Cô Em Nhầm Giường Rồi

Chương 15: Liên thủ diễn trò




Đang không muốn biết nói gì, chuông cửa vang lên. Thì ra là, Lý Thụy đưa Tử Nghiêu về nhà, Tử Nghiêu liền nói chuyện anh trai đi cùng cô Diệp nói cho ba mẹ.

Lý Mân không cần nghĩ cũng biết đợi lát nữa nhất định là phải đưa Tiểu Mạt về nhà trước, vì vậy liền lôi kéo lão già đến nhà thông gia tương lai. Kỳ thật sau này Tiểu Mạt đến nhà bọn họ thật vẫn rất thuận tiện, hai nhà cách nhau không xa, lúc ăn cơm tất niên lễ mừng năm mới cũng có thể cùng nhau.

"Ba, mẹ, mọi người đã tới à." Tất Tử Thần đứng lên, nhàn nhạt gật đầu với ba mẹ. Trong lòng không thể không nói là thở phào nhẹ nhõm, tối thiểu người lớn hai nhà đối nói chuyện, vẫn tính là địa vị ngang hàng, anh là con rễ nếu mà dám cùng ba vợ khiêu chiến, anh sợ cuộc sống sau này sẽ sống trong nước sôi lửa bỏng rồi, ngộ nhỡ ba vợ muốn xử anh, hoàn toàn không cần một chút kỷ xảo nào.

"Lớp trưởng cũ. Chị dâu." Diệp Kiến Quốc cũng miễn cưỡng mang khuôn mặt tươi cười, ban đầu chính là lãnh đạo cũ bạn bè cũ, bây giờ còn là thông gia, nên không thể bỏ lễ tiết.

"Lão Diệp ngươi khách khí cái gì chứ, chúng ta chính là tới thăm Tiểu Mạt một chút." Tất Trọng Tường cười vỗ vỗ bả vai Diệp Kiến Quốc, liếc mắt nhìn con trai của mình đứng ở một bên, không nói lời gì.

Ngược lại Lý Mân rất vui vẻ đến phòng bếp tìm bà thông gia và con dâu, phụ nữ mà, tới chỗ nào cũng có thể nói chuyện .

"Ba, con và Tiểu Mạt đã đi lấy giấy hôn thú rồi." Tất Tử Thần không biến sắc nháy mắt với lão gia tử nhà mình, mau thay con trai của ông mang vợ về nhà đi.

"Đây là chuyện tốt mà." Tất Trọng Tường cười nói với Diệp Kiến Quốc: " Hai đứa cũng không nhỏ, không phải lần trước chúng ta còn thương lượng lúc nào thì để cho bọn họ mau chóng tính chuyện này sao?"

Diệp Kiến Quốc họng nghẹn, ông là nghĩ tới như vậy, nhưng không có nghĩa là ông liền đồng ý con gái cứ như thế mà đi theo đi theo quân đâu, quân tẩu rất khổ, chẳng lẽ Tử Thần không biết?"Lớp trưởng cũ, Tử Thần nói muốn Tiểu Mạt đi theo nó đi Nam Kinh, tôi đồng ý chuyện này được hay sao ?" lý do của Diệp Kiến Quốc cũng rất đầy đủ, cũng không sợ lớp trưởng cũ giúp đỡ con trai nói chuyện, con gái là của ông, ai còn có thể cướp đi hay sao?

Tất Trọng Tường nghe lời này, ngược lại không nói chuyện nữa, con ngươi hơi tối lại, âm thầm suy tư.

Mấy người phụ nữ trong phòng bếp cũng đã nghe mấy lời nói đó, Diệp Dĩ Mạt âm thầm cắn cắn môi, có chút khó xử. Dĩ nhiên là muốn ở bên cạnh anh, mỗi ngày tỉnh lại, nếu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp của anh, đó chính hạnh phúc nhất mà cô nghĩ tới chứ? Chỉ là, băn khoăn của ba cũng không phải là không có đạo lý, coi như mấy tháng trước còn có thể hành động tự nhiên, đợi đến khi bụng thật lớn rồi, các loại phiền toái cũng liền theo nhau mà tới, quan trọng nhất là chẳng lẽ bây giờ cô liền từ chức sao? Lớp mười hai cô đang dạy thì làm thế nào? Tạm thời đổi giáo viên, đối với học sinh sắp tốt nghiệp mà nói, không chỉ là động đất mạnh.

Trần Hạnh và Lý Mân hình như cũng rơi vào trầm tư, trong lúc nhất thời, trong phòng an tĩnh chỉ còn lại âm thanh thanh thúy của cô dân chương trình trong TV, không có gì hơn ngoài tin Trung Quốc lại đi nơi nào biểu diễn hình tượng tốt đẹp đi.

"Tôi cảm thấy được lão Diệp nói đúng, lúc này Tiểu Mạt không thể đi theo Tử Thần đi Nam Kinh được." Lý Mân chợt mở miệng, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Trấn an mà gật đầu với con trai một cái, Lý Mân cười nói: "Bây giờ Tiểu Mạt có đứa bé, đương nhiên là cần người chăm sóc."

Tất Tử Thần muốn phản bác, cũng không nói đến, anh không có biện pháp bảo đảm có thể thời khác ở bên người cô, không phải sao? Nếu như có nhiệm vụ, đi ra ngoài mười ngày nửa tháng vậy cũng là bình thường, nếu gặp phải nhiệm vụ cấp trên giao, thân là một quân nhân, anh không có quyền nói không.

Tất Tử Thần nắm thật chặt quyền, tâm tình từng điểm từng điểm xuống thấp, giống như rơi vào vách đá vạn trượng vậy, chưa kết thúc dĩ nhiên đã thấy kết cục.

