Mắt Cảnh Tô không hề có tiêu cự, trong ánh mắt của cô đều là hoang mang.
"Cảnh Tô?" Cảnh Thái Sinh chạy tới bệnh viện thì vội vàng đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Cảnh Tô thì rốt cuộc vẫn đau lòng.
"Lão đại, hiện tại người nhà họ Cảnh đều đã tới, chúng ta nên đi xử lý
chuyện ở quân khu!" Lục Phạm thúc giục Tư Mộ Thần rời đi, thậm chí Tư Mộ
Thần còn chưa kịp giải thích ra sao đã phải rời đi.
"Đi thôi!" Tư Mộ Thần không đành lòng rời đi trong lúc này, nhưng anh
cũng không biết lần từ biệt này, kể từ đó gặp mặt chính là ba năm sau.
Sau khi Cảnh Tô tỉnh lại, bắt đầu đi học tiếp, mà Tư Mộ Thần bởi vì quốc gia cần mà phải thực hiện chức trách của quân nhân.
—— tuyến phân cách ——
Hồi ức của Cảnh Tô dừng lại ở câu nói cô nghe được trước lúc Cảnh Thái
Huy bị bắt, "Chú lợi dụng Cảnh Tô tiến vào nhà họ Cảnh, chính là vì lấy
được chứng cứ kia!"
Cô còn nhớ rõ bà nội đã dùng thân thể ngăn ở trước người cô, rốt cuộc cô
cũng biết, tại sao cha không muốn cô có bất kỳ quan hệ nào với người
nhà họ Tư, cô càng thêm hiểu rõ vì sao cha phải xa cách với mình, thậm
chí là hận mình như vậy, tất cả đều bởi vì cô hại chết bà nội!
Cảnh Tô gần như trốn khỏi lồng ngực của Tư Mộ Thần, cô nhớ ra, nhớ ra tất cả.
Nhưng con của cô đâu? Đứa con đáng thương của cô, cũng qua đời với bà nội sao?
Cảnh Tô có động tĩnh lớn dĩ nhiên là đánh thức Tư Mộ Thần, anh nhìn Cảnh
Tô, chỉ cho là vì chuyện tối ngày hôm qua nên cô giận dỗi.
"Nhóc con, em thật đẹp!" Cô bị ôm lấy, tâm tình chập chờn.
"Tư Mộ Thần, hôm nay anh không cần đi quân khu sao?" Cô khống chế tâm tình của mình, sau đó dùng giọng điệu bình thường nói.
"Hôm nay phải đi, mấy ngày nay quân khu đều có chuyện!" Anh nói bất đắc
dĩ, người mình ngày nhớ đêm mong bây giờ đang ở trong ngực của anh, hiện
tại anh cũng không muốn nghĩ gì cả, giờ thật sự rất tốt.
"Vậy anh mau đi đi!" Cảnh Tô xô đẩy, không muốn để anh nhìn thấy ánh mắt
đỏ hồng của cô, sau đó vội vàng chạy vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
"Ai, ai, nhóc con", Tư Mộ Thần mơ hồ cảm thấy Cảnh Tô có chút kỳ lạ, nhưng anh cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Vào lúc Tư Mộ Thần vừa mới chân trước rời khỏi nhà, cô cũng rời khỏi
‘Nguyệt Nha Tiểu Uyển’, cô biết không thể chờ lâu, không thể đợi đến khi
Tư Mộ Thần lấy lại tinh thần.
Vẫn là vali hành lý kia, cô trở lại nhà họ Cảnh. Chần chừ đứng ở cửa ra vào thật lâu, cuối cùng vẫn là quản gia phát hiện ra cô.
"Nhị tiểu thư, cô...cô trở lại? Tôi không có hoa mắt chứ?" Quản gia kích động tiến lên nắm tay Cảnh Tô.
Cảnh Tô càng thêm nắm chặt tay quản gia, "Quản gia, tôi đã trở về! Thân thể lão gia như thế nào?"
"Nhị tiểu thư, thân thể lão gia không tốt lắm, tôi thấy hiện tại thân
thể lão gia càng ngày càng đi xuống, cô đi khuyên nhủ lão gia đi!" Lão
quản gia cũng làm hơn nửa đời người ở nhà họ Cảnh, trông coi và xử lý
mọi chuyện cũng là số một số hai.
"Lão quản gia, cha sẽ không nghe tôi, nhưng mà tôi sẽ thử đi khuyên ông ấy!" Cảnh Tô nhẹ nhàng thở dài một cái.
"Sẽ, sẽ, lão gia thấy nhị tiểu thư thì vui mừng còn không kịp!" Lão quản
gia nói xong thì xách theo hành lý, mang theo Cảnh Tô đi lên tìm Cảnh
Thái Sinh.
Giống như mấy tháng mới về nhà, cô cảm thấy mình đã không nhận ra cái nhà này.
"Lão gia, nhị tiểu thư trở về!" Cảnh Thái Sinh đang ngồi xem một quyển sách ở trong phòng khách lầu hai.
Nghe được lời nói của quản gia, Cảnh Tô nhìn thấy tay ông rõ ràng run lên, cầm quyển sách có chút rung rung.
Cảnh Tô nghĩ lúc này ông cũng còn chưa đến công ty làm việc thì có chút hoài niệm, thật là muốn nhìn xem mặt ông.
“Trở lại?” Giọng của ông lạnh lùng như cũ, nhưng không giống trước kia là không mang theo tình cảm.
“Cha, nghe nói thân thể cha không tốt?” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, cũng không e ngại, mà là cô áy náy.
“Cha rất tốt!” Cuối cùng lảo đảo đặt quyển sách xuống, ông nhanh chóng
nhìn cô, theo ánh mắt Cảnh Tô nhìn lại căn nhà này một lượt.
“Thế nào? Quen ở trong nhà người khác lại không quen nhà mình?” Cảnh Tô
kinh ngạc nhìn cha, cha của cô lại có thể biết trêu đùa, nhưng mà ở
trong ánh mắt của ông hình như không ẩn chứa trêu đùa.
“Cha, con…” Cảnh Tô vội vàng giải thích, cô không muốn bị cha hiểu lầm,
ban đầu cô kiên quyết cắt đứt quan hệ với nhà họ Cảnh như vậy, trước khi
trở về cô đã sớm chuẩn bị kỹ càng, về nhà là con đường muôn vàn khó
khăn.
“Được rồi, đi lên cất đồ rồi xuống chơi cờ với ba.” Cảnh Tô nhẫn nhịn nước mắt, gật đầu một cái.
