nói rất đúng phép tắc: “Vậy tôi đi trước đây”.

Việt Trạch tò mò: “Không phải em sợ gặp người xấu sao, tôi đưa em đi nhé?”.

Nghê Gia cười ha ha khoát tay: “Vừa rồi tôi chỉ nói đùa với Nghê Lạc thôi, tôi đi trước đây, tạm biệt anh”, nói xong co cẳng bỏ chạy.

Ánh mắt Việt Trạch lóe lên, anh đi theo một bước, hơi nhoài người, bắt được cánh tay bé nhỏ của cô, kéo cô lại.

Nghê Gia bất ngờ bị kéo một cái, đã nằm gọn trước lồng ngực anh.

Hơi thở ấm áp mà sắc bén của chàng trai trẻ phả vào mặt cô. Tim Nghê Gia bỗng như ngừng đập, hai má nóng ran, cô cuống quýt đẩy anh ra, cố để mình đứng vững.

Nhưng anh vẫn giữ chặt cô, lặng lẽ nhìn cô luống cuống, trên môi hiển hiện nụ cười khoái trá hiếm thấy.

“Tôi đưa em về ký túc xá nhé!” Anh lặp lại.

Ai cần anh đưa chứ?

Nghê Gia thở hổn hển, muốn vùng ra. Anh lại dùng thêm sức, tay cô hết đường cựa quậy.

Buổi tối mùa hè, nhiệt độ trong lòng bàn tay như muốn làm cô tan chảy. Cô ra sức lườm anh: “Anh bỏ ra!”.

Anh mỉm cười, ánh sao lóe lên trong đôi mắt đẹp: “Không bỏ!”.

“...”

Cái người này bị làm sao thế?

Nghê Gia tức đỏ mặt, người tự nhiên đối xử tốt với cô, chơi trò mập mờ là anh. Người nói với người khác không quen cô cũng là anh. Giờ người chơi trò động chạm da thịt với cô lại là anh.

Nghê Gia vốn định đá anh, nhưng cô thừa hiểu, Việt Trạch là thanh niên biết bắn súng biết cận chiến ra tay còn nhanh hơn súng của Liễu Phi Dương, chứ chẳng phải là cậu ngốc Nghê Lạc chỉ ăn một cú đá của cô đã kêu gào ầm ĩ.

Cô có làm gì, với Việt Trạch mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi. Mà rất có thể vì đánh nhau mà sinh ra sự đụng chạm gần gũi hơn nữa.

Nghê Gia tức điên, mắng khẽ: “Đồ củ cải lăng nhăng!”.

Việt Trạch bị cô chọc cười: “Sao em biết tôi lăng nhăng? Hơn nữa, câu này chẳng phải nên do bạn gái tôi nói hay sao?”.

Đã kéo tay còn trêu ghẹo trắng trợn? To gan lớn mật, vô sỉ hèn hạ!

Nghê Gia hoảng loạn đưa mắt nhìn quanh, tìm người giúp đỡ, nhưng sinh viên đi qua ai cũng nhìn cô đầy ngưỡng mộ, tưởng cô đang giận dỗi với bạn trai. Cô lại đưa mắt nhìn quanh tiếp, thấy bản mặt Tiểu Minh cố nhịn cười đến suýt nội thương. Đúng rồi, cậu chủ nhà anh ta cuối cùng đã thông suốt rồi, bắt đầu chủ động hơn, anh ta kích động đến nỗi muốn đưa một cuộn dây thừng đến để giúp quấn Nghê Gia lại.

Nghê Gia nghiến răng lườm anh ta, anh nén cười còn khó coi hơn khóc!

Việt Trạch vẫn không nặng không nhẹ nắm tay cô, không buông ra, Nghê Gia quýnh lên: “Việt Trạch, cô em gái của dòng họ thế giao là để cho anh tùy tiện động tay động chân à?”.

Việt Trạch thoáng sửng sốt, khi tỉnh táo lại, nét cười trong đôi mắt đen thẳm lại dâng lên cao hơn: “À, thì ra là vì thế. Chẳng trách hôm nay em cứ là lạ”.

Mặt Nghê Gia càng đỏ hơn, anh nói như thể cô đang ghen thật. Cô xấu hổ muốn chết được, vùng ra toan chạy trốn.

Anh càng nắm chặt hơn, không cho cô đi, còn đặt tay kia lên bả vai cô, kéo cô quay lại nhìn anh.

Nghê Gia biết sức mình không đọ nổi anh, xung quanh nhiều người, cô cũng không muốn đóng phim truyền hình ở đây, chỉ có thể cắn môi, im lặng tức tối nhìn đi chỗ khác.

Anh thấy cô tức đến nỗi chu cả cái miệng nhỏ ra, không khỏi mềm lòng, thở ra một hơi thật dài: “Anh thật sự rất không thích người khác bàn luận về người anh để ý”.

Nghê Gia sửng sốt, không chu miệng nữa, không nghiến răng nữa, anh nói thế nghĩa là sao?

Việt Trạch thấy cô đang tập trung nghe anh nói, anh cong môi cười dịu dàng.

“Thật sự rất mâu thuẫn. Anh rất muốn quang minh chính đại theo đuổi em, để tất cả mọi người thấy em chính là người con gái anh thích.” Giọng anh trong như một khe suối nhỏ, “Nhưng anh không muốn em bị áp lực. Nếu như người khác nhìn thấy em, không gọi em là Nghê Gia mà lại nói là ‘ai đó của Việt Trạch’, tên em sẽ luôn gắn với tên anh, như vậy rất bất công. Với tính cách của em, em sẽ tủi thân mà nhỉ?”.

Nghê Gia vừa xấu hổ, lại vừa thoải mái và ấm áp.

