Cô Em Nhầm Giường Rồi

Chương 14: Nước không thể một ngày không có vua




"Sao Tiểu Thụy và Tiểu Mạt vẫn còn chưa về?" Diệp Kiến Quốc đi lòng vòng ở trong phòng, hôm nay trong bót cảnh sát chỗ ông có chuyện, liền gọi điện thoại bảo Tiểu Thụy đi đón chị anh rồi, nhưng mà bây giờ cũng hơn sáu giờ rồi, hai người này sao còn chưa về? Không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Mặc dù đối với trị an bên trong hạt mình quản vẫn rất có lòng tin, nhưng không chịu nổi nhiệt tình của tương lai ông ngoại, chuyện gì cũng có thể nghĩ phóng đại lên. Chẳng lẽ là trên đường bị kẹt xe rồi hả ? Hay là tiểu tử Lý Thụy này lái xe quá không cẩn thận đụng phải nơi nào rồi?

Càng nghĩ tâm trạng Diệp Kiến Quốc càng gấp, sớm biết thế thì tự ông đi còn hơn, cái gì mà đại hội tổng kết hàng năm, sao cần phải mở vào lúc này chứ?

Ha ha, thật ra thì Lý Thụy đến đúng lúc chị anh mới vừa lên xe của anh Thần, chỉ là chỉ thấy cái đuôi chiếc xe Jeep quân đội màu xanh kia, chỉ có thể rất là đáng tiếc thở dài. Lúc cua quẹo ngược lại thấy được học sinh của anh rồi, một mình Tất Tử Nghiêu đeo cặp sách đi trên đường.

Thân là em gái của anh rể tương lại và làm giáo viên dạy kèm ở nhà, Lý Thụy tự nhiên cũng không có đạo lý làm như không nhìn thấy trực tiếp lái đi. Nhấn còi một cái, Lý Thụy hạ cửa kính xe xuống, "Tử Nghiêu, muốn anh tiễn đưa em về không?"

Diệp Dĩ Mạt từ trong xe có thể thấy ban công nhà mình, ban công nhà người ta trồng hoa lan cũng rất có tình thú, chỉ có trên ban công nhà cô bày hai bồn cây vạn tuế rất khí phách, theo như lời cha cô nói, điều này có thể trấn áp tà khí.

"Đi vào ngồi đi." Diệp Dĩ Mạt xuống xe, mặc kệ mặt anh cẩn thận nhìn chằm chằm cô, trừ cười, cô cũng thật không biết nên nói cái gì.

"Tiểu Mạt, đã về rồi?" Vừa nghe đến tiếng cửa mở, Diệp Kiến Quốc liền không kịp chờ đợi đứng lên đi ra cửa, lúc mở cửa ra trong nháy mắt khóe miệng cứng ngắc mà thôi, thật, chỉ là cứng ngắc hạ xuống, nếu như bỏ qua quả đấm cứng ngắc ông cụ nắm lên lại hại xuống đó.

Hỗn tiểu tử cầm túi xách của Tiểu Mạt, một cái móng vuốt còn nắm cả hông của Tiểu Mạt, thật muốn, thật muốn cắt đứt mà.

"Trở lại à?" Diệp Kiến Quốc rất miễn cưỡng giật giật khóe miệng, giống như là giận dỗi đoạt lấy túi xách trong tay Tất Tử Thần, lúc con gái không thấy được hai mắt vẫn không quên hung hăng trừng anh. Đều là do tiểu tử thúi này, chẳng những muốn bắt cóc con gái bảo bối của ông, ba của anh còn muốn cùng ông giành cháu trai, cháu gái nữa!

Ngược lại Tất Tử Thần thản nhiên, thái độ cười cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng noãn: "Ba, con đã tới."

Diệp Kiến Quốc trừng mắt nhìn anh, kêu loạn cái gì chứ?

Diệp Dĩ Mạt mắt liếc vào phòng bếp một cái, liền lập tức rút lui khỏi chiến trường, "Con đi phụ dì Trần." Bực này sẽ có thể bộc phát chiến tranh thế giới lần thứ 3 đi, xem chừng cô không có cái năng lực gánh vác chuyện này, vẫn nên thức thời tranh thủ thời gian đi xa một chút thôi.

"Ba, vừa rồi con và Tiểu Mạt đi lấy giấy chứng nhận rồi, lúc nào thì làm rượu, còn muốn nghe ý kiến của ba và dì nữa." Tất Tử Thần không phải là không có thấy sắc mặt kia của ông cụ, nhưng coi như phía trước núi đao biển lửa anh cũng không thể lui bước được, vợ con vẫn còn ở trong vòng phạm vi quản hạt của người ta đấy.

Diệp Kiến Quốc chỉ có cảm giác mình muốn phun một búng máu giấu ở trái tim ra, nhả ra cũng không xong, nuốt xuống cũng không được, hoàn toàn nội thương. Cái gì gọi là con và Tiểu Mạt đã đi lấy giấy chứng nhận chứ? ? ? ! ! ! Có muốn không nghe lời người lớn như vậy hay không ? Bỏ qua cái gì biết không? Không có lời mối mai theo lệnh của cha mẹ còn chưa tính, tại sao đến cả thông báo cũng không biết thông báo một tiếng chứ?

