Cô Gái Ấy?

Chương 17




Với Việt Trạch mà nói, kiểu yêu đương bí mật này thật sự vô cùng... kì lạ.

Anh của ngày trước rất đơn giản và có nguyên tắc, trọng tâm cuộc sống rất rõ ràng: quản lý tốt sản nghiệp dòng họ, quảng giao nhưng bạn bè trong giới lại hạn chế.

Tới giờ anh vẫn chưa từng nghĩ mình yêu đương sẽ như thế nào, bởi anh không nghĩ người có tính cách nhạt nhẽo như anh cũng có tình cảm rung động. Thỉnh thoảng có người hỏi, anh cũng tự nhiên cho rằng, chẳng cần yêu làm gì, tìm một cô gái môn đăng hộ đối kết hôn luôn, rồi bình yên sống qua ngày.

Đôi khi trong đầu cũng có những ý nghĩ khác xẹt qua, nhưng anh cũng tuyệt đối không đoán được tình huống này, Việt Trạch anh lại chịu làm người tình bí mật của người khác?

Có vẻ như anh bị xem thường quá rồi.

Nhưng sự kích động và hưng phấn kì lạ trong lòng là sao đây?

Lúc nghĩ thế, Việt Trạch đang chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi còn đứng trước gương chỉnh lại vài sợi tóc.

Tiểu Minh đứng bên cạnh, vui như trẩy hội. Tuy anh Ba nhà họ thường bảo người trên thương trường nhất định phải chú ý hình ảnh, nhưng chải chuốt từ đầu đến chân mất hơn tiếng đồng hồ như hôm nay... thật là...

Hơn một giờ, với tác phong năng suất cực cao của anh thì đã mở được một cuộc họp rồi. Xem ra rốt cuộc anh đã thông suốt thật rồi, đúng là làm người ta xúc động mà.

Tiểu Minh cười ha ha hai tiếng gượng gạo: “Hôm nay anh Ba rất đẹp trai, việc hẹn hò nhất định sẽ mã đáo thành công”.

“...”

Được một người đàn ông khen đẹp trai... Ghê hết cả người!

Lại còn mã đáo thành công nữa?

Chút cảm xúc căng thẳng lần đầu tiên hẹn hò của anh bị cậu ta nhìn rõ ràng đến thế sao?

Việt Trạch sắt mặt lại, lạnh lùng nhìn Tiểu Minh, người kia run lên, quả nhiên không nên mở miệng trêu đùa chuyện cá nhân của anh Ba, nét cười khó coi lập tức biến thành mếu xệu.

Việt Trạch nhìn anh ta một lát mới thờ ơ nói: “Còn phải luyện cười nhiều”, rồi ra khỏi nhà.

Tiểu Minh lập tức nghiêm túc theo sau, cứ ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng vẫn không kiềm được, hỏi: “Anh Ba, lần hẹn hò này của hai người, yêu cầu của cô Nghê Gia có phải hơi lạ không?”.

“Lạ gì?” Mặt Việt Trạch tỉnh bơ, “Tôi thấy rất tốt!”.

“Nhưng”, khuôn mặt méo xẹo của Tiểu Minh thộn ra hệt như khúc gỗ, “có lần hẹn hò chính thức đầu tiên của ai lại là đi ăn sáng với nhau chứ?”.

Việt Trạch: “...”.

“Sao hôm nay cậu lắm lời thừa thãi thế. Im miệng một tuần cho tôi.”

Tiểu Minh oán thầm, nếu không có sức ép, bình thường em toàn tự động im miệng một tháng.

Suốt mấy ngày sau đêm tỏ tình, Nghê Gia đều bộn bề công việc. Vào ngày kỉ niệm thành lập trường, khoa Đạo diễn, khoa Biển diễn và khoa Biên kịch muốn diễn một vở kịch quy mô lớn. Nghê Gia và biên kịch phải viết xong trong thời gian ngắn nhất mới có thể đảm bảo quy trình phía sau được tiến hành suôn sẻ.

Cô bận đến nỗi chỉ có dành chút thời gian ăn sáng ra để hẹn hò.

Địa điểm hẹn là vườn trúc gần trường học. Sáng sớm, trong vườn phần lớn là các cụ ông cụ bà đi tập thể dục, gần như không có thanh niên nên không sợ bị người khác nhìn thấy.