“Cha, con đều nhớ ra tất cả!” Cảnh Tô nhận lấy vali hành lý trong tay
quản gia, quay đầu về phía Cảnh Thái Sinh nói một câu như thế.
“Nhớ ra là tốt rồi!” Ông cúi đầu, tiếp tục xếp bàn cờ.
“Thật tốt quá, nhị tiểu thư, bây giờ bệnh gì của lão gia cũng tốt lên!”
Quản gia vui mừng nói, thỉnh thoảng quan sát sắc mặt của Cảnh Thái Sinh.
“Ông nói thật nhiều!” Cảnh Thái Sinh lung túng mắng nhẹ một tiếng.
Trong lòng Cảnh Tô ấm áp không ít, về phần những chuyện quá khứ trước
kia đã qua rồi, hiện tại cha cũng buông xuống, vì sao cô không bỏ được
đây?
Cảnh Tô mặc quần áo ở nhà, có chút gò bó ngồi ở trước mặt Cảnh Thái
Sinh, sau khi cô mất trí nhớ, cô nhớ mình chưa từng dùng vẻ mặt ôn hòa
khi ở chung một chỗ với cha.
“Đã nghĩ thông suốt, muốn về nhà rồi hả?” Cảnh Thái Sinh chậm rãi suy nghĩ, nhẹ nhàng đặt một quân đen.
Cảnh Tô cầm quân cờ trắng, bây giờ quân trắng bị ép sát từng bước, thoạt nhìn không còn đường thoát.
“Dạ, cha, con muốn về nhà!” Cảnh Tô để xuống một quân cờ tại một chỗ
không ngờ đến, quân cờ trên bàn bởi vì tình thế thay đổi cũng phát sinh
biến hóa.
“Vậy con có biết, về nhà hao tổn hơi sức lớn hơn mấy phần không?” Quân đen một bước chặt đứt đường sống của quân trắng.
Quân trắng không còn cách nào, chỉ đành phải bí quá hóa liều, tìm đường sống trong cõi chết.
“Quyết định?” Nhìn quân cờ giống như nhìn người, Cảnh Thái Sinh muốn
dùng bàn cờ này nói cho Cảnh Tô, muốn trở về nhà họ Cảnh, tiếp theo
chính là phải đối mặt với ‘chỗ chết’.
Quân trắng lại đi một bước, lỗ mãng đấu tranh với rất nhiều quân đen để tìm ra một con đường máu.
“Được, nếu như vậy, cha xem con làm như thế nào khiến nhà họ Cảnh cải tử
hồi sinh!” Cảnh Thái Sinh nói ra những lời này, dĩ nhiên là đang tuyên
bố mối nguy bây giờ của Cảnh Thái Lam.
“Cha, ý của cha là?”
“Aish, phương thuốc bí truyền của Cảnh Thái Lam bị mất đi, bây giờ Cảnh
Thái Lam cố gắng dựa vào trữ hàng để chống đỡ, nếu một tháng này không
đưa vào sản xuất, Cảnh Thái Lam sẽ không còn tồn tại!” Ánh mắt Cảnh Thái
Sinh mê mang, ông làm việc cả đời ở Cảnh Thái Lam, nếu thật sự sụp đổ,
vậy thứ để ông chống đỡ cũng không còn.
“Bài thuốc bí truyền mất đi?” Cảnh Tô tự mình lẩm bẩm, “Không phải bài
thuốc bí truyền vẫn luôn ở chỗ con sao? Làm sao sẽ mất đi?”
Cảnh Thái Sinh dĩ nhiên là không có nghe được nửa câu sau của Cảnh Tô, bởi vì một âm thanh lớn hơn chặn lại âm thanh của cô.
“Ông xã, ông xã, anh hãy cứu Linh Linh đi! Em xin anh hãy cứu Linh
Linh!” Bây giờ Thẩm Xuân Linh cũng không có một chút thong dong ưu nhã,
bà ta quỳ gối trước mặt Cảnh Thái Sinh, nắm lấy bắp chân Cảnh Thái Sinh
cầu xin, khóc lóc, búi tóc vốn được búi cao quý, hiện tại lại bởi vì
chạy chậm mà tóc rơi tán loạn. Trang dung tinh xảo cũng bởi vì nước mắt
mà phá hư phần mỹ cảm kia.
“Nó thế nào?” Cảnh Thái Sinh không để ý tới người phụ nữ kia mà tiếp tục
đánh cờ, Cảnh Tô cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua người mẹ của cô, tiếp
tục đánh cờ với cha.
“Linh Linh, nó sắp chết, anh hãy đi cứu nó đi, chỉ có tủy xương của anh
mới có thể thích hợp với Linh Linh!” Thẩm Xuân Linh tập trung tinh thần
trên người chồng mình, cũng không còn lo lắng ông đang đánh cờ cùng ai.
“Bà nhất định muốn tôi đi bệnh viện sao?” Cảnh Thái Sinh cầm quân cờ đen
trên tay, giơ thật cao, giống như là đang tuyên bố hình phạt, thật lâu
sau, “Vậy thì tốt, vậy tôi sẽ đi theo bà tới bệnh viện một chuyến!”
Trái tim lơ lửng của Thẩm Xuân Linh rơi xuống đất, hiện tại chỉ có thể
cho ông biết bệnh tình của Cảnh Linh, quyền thế gì cũng có thể trở lại,
nếu không có người thì sẽ không có gì, bà ta chỉ có một người con gái
duy nhất.
Từ trên mặt đất, Thẩm Xuân Linh mới nhìn thấy Cảnh Tô ngồi đối diện Cảnh Thái Sinh.
“Cô… cô, sao cô trở lại?” Nói liên tục ba chữ cô, Thẩm Xuân Linh nhìn Cảnh Thái Sinh, khuôn mặt không thể tin.
“Làm sao anh có thể để cho Cảnh Tô trở lại?” Bà ta chỉ vào Cảnh Tô chất vấn Cảnh Thái Sinh.
“Nó là con gái ruột thịt của bà!” Cảnh Thái Sinh cố ý nhấn mạnh chữ ‘con gái ruột’, ánh mắt Thẩm Xuân Linh né tránh.
“Em… em, ông xã, Cảnh Tô là ra nhiều chuyện có lỗi với nhà họ Cảnh, em
cảm thấy chỉ có đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Cảnh mới là tốt nhất, bây giờ
em chỉ có một người con gái là Linh Linh!” Trong lời nói của Thẩm Xuân
Linh đầy xúc phạm, đại nghĩa diệt thân.