"Chỉ là," Lý Mân chợt nói lời xoay chuyển, "Tiểu Mạt nếu ở nhà nữa cũng không dễ dàng." Ánh mắt rơi vào trên bụng Tiểu Mạt còn chưa đội lên, Lý Mân cười đến rất là đoan trang dịu dàng: "Tôi thật lòng xem Tiểu Mạt là con gái, qua đó ở Tiểu Mạt, tôi và chị Vương nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Mạt thỏa đáng, ông bà thông gia nếu mà nhớ Tiểu Mạt cứ tới đây, chúng ta cũng một tiếc bữa cơm ăn, dù sao cũng gần mà." Tiểu Mạt nếu lớn bụng còn ở nhà mẹ đẻ, người không biết chuyện sợ là sẽ không tránh được nói xấu. Bây giờ biện pháp tốt nhất, chính là làm trước hai bàn tiệc rượu đơn giản làm nghi thức căn bản đã, người nên biết cũng thông báo đến, liền coi thông báo thiên hạ, Tiểu Mạt chính là con dâu Tất gia chúng ta.

"Tôi cũng nghĩ vậy, tháng sau, lúc Tiểu Mạt đã ổn định, trước tiên làm tiệc rượu, chúng ta cũng không mời nhiều người, chỉ mời mấy bạn bè thân thiết, náo nhiệt một chút coi như xong." Lý Mân cười lôi kéo tay Diệp Dĩ Mạt, ánh mắt quét qua mọi người trong nhà, tiếp tục nói: "Tử Thần ở trong bộ đội, phát bánh kẹo cưới trước đã, cũng coi là cho mọi người biết, còn tiệc rượu sẽ chờ về sau này sắp xếp. Như vậy, mọi người xem có được không?" Tháng sau, bụng Tiểu Mạt cũng chưa lộ, so với bây giờ cũng ổn định nhiều lắm, chống đỡ cả một ngày làm mấy mâm tiệc rượu cũng không thành vấn đề chứ?

Tất Tử Thần còn muốn nói điều gì, lại bị một ánh mắt của Diệp Dĩ Mạt ngăn lại: "Liền nghe theo dì thôi." Diệp Dĩ Mạt có chút ngượng ngùng nói.

Lý Mân giận trừng mắt nhìn cô, cố làm không vui nói: "Lúc này còn gọi dì à?"

Diệp Dĩ Mạt mấp máy môi, nhăn nhó, mới đỏ mặt gọi một tiếng "mẹ", mừng đến Lý Mân luôn miệng kêu. một bên Trần Hạnh lặng lẽ xoa xoa khóe mắt, vừa định đứng dậy đi phòng bếp pha thêm trà cho mọi người, liền bị Diệp Dĩ Mạt kéo tay.

Diệp Dĩ Mạt nhìn dì Trần, nhiều năm như vậy, cô đã không nhớ rõ hình dáng của mẹ, dì Trần dịu dàng thiện lương đã điền vào cuộc đời cô chỗ trống tình thương của mẹ: "Mẹ..." một tiếng gọi này, thật ra thì ngay trong lòng cô luyện qua trăm lần, nhưng vẫn không có dũng khí kêu ra miệng, nếu không phải hôm nay Lý Mân nói chuyện, cô sợ là còn không biết bao lâu nữa mới dám gọi dì Trần một tiếng mẹ,

thật ra thì cô rất nhát gan, nhát gan đến sợ thay đổi tất cả quen thuộc. Từ lúc dì Trần bắt đầu cái gia đình này, từ ban đầu bài xích phản kháng càng về sau càng tiếp nhận sự hòa thuận, ở trong lòng cô sớm đã đem dì Trần làm người nhà thân nhất, lại chưa từng có dũng khí thổ lộ tất cả, cho dùng cô và dì Trần đã như tình mẹ con.

"Tốt... Đứa bé ngoan..." Trần Hạnh nghiêng mặt đi, lặng lẽ gạt lệ, Lý Mân ngồi bên cạnh, an ủi vỗ mu bàn tay của bà.

"Tốt lắm, Lý Mân nói không sai, căn nhà chỗ Tử Thần, dù là sửa xong rồi cũng không thể lập tức vào ở đi, hay là Tiểu Mạt cứ ở trong nhà thì tốt hơn." Tất Trọng Tường ra tổng kết cuối cùng, căn nhà mới vừa trùng tu xong, đối với phụ nữ có thai là cực kỳ bất lợi, chỉ một điểm này, ông cũng đồng ý Tiểu Mạt không đi Nam Kinh vào lúc này.

Tất Tử Thần thế đơn lực bạc, muốn nói cái gì, lại không tìm đươc lý do phản bác, đúng vậy, chẳng lẽ anh thật muốn để một mình Tiểu Mạt lớn bụng ở nhà? Này sau, không nói khám thai kiểm tra thai cái gì, chính là mỗi ngày ra ra vào vào, anh yên tâm để Tiểu Mạt một mình sao? Ba mẹ nói đúng, bây giờ Tiểu Mạt ở nhà nhất định là biện pháp tốt nhất.

Tất Tử Thần mấp máy môi, nhìn cô gái ngồi ở bên cạnh mình, trong lòng một mảnh mềm mại. trên khuôn mặt thanh tú mang theo nét cười ôn hòa, tóc dài đơn giản thả trên đầu vai, ánh mắt trong suốt cực kỳ ấm nhu (ấm áp nhu tình). Lặng lẽ đem lấy tay nhỏ bé của cô giữ trong lòng bàn tay, không lạnh, nhưng là cũng không ấm. Đây cũng là người anh muốn cầm tay cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.