Ban đầu, Việt Trạch vẫn rất có phép tắc chỉ nắm tay Nghê Gia đi trên con đường mòn trong rừng trúc bảng lảng sương sớm. Nhưng rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, anh cựa ngón tay, đổi thành mười ngón đan vào nhau.

Nghê Gia thoáng ngẩn ra, đáy lòng gợn lên niềm xúc động, cô chưa từng nắm tay thế này với ai.

Cô đi sát gần anh thêm một chút, ngẩng đầu hỏi: “Anh học được ở đâu thế?”.

Việt Trạch mỉm cười, suy nghĩ một lát, cuối cùng thành thật thừa nhận: “Nghê Lạc dạy đấy”.

“...”

Việt Trạch sẽ không làm theo bộ “Sách lược cưa cẩm hẹn hò” của Nghê Lạc chứ?

Học ai không học, lại đi học cái đồ củ cải lăng nhăng Nghê Lạc kia?

Nghê Gia căng thẳng, vặn hỏi: “Nó dạy anh cái gì? Đừng học thói hư tật xấu của nó!”.

“Ấy, em đang nói về em trai mình đấy.” Anh tốt bụng nhắc nhở cô.

Nghê Gia xù lông: “Chính vì nó là em trai em nên em mới biết tỏng đức hạnh của nó. Những mặt khác nó rất tốt, nhưng riêng vấn đề đối xử với bạn gái thì không ra gì!”.

Việt Trạch thấy cô lo lắng gào thét, kéo cô lại dỗ dành, lại căn cứ theo cách Nghê Lạc đã dạy, rất đen tối ôm cô vào lòng: “Được được được, anh không nghe”.

Sự chú ý của cô dồn cả vào việc khác, đương nhiên không ý thức được việc anh đang ôm cô rất chặt, tâm hồn phơi phới áp cằm vào thái dương cô.

Cô còn trộm nghĩ, chà, chàng này ngoan ghê, cũng biết dỗ dành mình đấy. Thế nên cô hết sức hài lòng mềm giọng hỏi: “Nó đã dạy anh những gì?”.

“Ừm, để anh nghĩ...” Cô gái trong vòng ôm mềm mại thế này, Việt Trạch đương nhiên càng thật thà, “Nó dạy anh cách đoán màu áo trong để trêu ghẹo...”.

“Nó muốn ăn đòn à?” Nghê Gia cáu tiết, lập tức biến thành một con nhím.

Việt Trạch càng cười sảng khoái, cũng ôm chặt cơ thể bé nhỏ vì nhất thời tức giận mà nhích tới nhích lui.

Tiểu Minh và Tiểu Lượng theo đằng sau, than thầm, ác ghê, hại em vợ tương lai thế này đây!

Hai người thân mật đi được một lát, Nghê Gia vô tình ngẩng đầu, bỗng dưng cứng đờ cả người, người đang chạy bộ trong ánh nắng mai đằng kia chẳng phải là Nghê Lạc sao?

Chuyện bí mật phải làm sao đây?

Trong đầu Nghê Gia nổ ầm một tiếng, đầu óc trống rỗng, theo phản xạ giơ chân đá thẳng về phía người đang dịu dàng nhìn cô, tức bạn nhỏ Việt Trạch còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra...

Trong cái nhìn kinh ngạc của Tiểu Minh, Việt Trạch xưa nay chưa từng bị ai đá bất ngờ ngã xuống... đống lá trúc xanh to tướng được quét gọn vào ven đường.

Giữa ngút ngàn những lá trúc bay bay, Nghê Gia cũng chẳng buồn đưa mắt ngó Việt Trạch lấy một cái, chạy thẳng đến chỗ Nghê Lạc...

Tiểu Minh nhìn Việt Trạch rõ ràng chưa kịp phản ứng đã bị đá ngã vào đống lá trúc, lòng cảm khái vô ngần: người bên gối quả đúng là có một không hai!

Nghê Gia chạy như bay đến trước mặt Nghê Lạc, tim đập rộn lên, vờ ngạc nhiên: “Sao sáng sớm đã ra đây chạy bộ?”.

Nghê Lạc gỡ tai nghe ra, cũng rất ngạc nhiên: “Ngày nào em chẳng chạy ở đây, nhưng mà chị ấy, chị cũng biết rèn luyện cơ thể á?”.