“Nói như vậy, đương gia chủ mẫu nhà họ Cảnh là muốn tước hiệu mẹ chồng,
đại nghĩa diệt thân à?” Lời nói của Cảnh Thái Sinh mang theo chút châm
chọc, Thẩm Xuân Linh làm mấy chuyện này, ông đều biết, chỉ là không đi
chọc phá mà thôi.
Thẩm Xuân Linh dẫu có ngu nữa cũng không dám lỗ mãng, bà ta yên lặng không dám nói nữa.
“Còn đứng đó làm gì? Không phải muốn đi bệnh viện cứu Linh Linh của bà
à? Mau đi chuẩn bị xe con cho tôi!” Cảnh Thái Sinh để một quân cờ cuối
cùng xuống, tán thưởng nhìn con gái trước mắt, không kiêu ngạo không
nóng nảy, là một người có thể làm chuyện lớn.
“Được, được, tôi sẽ bảo bọn họ chuẩn bị xe con!” Vào lúc này chuyện Thẩm
Xuân Linh cần làm là phải giữ được mạng của Cảnh Linh, bệnh máu trắng
nói nghiêm trọng hay không rất khó, bây giờ khoa học kỹ thuật phát
triển, nhưng không có tủy thích hợp nói gì cứu trị?
“Cùng nhau đi!” Cảnh Thái Sinh dự định mang theo Cảnh Tô đi cùng, ông ngược lại muốn nhìn xem Cảnh Tô có mấy cân mấy lượng.
“Dạ!” Mặt cô không có vẻ gì nhìn Thẩm Xuân Linh, không biết vì sao nhiều
năm Thẩm Xuân Linh nghe quen tiếng la của Cảnh Tô, hôm nay lạnh lùng
làm lại cho bà ta thấy khác thường, nhưng ý nghĩ này bị chèn ép xuống
nhanh chóng, hiện tại bà ta sắp lấy được tất cả, bà ta còn có cái gì
không thỏa mãn đây?
Trên đường đi, Cảnh Tô thấy sắc mặt Cảnh Thái Sinh cũng không tốt, Cảnh
Tô tràn đầy lo lắng, mà Thẩm Xuân Linh ngồi ở tay lái phụ thì có tâm
tình vui vẻ tràn ngập cả buồng xe. Cảnh Tô có chút thất vọng, nếu người
mẹ này không là mẹ ruột của mình thì tốt biết bao. Như vậy cô cũng không
cần cố kỵ với tình mẹ con kia, cũng không cần cố kỵ miếng thịt trên
người bà ta rớt xuống là cô.
Ở trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, mọi người đều biết có một đại
tiểu thư được nuông chiều, cho nên khi nhìn thấy cái phòng bệnh này, tất
cả mọi người vẫn thích đi lối khác.
"Đây là dáng vẻ gì?" Cảnh Thái Sinh nghe Cảnh Linh hô to gọi nhỏ ở trong
phòng bệnh, trong lòng rất không thoải mái, giáo dưỡng của gia đình
giàu có đi đâu cả rồi? Cảnh Thái Sinh không thích cưng chiều con gái cho
ăn sung mặc sướng, trước kia thấy Cảnh Linh là một người hiểu chuyện,
bây giờ nhìn ngược lại đanh đá ngang ngược vô cùng.
"Ông xã, có lẽ là bởi vì Linh Linh lo lắng cho bệnh tình của mình nên
cảm xúc mới nóng nảy bực bội!" Thẩm Xuân Linh thầm mắng con gái không
chịu nhẫn nhịn ở trong lòng, bây giờ phải trông cậy vào Cảnh Thái Sinh
nên không thể tức giận.
Thẩm Xuân Linh vội vã đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn con gái tính tình nóng nảy mà không có biện pháp.
"Linh Linh, con xem bây giờ con có hình dáng gì, mau nhìn xem cha con
tới thăm con này, hơn nữa cha con nguyện ý hiến tủy cho con rồi!" Thẩm
Xuân Linh hết sức vui mừng, Cảnh Tô nhìn thân thể Cảnh Thái Sinh, cũng
âm thầm đau lòng.
"Cha, con thấy thân thể của cha không tốt lắm, sao cha còn có thể nguyện
ý?" Cảnh Thái Sinh liếc mắt nhìn Cảnh Linh rồi đi ra ghế trên hành lang
bệnh viện ngồi.
"Không cần con lo lắng, thân thể cha vẫn chịu đựng được, chỉ sợ mẹ con
không chịu đựng được!" Lúc Cảnh Thái Sinh nói chuyện, ho khan mãnh liệt.
"Cảnh Tô, cô là tiện nhân, hiện tại tôi ngã bệnh, cô rất vui vẻ phải
không? Bây giờ cô muốn trở về giành gia sản với tôi? Phải hay không? Tôi
nói cho cô biết, tôi sẽ không để cho cô thực hiện được ý đồ!" Giọng của
Cảnh Linh vang vọng thật lâu ở trên hành lang bệnh viện.
"Các người ầm ĩ gì thế? Nơi này là bệnh viện, không phải là chỗ các
người gây gổ!" Một bác sỹ trực ban trẻ tuổi vừa vặn đi ngang qua, trách
cứ một màn này.
Cảnh Tô cười cười với bác sỹ, "Chúng tôi sẽ chú ý!" Điều này làm cho bác
sỹ kia không nhịn được nhìn cô gái dịu dàng này nhiều hơn, trong mắt
sinh ra chút ngạc nhiên thú vị.
"Cha, con đỡ cha đi vào rồi nói!" Cảnh Thái Sinh gật đầu một cái, ở chỗ
này nữa xác thực là không còn hình tượng, bốn người bị nhìn như động vật
lạ, ngoài mặt Cảnh Thái Sinh hơi khó coi.
Cảnh Linh nhìn khuôn mặt đen của Cảnh Thái Sinh, trong lòng âm thầm sợ
hãi, vừa nãy mẹ nói với cô ta là cô ta được cứu rồi, cho nên cô ta mới
có thể kiêu ngạo như vậy, nếu lúc này cha trở mặt, hi vọng của cô ta sẽ
càng mong manh.
"Không phải muốn cha cứu con sao? Xem bộ dáng không bằng chết của con
xem? Lại đối xử với em gái như vậy, con đừng cho là cha không biết việc
con làm đối với em gái mình!" Cảnh Thái Sinh thấy trong mắt Cảnh Linh
đều là chán ghét.