Anh bày tỏ cũng vào thẳng thắn gớm, làm người ta nghe xong mà xấu hổ muốn ngất luôn.

Mà sự khó xử của anh lại khiến trái tim cô dần bình thản, rồi tràn ngập sự cảm động. Không ngờ anh lại lo nghĩ cho cô nhiều đến thế.

Nghê Gia bỗng thấy toàn thân nóng bừng, càng đỏ mặt cúi gằm xuống. Anh nói thế, giờ cô phải đáp thế nào? Đột ngột quá, cô còn chưa nghĩ kĩ!

Anh thấy mặt cô đỏ au như quả cà chua, không đành lòng tăng thêm áp lực cho cô nữa, chỉ lặng lẽ nắm tay đưa cô về.

Nghê Gia chậm rì rì đi theo, thấy lòng bàn tay anh rất nóng, hơi nóng lan đến cả trái tim cô.

Việt Trạch thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cô vẫn luôn giữ vẻ luống cuống như một con thú non. Anh khẽ nhếch môi cười, theo bản năng càng nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay mình, dắt cô đi giữa gió đêm.

Đi một đoạn dài, không biết là do gió đêm xua tan đi những lo lắng hay trong tiềm thức cảm thấy ở bên nhau thế này mới bình thản và tốt đẹp làm sao mà Nghê Gia dần bình tĩnh lại.

Khi cô vừa sống lại, cô từng nói chuyện kết hôn với bà nội, lúc đó cô cho rằng tình yêu là thứ ít quan trọng nhất.

Hiện giờ, quan điểm của cô vẫn chưa thay đổi.

Bất kể là góc độ lợi ích hay góc độ tình cảm cá nhân, Việt Trạch chắc chắn là đối tượng phù hợp với cô nhất.

Tình cảm cô dành cho Việt Trạch đến giờ chỉ có thể nói là rung động chứ chưa phát triển đến mức say đắm sống chết có nhau. Còn tình cảm của Việt Trạch dành cho cô, cô không rõ lắm, hẳn là hơn thích một chút nhưng chưa đến yêu nhỉ? Như vậy cũng rất tốt, công bằng, không ai nợ ai.

Hơn nữa, với hiểu biết của cô về Việt Trạch, anh không phải kẻ dễ dãi tùy tiện, giáo dục của gia tộc làm anh có trách nhiệm, thận trọng hơn những người đàn ông bình thường.

Nếu như có thể phát triển tình cảm với Việt Trạch, cô mong còn không được, nói gì đến từ chối.

Cô dần bình tĩnh lại, ngón tay hơi dùng sức, chủ động nắm tay anh.

Việt Trạch cảm nhận được lực của bàn tay cô, mềm mại và êm ái, bước chân anh như ngừng lại, trong tim trong mắt tràn đầy niềm vui sướng.

Anh cúi đầu nhìn cô, ý cười ấm áp trong mắt không tài nào che giấu nổi. Đúng lúc cô cũng nhìn sang, chỉ thấy ánh đèn đường vàng vọt lờ mờ chiếu qua bụi cây um tùm hắt lên lưng anh, khuôn mặt luôn lạnh nhạt của anh giờ khắc này lại ấm áp đến kì lạ.

Ý cười chan chứa nơi khóe môi đáy mắt đẹp đến nỗi làm con tim thổn thức!

Hai má Nghê Gia nóng bừng, cúi đầu chậm rãi đi theo anh, khuôn miệng tươi cười chân thành khi nãy vĩnh viễn in sâu vào ký ức đêm nay.

Đến cổng ký túc xá, anh vẫn nắm tay cô, lưu luyến không muốn bỏ ra. Một lúc sau, Nghê Gia mới ra sức rút tay ra khỏi tay anh, gió đêm thổi qua bàn tay được nắm chặt ủ ấm đến ướt mồ hôi, hơi lạnh bắt đầu thấm vào xương tủy.

Cô nghĩ ngợi một lát rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm của anh: “Em cảm thấy cứ như thế này cũng rất tốt”.

“Anh rất tốt.” Nghê Gia khẽ đảo mắt, ngượng ngùng mím môi, “Nhưng như anh đã nói, em không muốn đi đến đâu cũng bị khuất dưới bóng anh”.

“Đương nhiên”, cô vuốt vuốt mái tóc dài bị gió đánh rối, nhoẻn cười, “em cũng không cho rằng mình không xứng với anh. Nhưng em hi vọng, chờ khi em thành công hơn, chúng ta có thể thoải mái công khai ở bên nhau!”.

Việt Trạch im lặng không nói gì, nhìn cô chăm chú.

Trong bóng đêm, gương mặt cô vẫn vốn ửng hồng vì thẹn thùng căng thẳng, giờ lại toát lên vẻ thản nhiên và thông suốt. Đôi mày thanh mảnh cong cong, đôi mắt mát lành trong vắt, chỉ nhìn một cái đã có thể nhìn thấy nội tâm tươi vui và tự tin của cô.

Trong nháy mắt này, Việt Trạch cũng thổn thức con tim!

Đây chính là cô gái lần nào cũng có thể làm anh trầm trồ! Đây chính là cô gái có một không hai trên đời này với anh!

Nếu có được, là ta đã gặp may (*)

(*) Trích câu văn của Từ Chí Ma trong Gửi Lương Khải Siêu.

Việt Trạch nghiêm túc gật đầu: “Được!”.

Nghê Gia cười toét miệng: “Cảm ơn anh!”.

“Có điều”, cô nghĩ ngợi, mặt càng đỏ hơn, rũ mắt xuống, cười trộm, “trước đó, chúng ta đành yêu đương bí mật nhé!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.