Nghê Gia muốn trốn cậu, cười gượng hì hì hai tiếng, lập tức vẫy tay: “Được, tạm biệt”.

Nói xong, giả vờ tiếp tục chạy về phía trước.

“Ê!” Nghê Lạc túm lấy cô, không tốn chút sức nào đã giật cô lại, “Kể cho chị nghe một chuyện buồn cười cực”.

“Ha ha, chị không có hứng”. Nghê Gia vội chạy thoát thân, lại bị cậu xách lại. “Nói cho chị biết nhé, anh Việt Trạch là dạng thoạt nhìn đã thấy không bao giờ yêu đương, mà lại đi hỏi em kinh nghiệm đấy, thú vị lắm.” Nghê Lạc níu bả vai Nghê Gia, không cho cô chạy, còn cười ha ha, “Ông nội anh Việt Trạch nhất định sẽ cảm ơn em, nhưng em rất tò mò, anh ấy thích kiểu con gái thế nào nhỉ?”.

Nghê Gia đần mặt, rất muốn đạp chết thằng ôn con này.

Nghê Lạc hỉ hả nói xong, liếc xéo Nghê Gia một cái, đả kích không hề nể nang: “Nghê Gia, chị nữ tính một chút được không? Động một chút là lại hung thần ác sát đá người ta, không thùy mị, lại võ công đầy mình, anh nào thèm ngó đến chị? Sau này đừng có ế chồng lại dựa dẫm vào em, nghe rõ chưa?”.

“Mày muốn chết hả?” Nghê Gia không nhịn được nữa, đạp cho cậu một cái. Nghê Lạc đã buông cô ra, lanh lẹ né tránh, cười ha ha co giò bỏ chạy, còn gào lên bảo cô: “Sau này đừng có ế chồng lại dựa dẫm vào em, nghe rõ chưa?”.

Nghê Gia tức đến nỗi chỉ muốn xông lên xé nát cái miệng thối tha của cậu. Ai ế chồng? Ai dựa dẫm vào cậu?

Lại còn gì mà không nữ tính, không thùy mị, võ công đầy mình, hễ động đến là đá người. Đúng là nói bậy! A... Vừa rồi có phải cô đã đá Việt Trạch một phát không, lại còn là cú đá ác độc hết sức tiêu chuẩn...

O__O

Cô lập tức vắt chân lên cổ chạy về thì thấy Việt Trạch vẫn còn ngồi giữa đống lá trúc, im lặng chờ cô. Quần áo đầu tóc anh dính đầy lá, giống như chú chó nhỏ vừa lăn lộn trong đống lá.

Nghê Gia vừa ngượng vừa áy náy, tức thì ngồi xổm xuống cạnh anh, luống cuống phủi hết lá trên tóc trên người anh xuống, xấu hổ đến mức muốn độn thổ cho rồi: “Xin lỗi, xin lỗi anh, em sợ bị Nghê Lạc nhìn thấy nên nhất thời căng thẳng. Em không cố tình đá anh đâu, cũng không ngờ lại đá anh vào đống rác, à không, đống lá”.

Thật ra Việt Trạch cũng không giận, trái lại còn thấy vẻ quẫn bách và day dứt của cô rất vui, để kệ cho cô phủi lá trên tóc anh.

Nhưng anh lại làm mặt lạnh lùng không nói nửa lời.

Nghê Gia thấy anh không nói gì lại càng căng thẳng, mặt đỏ bừng, giọng lí nhí vo ve như tiếng muỗi: “Em không cố tình đâu, anh đừng giận được không. Hay là”, cô nhíu hàng mày thanh thanh, thì thầm bảo anh, “hay là, em cho anh đá lại một cái?”.

“Cái đó thì khỏi”, cuối cùng anh cũng không nén nổi ý cười trong mắt nữa, còn lóe lên vẻ gian xảo, “em đến đây cảm nhận đi”. Nói xong, anh ôm lấy cô, ngã nhào vào đống lá.

Nghê Gia hoàn toàn bất ngờ, khẽ kêu lên thất thanh thì đã bị anh ôm lấy lăn vào đám lá rụng êm ái.

Lá trúc xanh tỏa ra mùi hương tươi mát của ngày hè và mùi sương đêm se lạnh, giống như bàn tay nhỏ bé ram ráp đang se sẽ vuốt ve da thịt, hơi ngưa ngứa.