"Thẩm Xuân Linh, không phải bà muốn cứu Linh Linh sao? Còn không kêu bác sỹ tới?"
Ở một bên, Thẩm Xuân Linh cố gắng nháy mắt lại bị ông sai đi, ông thực
sự muốn xem tâm địa con gái lớn của mình sắt đá dường nào.
"Mẹ, mẹ đừng đi, con", Cảnh Linh chưa từng gặp thấy dáng vẻ này của Cảnh Thái Sinh, trong lòng cô ta âm thầm sợ hãi.
"Yên tâm đợi trong phòng bệnh, mẹ đi kêu bác sỹ!" Đợi đến khi Thẩm Xuân
Linh đi ra ngoài, Cảnh Linh đứng ngồi không yên, cô ta nằm lại trên
giường, đắp kín chăn thật kỹ, giống như chỉ có làm vậy mới không bán
đứng bộ dáng sợ hãi của cô ta.
"Con nói đi, con với mẹ con đã lên kế hoạch tổn thương em gái con thế
nào?" Ông dùng một dao đánh trúng chỗ hiểm, hai tay Cảnh Linh run rẩy.
"Cha, cha đang nói gì vậy? Con...con làm sao có thể?" Âm thanh của cô ta mang theo âm rung, đầu có chút kinh hoảng.
"Tốt, quả nhiên là con gái do Thẩm Xuân Linh dạy dỗ, nói láo cũng không
cần bản thảo!" Cảnh Thái Sinh không hề ép buộc nữa, hiện tại ông nói như
thế là chủ động chờ cái đuôi hồ ly lộ ra.
"Ông xã, bác sỹ tới, bác sỹ tới", giọng Thẩm Xuân Linh vang lên ngoài
cửa, người không biết còn tưởng rằng Cảnh Thái Sinh xảy ra chuyện gì.
"Bác sỹ, mau xem nhóm máu của chồng tôi có phù hợp hay không?"
"Cảnh phu nhân, loại máu cần kiểm tra, cũng không phải tôi xem là có thể
làm được! Làm phiền Cảnh tiên sinh, tôi muốn rút một lượng máu để hóa
nghiệm!" Vẫn là bác sỹ trẻ tuổi vừa rồi, anh ta nhìn người phụ nữ này mà
không có cảm tình tốt, len lén liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh hình như
thường quan tâm Cảnh Thái Sinh, anh ta âm thầm phỏng đoán thân phận của
cô.
"Bao lâu thì có kết quả?"
"Các người là khách quý của bệnh viện, đại khái là sau nửa giờ có thể có kết quả!"
"Vậy thì cảm phiền cậu đưa chúng tôi đến phòng bệnh đi!" Cảnh Thái Sinh nói lời khách khí với bác sỹ trẻ tuổi trước mắt.
"Bác sỹ, tôi...tôi đi theo cậu!" Thẩm Xuân Linh muốn lấy được kết quả
xét nghiệm trước tiên, bởi vì bà ta biết rõ kết quả xét nghiệm này không
thể để Cảnh Thái Sinh biết.
"Không cần, bà đợi ở chỗ này cho tôi!" Cảnh Thái Sinh lên tiếng, Thẩm Xuân Linh cũng không dám lộn xộn, trong lòng bà ta bất an.
"Tốt, vậy thì mời các người chờ ở chỗ này, lát nữa tôi sẽ đưa kết quả
xét nghiệm đến!" Bác sỹ đi, Cảnh Linh căm hận nhìn người trong phòng
bệnh, cô ta nhất định phải loại bỏ Cảnh Tô. Ánh mắt của cô ta ác độc,
đúng lúc toàn bộ đều đập vào trong mắt Cảnh Thái Sinh.
"Cảnh Tô, con đi rót cho cha ly nước!” Cảnh Thái Sinh định đọi Cảnh Tô đi, muốn cho hai người xấu bụng này hồi chuông báo động.
“ Cha, Cảnh Tô đã đi ra ngoài, cho có lời gì cứ nói!” Cảnh Linh thiếu
kiên nhẫn, nhìn bộ dáng này của Cảnh Thái Sinh thì trong lòng cảm thấy
uất ức, hiện tại con gái lớn của ông sắp chết, ông vẫn muốn tranh hơn
thua với cô ta.
“ Thu hồi những chiêu trò đối phó Cảnh Tô của các người đi, bằng không
các người sẽ không có kết quả tốt!” Lời nói cảnh cáo của Cảnh Thái Sinh
như cho họ một cái tát.
Cảnh Linh mơ hồ nhớ rõ lúc Cảnh Thái Sinh đá Cảnh Tô một cước, ấy sao hung ác, cô ta còn đến bệnh viên chứng nhận.
“ Cha, nước này!” Cảnh Thái Sinh ho một tiếng, nhận lấy ly nước trong tay cô.
Thái độ của Cảnh Thái Sinh biến chuyển khiến trong lòng Thẩm Xuân Linh hien lên ý nghĩ không tốt, chẳng lẽ ông ấy biết rồi?
“ Cảnh tiên sinh, kết quả kiểm tra của ông đã có, rất xin lỗi ông và
Cảnh Linh tiểu thư không phù hợp, không thể tiến hành giãi phẫu ghép
tủy!” Bác sĩ nhìn gia đình có chút phức tạp này, con gái bị bệnh liệt
giường thế nhưng không phải con gái ruột thịt của ông ta? Tin tức này,
anh ta vẫn nên giữ lại để chia sẻ với người đứng đầu gia đình này thôi!
“ Như thế nào? Muốn xem báo cáo không?” Cảnh Thái Sinh nhìn hai mẹ con cá chóng váng. Đúng, chính là hai mẹ con cá.
“ Ông, ông xã, anh đang nói đùa sao?”
“ Thẩm Xuân Linh, năm đó chính bà làm chuyện gì, chẳng lẽ tôi không biết sao?” Cảnh Thái Sinh gằn từng chữ.
“ Anh...anh đang nói cái gì?” Thẩm Xuân Linh không tự chủ lui về phía sau một bước.
“ Năm đó bà đánh tráo đứa bé của Văn Phi với đứa nhỏ của bà thế nào?”
Ngón tay của Cảnh Thái Sinh nổi lên gân xanh, biểu hiên ông đang kích
động. ( Văn Phi là vợ cả của Cảnh Thái Sinh!)
“ Anh đang nói gì, ông xã, Linh Linh không phải là con của chị Văn Phi ư?”