Cả đời Diệp Kiến Quốc không có đánh con trai, vì sao hiện tại ông kích động muốn đánh tiểu tử này một trận như vậy chứ? Nhưng mà, uất ức nhất chính là ông không thể làm như vậy được, mặc dù người ta rất vô lương mà đem con gái ông bắt cóc rồi, nhưng mà con gái ông sau này sẽ là người của người tâ, nếu ông già như ông mà quản quá nhiều, không chừng liền ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng người ta sau này, vì hạnh phúc của con gái, ông cũng không thể kích động.

"Tính toán lúc nào thì làm chuyện kế tiếp?" Diệp Kiến Quốc sắp xếp lại suy nghĩ, bày ra dáng vẻ ông già.

Tất Tử Thần tính tình dễ chịu giải thích: "Bởi vì con chỉ có ba ngày nghỉ, cho nên cũng không kịp làm cái gì, định trước tiên đi lấy giấy chứng nhận, ảnh cưới và tiệc rượu có thể đợi đến khi Tiểu Mạt sinh xong đứa bé lại nói."

Diệp Kiến Quốc coi như hài lòng gật đầu một cái, tối thiểu biết băn khoăn thân thể của Tiểu Mạt. Nha đầu này vẫn ăn không mập, ông còn lo lắng là khi cô có bầu đứa bé ở trong bụng mẹ sẽ để lại tật xấu, bây giờ nhìn lại, có lẽ là thể chất có vấn đề, ăn nhiều không mập mà thôi. Chỉ là cũng không thể khinh thường, phụ nữ có con, liền yếu ớt giống như búp bê, phải chăm sóc cẩn thận.

"Những thứ khác thì làm sao đây?"

"Còn lại nhờ ba và lão gia tử nhà con cùng nhau thương lượng một chút, định ngày nhất định, còn phát thiếp mời nữa." Tuyên cáo với toàn thế giới cô là vợ của anh, chuyện này anh đã nghĩ rất lâu rồi. Tựa như sư tử thích tuyên cáo lãnh địa của mình vậy, đàn ônng cũng thích tuyên cáo chủ quyền của mình như vậy.

Dừng một chút, Tất Tử Thần lại nói tiếp: "Chúng con mua căn hộ ở Nam Kinh cũng rộng, khoảng hai tháng nữa liền sửa xong rồi, hiện giờ trước tiên Tiểu Mạt có thể ở trong phòng được phân đã, chờ tất cả đều chuẩn bị xong rồi dời đi cũng được."

Nghe xong lời này, Diệp Kiến Quốc lập tức xụ mặt xuống: "Ta không đồng ý, bây giờ Tiểu Mạt phải ở nhà." Cùng anh đi Nam Kinh? Chuyện cười! Tiểu Mạt không có đứa bé mà đi ông cũng không vui, huống chi bây giờ cô còn ôm đứa bé? Đến Nam Kinh, nói không chừng anh có cái nhiệm vụ mười ngày nửa tháng đều không ở nhà, chẳng lẽ muốn một mình Tiểu Mạt lớn bụng ở nhà sao?

Tất Tử Thần sửng sốt, không phải cưới xong rồi là có thể ở chung sao? Tại sao ông cụ lại không đồng ý? Hai người đàn ông tôi nhìn anh...anh nhìn tôi không nói câu nào, nhưng không khí dần dần khẩn trương, ngay cả hai người phụ nữ trong phòng bếp cũng cảm giác được không đúng.

"Tiểu Mạt, con đi ra xem coi ba con có nói cái gì không hay hay không?" Từ lúc lão già nói sẽ giới thiệu cho Tiểu Mạt mấy tên con trai trong cục, Trần Hạnh đối với ông liền 120 cái không yên lòng, khi nãy Tiểu Mạt đã nói với bà, hai người mới vừa đi lấy giấy chứng nhận, thật đúng là bà sợ lão già bị kích thích nói lời khó nghe gì đấy.

Diệp Dĩ Mạt le lưỡi, nhô đầu ra phòng khách thăm dò chút, trừ TV âm thanh, thật đúng là không nghe thấy giọng nói của bọn họ.

Trong lòng Diệp Dĩ Mạt lo sợ, không phải là ba cảm giác quyền uy gia trưởng của mình bị khiêu chiến chứ? Nhưng mà, từ lúc cô mười tám tuổi về sau liền bị truyền thụ quan niệm chuyện của mình phải tự quyết định, chủ yếu nhất là, chuyện của cô và Tử Thần, không phải là ba cô nên sớm có chuẩn bị sao?

Quả thật, Diệp Kiến Quốc sớm đã chuẩn bị tốt chuyện con gái bảo bối của mình sẽ trở thành con dâu của người khác, nhưng mà, ông không có ý định để con gái bé bỏng của ông một mình đi xa như vậy! Tất Tử Thần là một đấng mày râu, có thể tự chăm sóc mình cũng không tệ rồi, sao có thể trông cậy vào anh chăm sóc tốt cho Tiểu Mạt và đứa nhỏ trong bụng?

Sau này đứa bé ra đời, ở cữ, chăm sóc bảo bối, cái nào không tốn tâm tư tốn tinh lực chứ? Anh là một đấng mày râu, có thể chu đáo được sao?

Mặt gườm gườm, Diệp Kiến Quốc hít một hơi thật sâu: "Chuyện này không có thương lượng, các con lấy chứng chỉ ta mặc kệ, nhưng mà bây giờ Tiểu Mạt chắc chắn sẽ không đi theo cậu đến Nam Kinh."

Tất Tử Thần thu lại nụ cười, ngồi ở trên ghế sa lon không nói một lời, hưng phấn vừa rồi đã dần dần bị dập tắt, không khí dần dần giằng co.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.