Da ngứa, lòng còn ngứa hơn.

Nghê Gia phát hiện ra anh ôm cô quá chặt, hơn nữa cùng nhau ngã xuống thế này có ý nghĩa quá tế nhị, liền muốn giãy ra để đứng dậy.

Anh lại ấn chặt cô xuống, thủ thỉ bên tai cô: “Nhìn lên trời kìa!”.

Nghê Gia nhìn lên, chỉ thấy gió xào xạc thổi qua rừng trúc cao cao, lá trúc xanh tươi đang rập rờn đong đưa, tựa tay áo dài xanh biếc của ai đang phất phơ theo gió.

Cao hơn cả rừng trúc là vòm trời cao xa xanh ngăn ngắt, rộng rãi ngút ngàn, trong lòng cô thoắt hóa bình lặng êm ả, rồi lại như thể đang dâng trào bao cảm xúc không thể diễn tả thành lời.

Khoảnh khắc đó, Nghê Gia hoàn toàn thả lòng, người vùi sâu hơn vào đống lá trúc lạo xạo, như được ngủ giữa một lồng ngực mềm mại nhất yên bình nhất.

Cô hít một hơi thật sâu. Cảm giác của thiên nhiên, thật đẹp quá!

Nhưng chỉ khẽ quay đầu cô đã thấy Việt Trạch đang nghiêng người nằm cạnh cô, không nhìn bầu trời mà lại lặng lẽ ngắm nửa khuôn mặt vừa mới nhìn lên trời cao của cô.

Cô nhìn thẳng vào anh, anh cũng không hề né tránh mà đắm đuối nhìn cô.

Mắt anh đen huyền mà trong vắt như nền trời này, chan chứa nét dịu dàng. Anh nhìn cô không chớp mắt như muốn khắc sâu hình bóng cô vào lòng, lại như muốn nhìn vào tận đáy lòng cô.

Nghê Gia đón ánh mắt anh, bất chợt không còn xấu hổ, không còn ngượng nghịu nữa, như thể những điều này đều là đương nhiên.

Rồi đột nhiên cô phát hiện, cảm giác an toàn và thư thái này thực ra xuất phát từ anh!

Vòng ôm mềm mại nhất yên bình nhất, thì ra là ở nơi anh.

Cô nhìn anh thật lâu, cầm lòng không đặng nhẹ giọng hỏi: “Anh đang nghĩ gì?”.

Anh khẽ nhếch đôi môi mỏng: “Anh nghĩ, muốn hôn em một cái”.

Nghê Gia lặng lẽ cụp mắt xuống, rồi lại ngước mắt lên nhìn anh: “Vậy anh hôn đi!”.

Lá trúc bên dưới hai người vang lên lào xào, sau đó yên lặng không tiếng động.

Việt Trạch đã ghé sát vào cô, đôi môi hơi lạnh của anh chạm vào phiến môi vì hồi hộp mà mím lại của cô, không di chuyển, cũng không vuốt ve, chỉ dịu dàng nhường ấy, như quên lãng thời gian...

Rừng trúc trên cao, cao xanh ngút ngàn.

Sau đó, Nghê Gia nghĩ thầm, có phải lúc hôn nhau kích động hưng phấn quá đà, tiêu hao nhiều sức lực không mà khi đi ăn sáng, cô mệt đến độ gần như vục mặt vào bát cháo ngáy khò khò.

Lúc cô cúi đầu che miệng, vất vả lắm mới nhịn ngáp được thì Việt Trạch lại khẽ nhíu mày: “Đi với anh nhàm chán thế à?”.

Nghê Gia đỏ mặt, chỉ muốn đánh chết mình, vội khoát tay giải thích: “Không đâu không đâu, vì gần đây em bận quá nên thiếu thời gian nghỉ ngơi”.

“Sao lại mệt rũ ra thế này?” Việt Trạch lại càng nhíu mày chặt hơn, “Trường em bóc lột lao động trẻ em thế này à?”.

“Lao động trẻ em gì chứ?” Nghê Gia lườm anh, ngượng ngùng dụi mắt, “Bao lâu mới có một ngày kỉ niệm thành lập trường mà, sau đợt này là ổn thôi”. Nói xong, bàn tay mềm nhũn vô lực của cô lại múc một thìa cháo đưa vào miệng.