“ Thẩm Xuân Linh, thu hồi thói không vặt của bà, nếu không phải lúc
trước bà tráo dổi đứa con của tôi và Văn Phi, Văn Phi sẽ rời khỏi tôi
ư?” Cảnh Thái Sinh kích động, nói xong còn ho khan mấy tiếng.
“ Vậy nếu ông đã biết, tại sao còn muốn tôi đến nhà họ Cảnh?” Thẩm Xuân Linh quát lớn.
“ Nếu không phải là như vậy, bà chịu mang theo đứa bé xuất hiện sao?”
Năm đó Cảnh Thái Sinh muốn Thẩm Xuân Linh gả vào nhà họ Cảnh điều kiện
duy nhất chính là muốn mang theo Cảnh Tô gả vào nhà họ Cảnh, Thẩm Xuân
Linh nghĩ rằng Cảnh To cũng là đứa bé nhà họ Cảnh nên bà ta mới mang
theo Cảnh Tô, hơn nữa nghĩ tới Cảnh Tô là con của bà ta, sẽ không được
chào đón, chưa từng nghĩ tới, Cảnh Thái Sinh đã sớm có cái chủ ý này.
“ Ông...ông đã sớm biết, Cảnh Tô là con Văn Phi?”
“ Đúng vậy, bà nói xem tại sao con bé tên Cảnh Linh, mà con Văn Phi tên Cảnh Tô?”
“ Vậy tại sao ông lại để Cảnh Linh vào công ty, khắp nơi nhằm vào Cảnh Tô?”
“ Ha ha, tôi nhằm vào Cảnh Tô ư, lúc tám tuổi Cảnh Tô vào nhà này, tôi
coi con bé như ngọc bảo thương còn không kịp, nếu không phải tại người
phụ nữ độc ác này, tôi sẽ phải xa cách con gái của tôi ư? Bà cưng chiều
đứa con hoang, cái khác tôi đều có thể chịu đựng, nhưng lúc con bé mười
tám tuổi bà lại hạ độc, nếu như không phải là tôi đối xử lạnh nhạt với
con bé, có phải bây giờ con gái của tôi đã không còn trên đời này hay
không? Thẩm Xuân Linh, thủ đoạn của bà tuyệt đối có thể làm được nhỉ?”
Lời nói của Cảnh Thái Sinh đập vào trong lòng Cảnh Tô, cũng bội phục
năng lực chịu đựng của cha.
“ Cảnh Thái Sinh, ông điên rồi! Mặc kệ như thế nào, Cảnh Linh đều là con
của ông, hiện tại Cảnh Linh ngã bệnh, ông phải chữa trị, nếu không tôi
sẽ công bố chuyện gièm pha này ra ngoài!” Thẩm Xuân Linh mặc kệ bất cứ
giá nào, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, biết đã biết rồi!
“ Thật sao?” Cảnh Thái Sinh nói xong, ông còn đưa tờ xét nghiệm cho Thẩm
Xuân Linh, mà phía dưới tờ xét nghiệm viết càng thêm tàn nhẫn so với
thực tế.
Thông qua so sánh ADN, hai người không thể có quan hệ cha con!
Thẩm Xuân Linh đặt mông ngồi xuống dưới đất, hóa ra người đàn ông này biết hết tất cả.
Cảnh Tô nhìn người mẹ cô gọi 21 năm, đến bây giờ xem ra cực kỳ buồn cười.
“ Con bé là con của ai?” Thẩm Xuân Linh thương bảo bối lâu như vậy, hiện
tại người đàn ông trước mắt nói cho bà ta biết, đứa nhỏ này là một tạp
chủng, điều này là cho bà ta không cam tâm, bà ta vốn cho rằng đây là
lợi thế để bà ta tiến vào Cảnh Thái Lam, hiên tại toàn bộ kế hoạch bị
hớ, bà ta buồn cười vì ảo tưởng vô ích.
“ Con bé không phải là con Thẩm Xuân Linh? Vê phần Thẩm Xuân Linh bà có
con hoang với ai đưa vào nhà họ Cảnh chúng tôi làm thiên kim, cai này
phải hỏi chính bà!” Cảnh Thái Sinh nói không chút lưu tình, ồn chờ giờ
khắc này đã 22 năm, ông muốn nhìn xem dáng bẻ không còn gì của bà ta.
“ Không!” Thẩm Xuân Linh lớn tiếng gào thét, “ Cảnh Linh, con bé là con
của tôi, con của tôi! Ông không nhớ sao? Đêm hôm đó là ông cưỡng bức tôi
ở khách sạn!”
********
“ Bà có thể khẳng dịnh người kia chính là tôi ư?” Lời nói của Cảnh Thái
Sinh khiến trong lòng Thẩm Xuân Linh lập tức lo lắng, buổi tối đó, bà ta
chỉ biết Cảnh Thái Sinh ở trong gian phòng kia, bà ta biết người đàn
ông trên giường bị bà ta hạ độc, bà ta sợ, cho nên cũng không dám mở
đèn.
“ Không thể nào, đêm đó ông rõ ràng bị tôi bỏ thuốc!” Thẩm Xuân Linh nhìn gương mặt Cảnh Thái Sinh không thể tin.
“ Không phải bà muốn cứu Cảnh Linh sao? Vậy thì đi tìm người đàn ông kia
đi! Cảnh Tô, chúng ta về nhà!” Cảnh Thái Sinh đi, lưu lại một con gái
ngu ngơ và một bà mẹ đờ đẫn.
“ Mẹ nói đều là thật?” Sau hơn nửa ngày Cảnh Linh mới hồi phục lại tinh thần, trong ánh mắt nhìn Thẩm Xuân Linh đều là khinh bỉ.
Thẩm Xuân Linh cũng chưa có lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt con gái, bà ta càng thêm tức giận.
“ Thế nào? Ghét bỏ mẹ con? Con đừng quên con giành giật người đàn ông
của Cảnh Tô, hai mẹ con chúng ta vốn chính là người giống nhau!” Thẩm
Xuân Linh hung hăng nói xong, mình đoạt ông xã của Tống Văn Phi, con gái
của mình đoạt bạn trai của con gái bà ta, nếu như để Tống Văn Phi biết
được, không biết bà ta tức đến như thế nào đây!
“ Mẹ rất hả hê à? Hiện tại con không phải đại tiểu thư nhà họ Cảnh, hiện
tại con không còn gì cả, tôi sắp chết rồi, mẹ làm mẹ hiểu gì vậy hả?”
Thẩm Xuân Linh nghe những lời này, tiến lên cho Cảnh Linh một cái tát, “
Con cho rằng mẹ sẽ thích con ư? Con chẳng qua là con cờ để mẹ leo vào
nhà họ Cảnh, hiện tại nếu đã không thể dùng, hiện tại mẹ vứt bỏ vẫn
kịp!”
Mặc dù Thẩm Xuân Linh nói lời độc ác, nhưng vẫn không đành lòng, dù sao
cũng là cốt nhục của mình, nhưng cong gái này thật đúng là không gần gũi
đối với mình, dưới tinh huống như thế, mình còn có thể làm thế nào?
“ Mẹ, mẹ, mẹ không thể bỏ mặc con, cha, không, Cảnh Thái Sinh đã bỏ mặc
con, mẹ không thể bỏ mặc con!” Cảnh Linh cầu xin, cô ta không muốn chết,
không muốn chết.
“ Vậy thì từ hôm nay trở đi hãy nghe lời của mẹ, mẹ bảo con làm cái gì, con phải làm cái đó!”
“ Dạ dạ, mẹ, con sẽ nghe lời!” Bộ dạng Cảnh Linh như chó vẫy đuôi mừng
chủ, Thẩm Xuân Linh nhìn thật là bất lực. Nhưng là Thẩm Xuân Linh cũng
không biết tỏng lòng Cảnh Linh cũng đang tính toán bà ta.
Chỗ ở nhà họ Cảnh, Cảnh Tô vẫn không thể phục hồi tinh thần lại từ trong
tin tức kia, cô thực sự là con nhà họ Cảnh, mà mẹ của cô là một người
phụ nữ tên Tống Văn Phi.
"Cảnh Tô, nhiều năm qua, uất ức con rồi!" Cảnh Thái Sinh lập tức không biết nên nói chuyện thế nào với Cảnh Tô.
"Cha, cha đừng nói như vậy, cha đều là vì tốt cho con!" Cảnh Tô nhìn
người đàn ông đã không còn to lớn, năm tháng vô tình đánh bại ông, trong
lòng cô tràn đầy đau lòng. Nhưng một người thân khác đâu?
"Muốn hỏi chuyện mẹ con à?" Cảnh Thái Sinh nhìn dáng vẻ do dự của Cảnh Tô, đoán rằng muốn biết chuyện Văn Phi.
Cảnh Tô gật đầu một cái, "Con muốn nhìn mẹ con một lát!"
"Đây là hình của mẹ con, con rất giống bà ấy!" Cảnh Thái Sinh mở ví của
ông ra, sau đó rút ra tấm hình người phụ nữ đã mờ, nhưng vẫn có thể thấy
được hình dáng.
"Năm đó tính tình mẹ con cũng nóng nảy, khi Thẩm Xuân Linh đỡ cái bụng
to tới cửa, bà ấy liền không nói hai lời đã rời khỏi nhà, khi đó con
phát sốt phải vào bệnh viện, cũng chính bởi vì chuyện này, người phụ nữ
kia mới có cơ hội được như ý, sau đó bà ấy biến mất vô ảnh vô tung, nếu
không phải vì để cho bà ta mang theo con trở lại, cha sẽ không cưới
người phụ nữ kia!"
"Cha, mẹ biết chuyện này sao?"
"Biết, nhưng với tính tình bướng bỉnh của mẹ con thì đâu chịu quay đầu
lại, hiện tại cha không có chút tin tức gì của bà ấy!" Cảnh Thái Sinh
cũng là bất đắc dĩ, Tống Văn Phi tránh ông nên biến mất hoàn toàn.
"Cảnh Tô, hiện tại mất bài thuốc gia truyền rồi, cha hoài nghi là do hai
mẹ con kia làm, bây giờ con phải cẩn thận hơn, hiện tại thân thể cha
không bằng lúc trước, cũng không biết rõ mình bị bệnh gì, vẫn không tra
được nguyên nhân, giờ giao toàn bộ Cảnh Thái Lam cho con!" Quyết định
này của Cảnh Thái Sinh khiến áp lực trong lòng Cảnh Tô nặng nề hơn.
"Lão gia, Thiếu tướng Tư đến rồi!"
"Mời cậu ấy vào đi!"
"Này ~" Quản gia lại nhìn Cảnh Tô một chút, do dự.
"Quản gia, ông cứ để cho anh ấy vào đi!" Mặc dù bây giờ Cảnh Tô không
biết nói gì với Tư Mộ Thần, nhưng có một số việc thay vì che giấu không
bằng trực tiếp giải quyết tốt.
"Thiếu tướng Tư đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh cho tệ xá, không
biết hiện tại tới là vì chuyện công hay chuyện riêng?" Mặc dù Cảnh Thái
Sinh có địch ý đối với Tư Mộ Thần, nhưng nhớ tới đứa bé đáng yêu kia,
Cảnh Thái Sinh không muốn làm cho hai đời người vì vậy mà giằng co,
giống như ông và Văn Phi.
Thời điểm Tư Mộ Thần đi đến phòng khách nhìn thấy Cảnh Tô ngồi bên cạnh
Cảnh Thái Sinh, nhìn quan hệ giữa Cảnh Tô và Cảnh Thái Sinh tốt đẹp
không khó chịu giống như trước đây, Tư Mộ Thần thở phào nhẹ nhõm, ít
nhất về nhà không có chịu uất ức gì.
"Cảnh đổng, hôm nay tôi tới là vì Cảnh Tô!" Tư Mộ Thần đứng ở phòng
khách, Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần một cái, giống như lại trở về bộ dáng lúc
Cảnh Tô mới gặp gỡ anh, dáng vẻ hoảng hốt.
"Chỉ bằng chuyện lúc trước, cậu cảm thấy Cảnh Tô sẽ gả cho cậu sao?"
Cảnh Thái Sinh ngược lại nhìn Tư Mộ Thần, nhớ lại di chúc của mẹ trước
khi qua đời đã dặn dò ông giao Cảnh Tô cho Tư Mộ Thần, trong lòng mâu
thuẫn.
"Tôi tin tưởng cô ấy sẽ!" Ánh mắt của Tư Mộ Thần không nháy một cái nhìn
Cảnh Tô, hình như muốn từ trong ánh mắt của cô đọc được tin tức gì đó.
"Tư Mộ Thần, tôi không muốn, anh trở về đi!" Sắc mặt Cảnh Tô Biến thay
đổi, dựa vào cái gì mà Tư Mộ Thần anh tự tin mình sẽ gả cho anh như vậy?