Việt Trạch thấy cô cố chấp biến thành trạng thái thiếu ngủ đờ đẫn ngây ngô như gấu Koala, không khỏi đau lòng, nhưng đây là sở thích của cô, anh không tiện can thiệp.

Anh vốn định sau này sẽ giám sát cô nghỉ ngơi đúng giờ, nhưng ý nghĩ này khi lên xe đã ngay lập tức vỡ tan như bong bóng xà phòng. Bởi vì...

Nghê Gia có lẽ thật sự mệt đến nỗi ý thức mơ hồ, vừa lên xe đã lần mò lủi vào ngực anh, nhũn ra ôm lấy anh như con gấu Koala ôm nhành cây, còn lầm rầm lúng búng nói “đến trường thì gọi em”.

Đương nhiên anh sẽ không gọi cô!

Cô như loài thú nhỏ tin cậy rúc vào ngực anh dụi dụi tìm một tư thế ngủ thoải mái, làm tim anh như tan ra.

Kết quả, xe đỗ cả một buổi sáng.

Cho dù sau đó bả vai mỏi nhừ, cánh tay đau nhức, Việt Trạch vẫn cảm thấy cuộc hẹn hò lần này thật trọn vẹn.

Vì bận quá, cuối tuần Nghê Gia không về nhà, dạo này cô cũng ít gọi cho Nghê Lạc hơn. Chưa kể đang là thời kì yêu đương ngọt ngào, có chút thời gian rỗi là cô lại ở bên Việt Trạch, số lần gặp Nghê Lạc cũng vì thế mà giảm xuống nhiều lần. Cô không cho rằng đó là một vấn đề nghiêm trọng, mãi cho đến một hôm.

Cô cột tóc đuôi ngựa, mặc đồ thể dục rộng thùng thình, ngồi trên sàn phòng tập, vừa xem những người khác luyện tập, vừa bàn bạc các vấn đề của kịch bản với các biên kịch khác.

“Mình thấy sửa câu ‘Anh đến bao giờ thế?’ của nhân vật nữ số 2 thành ‘Anh đến rồi à’ có vẻ hay hơn.”

Nghê Gia lấy bút chì khoanh tròn lên kịch bản, lại phát hiện xung quanh không có ai đáp lại, ngẩng đầu lên thì thấy mấy cô bạn đối diện đã trưng ra bản mặt mê trai nhìn ra đằng sau cô.

“Có ngôi sao đến à?” Nghê Gia lườm các cô một cái, ngoái đầu lại thì thấy Nghê Lạc đứng cách cô không xa, vẻ mặt rất ngầu, rất ngứa đòn...

Nghê Gia lẳng lặng quay đầu lại, cân nhắc kịch bản tiếp, còn khinh thường bình luận một câu: “Mắt các cậu có vấn đề rồi”.

Các bạn học xúm lại: “Nghê Gia, em trai hay anh trai sinh đôi của cậu thế, đẹp trai thật đấy, dáng cũng đẹp, có bạn gái chưa, giới thiệu đi!”.

Nghê Gia thấy mắt họ sáng như sao thì đầu đầy vạch đen: “Nó lăng nhăng lắm!”.

“Vậy cũng được, mình chỉ muốn ngắm thân hình của cậu ấy một chút thôi.”

Nghê Gia thấy tam quan(*) vỡ nát!

(*) Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan.

Song các cô bạn gái còn chưa nói xong, “Hai cậu là chị em sinh đôi, có tắm chung với nhau không? Dáng người cậu ấy thế nào?”.

Nghê Gia quạu mặt: “Bảo mẹ các cậu đẻ cho các cậu đi!”.

Nói xong cô lại quay đầu nhìn Nghê Lạc: “Còn đứng đấy làm gì, có việc thì nói, không có việc thì biến, đang bận lắm”.

Nghê Lạc liếc cô, người ngợm bẩn thỉu, ngồi lù lù dưới đất, thật làm người ta đau đầu: “Bảo chị không nữ tính, chị lại đã mẻ nắp còn sứt vòi thật hả?”.

Nghê Gia lườm cậu, nếu không phải dạo này mệt hết hơi hết sức, cô rất muốn đạp chết cậu rồi.