"Nhóc con, em làm sao vậy?" Trong lòng Tư Mộ Thần không hiểu, mấy ngày
trước mình lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, tại sao vào lúc này lại giống
như là biến thành người khác.
"Tư Mộ Thần, anh còn nhớ rõ anh làm thế nào định tội chú hai em chứ?"
Cảnh Tô đi về phía Tư Mộ Thần, từng bước một ép sát, Tư Mộ Thần rối loạn
trận tuyến, anh biết, cuối cùng cũng có một ngày cô sẽ nhớ ra, cuối
cùng, dự đoán của anh đã thành sự thật.
Thật ra thì bây giờ Cảnh Thái Sinh nào còn kiên trì, chỉ cần nam nữ vui
vẻ là được rồi, thân thể này của ông không biết còn có thể chống đỡ được
bao lâu.
"Thiếu tướng Tư, mời ngài trở về!" Thấy Cảnh Tô kích động, Cảnh Thái
Sinh ra lệnh đuổi khách, ông nợ Cảnh Tô quá nhiều, vốn cho là người đàn
ông này sẽ mang đến hạnh phúc cho con bé, nhìn một màn này, ông vẫn phải
thất vọng.
Tư Mộ Thần đau lòng nhìn chằm chằm Cảnh Tô, cánh tay đưa ra ôm Cảnh Tô ở
trước mặt anh vào trong lòng. Cảnh Tô không ngừng giùng giằng, cô kháng
cự, tựa như nội tâm của cô.
"Đừng động, để cho anh ôm một lát! Nhóc con, thật xin lỗi!" Cảnh Tô nghe
những lời này, yên lặng, trái tim cô đang chảy nước mắt, những chuyện
này thật là loạn.
"Nhưng làm sao em dám ăn anh rồi không phụ trách?" Tư Mộ Thần ghé vào
tai Cảnh Tô nhẹ nhàng nói xong, thở ra khí nóng vây quanh bên tai Cảnh
Tô, Cảnh Tô chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, trên mặt nóng bỏng, cô âm
thầm khinh thường hành động của mình bây giờ.
"Tư Mộ Thần, anh có thể đi về!" Cô không thể rối loạn trận tuyến, cô
dùng sức đẩy Tư Mộ Thần ra, cũng không quay đầu lại liền đi lên lầu.
"Nhóc con, anh sẽ khiến em trở về!” Tư Mộ Thần luống cuống, anh hiểu rõ
Cảnh Tô trước kia, chỉ cần là chút ý định, anh đều có thể phỏng đoán
được, nhưng Cảnh Tô đã khôi phục trí nhớ khiến anh không biết làm sao,
anh không biết làm thế nào là tốt cho Cảnh Tô, làm thế nào khiến cô vui
vẻ.
Hiện tại Tư Mộ Thần biết mình không có cách nào hóa giải hiểu lầm, chỉ
có thể đưa chứng cứ ra nói cho nhóc con của anh biết, anh thật sự yêu
cô, mà không phải lợi dụng cô.
Phát hiện Cảnh Tô ở ‘Minh Nguyệt Tiểu Uyển’ là ngoài ý muốn, nhưng đối
với người vừa về nước như anh mà nói là mệnh trung chú định (trúng mục
đích). Anh vẫn luôn chiều chuộng Cảnh Tô, anh cho rằng đó chỉ là chiều
chuộng, nhưng anh phát hiện trái tim tĩnh mịch kia lại rung động, anh
cho rằng đó à áy náy, lâu dần, anh cảm thấy là một loại yêu say đắm, sâu
đậm, quyến luyến.
Thời gian cô ở nhà, mỗi ngày anh đều muốn về nhà, anh sẽ nghĩ hiện tại
nhóc con nhà anh không được tốt, không vui vẻ sao? Có đói bụng hay
không? Có lạnh hay không? Hóa ra trong lòng mình còn có thể nghĩ đến
chuyện ngọt ngào như vậy.
Ở trên lầu, Cảnh Tô nhìn bóng lưng Tư Mộ Thần từ từ đi xa, một bàn tay
đưa ra muốn giữ lại, nhưng trong lòng có một âm thanh khác đang hô hoán
‘đừng’!
Cô nhìn Tư Mộ Thần đi xuống, Lục Phạm ở bên cạnh chờ anh. Tư Mộ Thần
quay đầu lại nhìn về phía cô một cái, Cảnh Tô vội vàng không kịp chuẩn
bị, một màn này rơi vào trong mắt Tư Mộ Thần.
“Lão đại, hiện tại chị dâu như thế nào?” Lục Phạm thấy Tư Mộ Thần thì
vội vàng hỏi, nhớ năm đó lão đại và chị dâu như keo như sơn kia mà, hiện
tại nhất định là mã đáo công thành chứ?
“Ranh con, có phải cậu rất nhãn rỗi hay không? Mau nghĩ đối sách cho
tôi!” Tư Mộ Thần nhìn dáng vẻ hân hoan của Lục Phạm, rất muốn đạp bẹp
cậu ta, mấy anh em của anh sống thật tiêu sái.
“Lão đại, anh sao vậy? Đừng hãm hại tiểu đệ như thế chứ!” Trái tim bé
nhỏ của Lục Phạm lại bắt đầu run rẩy, lão đại của anh ta mất hứng hay
vui mừng đều khiến trái tim nhỏ bé của anh ta run ba cái.
“Cảnh Tô khôi phục trí nhớ, cô ấy cho rằng tôi lợi dụng cô ấy để lấy chứng cớ định tội Cảnh Thái Huy!” Tư Mộ Thần phiền não.
“Lão đại, chị dâu là người của anh?” Lục Phạm thình lình ném ra một câu nói như vậy.
“Khụ khụ, sao hả?” Tư Mộ Thần rốt cuộc vẫn có chút ngượng ngùng, vội
vàng lên xe, không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ lúng túng
của anh.
“Lão đại, đã là người của anh, còn sợ gì, phải lừa gạt vào lễ đường!”
Những lời này của Lục Phạm khiến Tư Mộ Thần muốn bóp chết anh ta.
“Nếu có thể lừa cô ấy vào lễ đường, tôi còn tinh thần rối rắm nữa hả?” Tư Mộ Thần liếc Lục Phạm hai cái, thật là bất đắc dĩ.