“Sao cuối tuần chị không về nhà? Không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn?” Nghê Lạc nhíu mày, “Chị có còn coi nhà là nhà không? Chị cũng tự do quá nhỉ, cái nhà này chị thích về thì về, không thích thì không về hả?”.

Nghê Gia cau mày, cảm thấy vẻ bảo thủ đường hoàng hôm nay khác xa với phong cách của cậu ngày xưa, lại nghe mấy câu này quen quen, ngẫm nghĩ một lát. Á, không phải là mấy câu ngày trước lúc Nghê Lạc thường ngủ lang bên ngoài, Nghê Gia hay mang ra dạy dỗ cậu sao?

“Hứ!” Nghê Gia xì một tiếng, không để ý đến cậu nữa.

Nhưng nói ra rồi, Nghê Gia lại sửng sốt, chữ “hứ” này chẳng phải Nghê Lạc cũng thường dùng hay sao.

Sao lại có cảm giác hai người bị tráo đổi cho nhau ấy nhỉ?

Nghê Lạc thấy cô cúi đầu viết viết vẽ vẽ, tiến lên vài bước, túm phắt lấy cô, lôi cô sang một bên: “Em có việc hỏi chị”.

Nghê Gia bị cậu xách đi như xách gà, vùng vằng đá cậu mấy cái. Nhưng nghe khẩu khí của cậu giống như có việc gì nghiêm túc ghê lắm, cô không khỏi căng thẳng, chẳng lẽ cậu đã biết chuyện giữa cô và Việt Trạch?

Nghê Lạc tha cô sang một bên, ấm ách do dự nửa ngày không mở miệng, Nghê Gia lại càng căng thẳng hơn.

Song một lúc lâu sau, Nghê Lạc lại chỉ hỏi: “Vì chị bận quá nên mới không về nhà thật hả?”.

“Đúng vậy!” Nghê Gia kinh ngạc, “Nếu không thì em nghĩ vì sao?”.

“Mẹ tưởng chị không muốn gặp mẹ nên không về nhà.” Nghê Lạc hơi khó chịu vò vò tóc, “Em cũng nghĩ cuối cùng chị vẫn cảm thấy không ở cùng em và mọi người thì nhẹ nhõm hơn”.

Nghê Gia kinh ngạc, một lúc sau, trái tim như được một đôi tay ấm nóng bưng lấy, ấm áp vô cùng.

Cô mỉm cười, mềm mỏng dỗ cậu: “Chờ buổi kỉ niệm ngày thành lập trường xong xuôi, chị sẽ về nhà, được không?”.

“Chị nói với em làm gì?” Nghê Lạc xị mặt, “Đấy là mẹ bảo em hỏi, không phải em. Em chẳng thèm quan tâm chị ở đâu”.

Cái đồ hay thẹn quá hóa giận này ~

Nghê Gia không nhịn được vươn tay vò rối tóc cậu. Nghê Lạc bực bội trợn mắt lườm cô, nhưng cũng không có cách nào phản kháng.

Nghê Lạc nán lại nói chuyện với cô một lát, bất giác bị màn tập luyện giữa sàn tập thu hút, đúng cảnh nữ diễn viên số 2 dõng dạc đọc diễn văn.

Diễn viên Mạc Doãn Nhi ý chí hăm hở, mạnh mẽ hiên ngang, rất có sức hút.

Nghê Lạc nghiêm túc theo dõi, nói: “Mạc Doãn Nhi diễn khá thật đấy”, cuối cùng, bỏ thêm một câu: “Nhưng gần đây không biết chị ấy làm sao mà xui xẻo thế. Buổi đấu giá tuần trước lại nuốt lời không lấy đất, phải bồi thường một khoản kếch xù, còn vứt nốt chút thể diện vốn chẳng còn là bao của nhà họ Tống”.

Bà Nghê luôn không thích nhà họ Tống, Trương Lan và Nghê Lạc mưa dầm thấm lâu nên cũng không ưa nốt.

“Song”, Nghê Lạc thở dài một hơi, “là họ Tống vốn không tốt, Doãn Nhi đáng thương quá”.

Nghê Gia chẳng lấy gì làm hứng thú, từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ nghĩ đến các tình tiết của kịch bản.

Mãi đến khi nghỉ giữa buổi tập, Mạc Doãn Nhi nhìn thấy Nghê Lạc, đi đến chào hỏi cậu. Giờ Nghê Gia mới chú ý đến, hình như có vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.