“Lão đại, tin tưởng em đi, bây giờ chuyện anh cần làm là viết báo cáo
xin kết hôn, đừng để đến lúc đó có cô dâu lại chưa có quyết định phê
chuẩn cho kết hôn! Lão đại, anh là binh chủng đặc biệt, chưa chắc có thể
vượt qua kiểm tra kết hôn!” Lục Phạm vừa nói xong, Tư Mộ Thần ngược lại
nhớ tới chuyện kết hôn.
“Nhanh, tôi phải đi làm báo cáo, ông đây quyết định trong vòng một
tháng, phải lừa được nhóc con, khóc kêu lừa gạt, đều phải lôi cô ấy vào
lễ đường!”
“Lão đại, lúc này mới giống anh chứ! Bọn em quyết định ủng hộ anh toàn
lực về mặt tinh thần!” Lục Phạm nghĩ rất hoàn mỹ, lão đại nói chuyện yêu
đường rồi kết hôn, vậy quan hệ giữa mình và Giang Phỉ Á cũng gần hơn
từng bước, từ lần trước xảy ra quan hệ với Gian Phỉ Á, sau đó anh không
có hứng thú đối với người phụ nữ khác.
“Lục Phạm, tôi nhớ đêm đó hình như Giang Phỉ Á đi theo cậu, cậu sẽ không
làm ra chuyện tốt gì chứ?” Tư Mộ Thần dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho
thằng nhóc này, Giang Phỉ Á là bạn tốt của Cảnh Tô, làm lên chút sự tình
cũng dễ dàng.
“Lão, lão đại, không có, không có!” Lục Phạm đang lái xe, bị hỏi như thế, xe hơi trượt.
“Lục Phạm, cậu giả bộ à! Tôi vốn muốn nói cho cậu biết Giang Phỉ Á mang
thai rồi!” Tư Mộ Thần đã sớm biết tin Giang Phỉ Á mang thai, từ khi nhà
họ Giang gặp chuyện không may, Tư Mộ Thần vẫn biết tình hình nhà họ
Giang, cho nên tin tức Giang Phỉ Á mang thai cho dù có được Giang Phỉ Á
giấu giếm thế nào thì anh vẫn có thể lấy được.
Hiện tại người cha hồ đồ này đã biết, nhưng người mẹ vẫn còn ở trong
bệnh viện, không hiểu tại sao phải ở bệnh viện ngây ngô lâu như vậy.
“Lão, lão đại, anh đùa phải không?” Lục Phạm vội vàng thắng xe, quay đầu lại tràn đầy không thể tin.
“Cậu không tin? Đây là minh chứng!” Tư Mộ Thần có lòng tốt phẩy phẩy tờ giấy xét nghiệm mấy cái trước mắt anh ta.
Người bệnh: nữ; chấn đoán bước đầu: mang thai ba tuần rưỡi;
Đây là báo cáo kiểm tra của Giang Phỉ Á, Lục Phạm tính toán một chút,
trước ba tuần rưỡi, đó không phải là? Lục Phạm cười rộ, đây là con anh
ta?
“Ha ha ha, lão đại, anh thấy được chưa? Đây là con em!” Lục Phạm nhìn
bức ảnh phía dưới tờ giấy, một chấm đen chính là con của anh ta, Lục
Phạm cảm thấy rất hạnh phúc, hiện tại anh ta cũng có thể an ôn.
“A Phạm, có phải cậu rất muốn ôm vợ con về hay không?” Tư Mộ Thần tiếp tục dụ hoặc.
“Đúng vậy, lão đại!”
“Vậy, tôi giúp cậu có được hay không?” Tư Mộ Thần đào hố, chờ anh ta ngoan ngoãn nhảy xuống.
“Được!” Anh ta tập trung tinh thần nhìn tờ giấy xét nghiệm, không nhìn thấy nụ cười gian trá trên mặt Tư Mộ Thần.
“Vậy để cho Giang Phỉ Á và Cảnh Tô ở cùng nhau?”
“Được, lão đại!”
Hậu tri hậu giác, Lục Phạm mới phản ứng được, giúp anh ta là giả, đến gần chị dâu Cảnh Tô là thật!
“Lão đại, anh giỏi mưu kế!”
“Đi, về nhà!”
__ Tuyến phân cách__
Nhà họ Tư, từ trên xuống dưới đều vui sướng, bởi vì Nhị thiếu gia nhà
bọn họ tuyên bố, anh sẽ kết hôn. Tư lão Tư lệnh tuyên bố từ hôm nay trở
đi nhà họ Tư tiến vào giai đoạn chuẩn bị chiến tranh cấp một.
“Thu phục được người?” Tư lão Tư lệnh nhìn Tư Mộ Thần hài lòng, hiện tại
ông không phụ Cảnh lam dặn dò, xuống dưới đất cũng có thể đối diện với
bà ấy.
“Ông nội, chưa có!”
“Khốn kiếp, chưa có, cháu báo việc vui gì cho ông? Xin kết hôn gì? Chẳng
lẽ cháu có phụ nữ khác?” Tư lão Tư lệnh tức giận, từ nhỏ thằng nhóc này
đã có tâm cơ, bây giờ cư nhiên đùa giỡn ông, giở trò với ông, đoạn thời
gian trước còn rất tốt với cháu gái Cảnh Lam, không ngờ đều là lừa gạt
ông!
“Ông nội, ông đừng tức giận vội, ngược lại cháu rất muốn cười người ta,
nhưng người ta không chịu gả cho cháu!” Tư Mộ Thần nói bất đắc dĩ, trong
đôi mắt đều là buồn bã.
“Cháu làm người ta tức giận? Ông mặc kệ, ong nhất định là muốn cháu dâu này!” Tư lão Tư lệnh tức giận.
“Ông nội, đây không phải là lỗi của ông à, bảo cháu đi nhà họ Cảnh bắt Cảnh Thái Huy, hiện tại Cảnh Tô hiểu lầm cháu!”
“Khốn kiếp, có ai nói ông của mình thế sao?”
“Được rồi, ông nội, ông cứ chờ xem, ông sẽ có cháu dâu!” Tư Mộ Thần thấy ánh mắt Tư Bang Quốc đều là hài lòng.
“Nhóc con, từ nhỏ trong bụng cháu đã xấu xa, cháu cho rằng ông không biết những hành động khi còn bé của cháu ư?”
“Khụ khụ, ông nội, cháu đi trước, Lục Phạm chờ cháu ở bên ngoài!” Ông cụ
thông minh như vậy, ở lại chỗ này nữa, anh sẽ bị uốn nắn.
Tư Mộ Thần còn chưa có bước đi, đã bị ông cụ bắt lại!