Có Em Chung Đường

Chương 609




Edit: cô Dờ

Bã thuốc đem về cho lang trung xem thử, lang trung sờ bã còn ướt trong tay, "Thuốc này dùng ít thì được, tuy có tác dụng an thần nhưng lượng thuốc thế này thì nhiều quá."

Hai người đều mơ hồ cảm thấy không ổn, Cố Trầm hỏi: "Dùng nhiều sẽ bị làm sao?"

"Buồn ngủ vô cớ, không tỉnh táo được."

"Còn có biểu hiện khác không?"

Lang trung bình tĩnh nhìn hắn, đáp: "Bốc thuốc đúng bệnh, dùng vừa đủ thì là thuốc tốt, quá liều thì đầu óc không còn rõ ràng, nặng hơn nữa thì nguy hiểm đến tính mạng."

Tiễn lang trung đi, Cố Trầm mới về Cố phủ.

Trong phòng, Nhạc Doanh Khuyết hoảng sợ, "Cố Trầm, không thể kéo dài được nữa."

"Ừm, Lục Lân đã đi được mấy ngày rồi, chờ hắn về thôi."

Từ lúc Nhạc Tiên Dẫn cho người theo dõi Lục Sương, Lục Sương phát hiện ra động tĩnh nên không lộ diện trong An Thành, thuyền ở bến cảng thì vẫn theo kế hoạch mà triển khai.

Nghe xong thủ hạ báo lại, Nhạc Tiên Dẫn đột nhiên thấy chột dạ, cảm thấy "Đoan vương" và Cố Trầm có liên hệ với nhau, nói chung, chuyện này luôn làm y lo ngay ngáy.

"Đi ra ngoài thành tìm thử, đừng đánh rắn động cỏ."

Lục Sương an phận ở lại thôn trang, thứ nhất là đoàn thuyền vừa xuất bến, mọi chuyện coi như thuận lợi. Thứ hai là, cái vật trong bụng thực sự không để y được yên ổn.

Mới mấy tháng mà Lục Sương đã ói mửa nghiêm trọng, có lẽ do Cảnh Hàn không có ở bên, đứa nhỏ trong bụng không an lòng.

Lúc xuất phát, Lục Lân rất lo lắng, đặc biệt dặn dò hạ nhân nếu thấy Lục Sương không khỏe thì phải mời đại phu ngay lập tức.

Mấy ngày nay toàn là ăn gì ói nấy, Lục Sương uể oải không còn sức lực, tiểu tư sốt ruột tới toát mồ hôi, "Sương thiếu gia, để ta vào thành tìm đại phu tới bắt mạch cho thiếu gia, kê vài thang thuốc an thai mới được."

Lục Sương muốn nói rằng y không sao cả, thân thể mình ra sao mình tự biết, nhưng vừa mở miệng ra lại buồn nôn, chống tay vào thành giường nôn khan một hồi, thật sự không có sức thuyết phục.

Ngăn không nổi tiểu tư, Lục Sương đành ngoan ngoãn chờ đại phu đến.

Ngoài thành đa số là các hộ nhà nông, Đoan vương không có khả năng sẽ ở lại nơi này. Thủ hạ của Nhạc Tiên Dẫn tìm tới sau núi, thấy một thôn trang tách biệt với phần còn lại.

Vài người núp ở chỗ khuất chờ một hồi, lát sau, một người dáng dấp trông như tiểu tư chạy vội ra ngoài.

Một tên dùng mắt ra hiệu, tên cuối cùng lén lút theo sau tiểu tư.

Một đường trở lại An Thành, tiểu tư tới hiệu thuốc, sốt sắng kêu đại phu đi khám bệnh, "Công tử nhà ta không tiện xuống núi, xin đại phu theo ta một chuyến."

Tên theo dõi đi theo tiểu tư lại ra khỏi thành, tiểu tư dẫn đại phu vào trong thôn trang, một lúc lâu sau mới lại trở ra.

Mấy tên thủ hạ bàn bạc nhau, cùng tới hiệu thuốc hỏi thăm xem sao, một tên hỏi: "Đại phu, ta là người nhà ban nãy, công tử nhà ta sợ đường xá xa xôi nên muốn lấy thêm vài thang thuốc nữa."

Đại phu nhíu mày, "Công tử nhà các người nôn rất nghiêm trọng, bây giờ đừng để ra cửa làm gì, để ta lấy thêm thuốc cho các ngươi, mang về chăm sóc công tử cẩn thận."

Đat được mục đích, đám thủ hạ cầm thuốc quay về báo lại cho Nhạc Tiên Dẫn. Nhạc Tiên Dẫn gõ ngón tay trên bàn, khó tin, "Có mang?"

Tên thủ hạ do dự đáp: "Vâng... đại phu nói vậy."

"Có chắc người đó là Đoan vương không?"

Thủ hạ đáp: "Chúng thuộc hạ đã tìm cả một đường, thôn trang tách biệt như thế chỉ có một, hai tiểu tư, một lão nhân, hai nha đầu, kể cả đại phu, ai cũng gọi người bên trong là công tử."

Nhạc Tiên Dẫn im lặng, nếu y nhớ không lầm thì đương kim hoàng thượng và Đoan vương do tiên hoàng và hoàng hậu sinh ra, đều là người Thượng Càn. Y rất nghi ngờ tính chân thực của "Đoan vương" này, giờ nghe tin này, càng củng cố thêm rằng người đó và Cố Trầm có liên hệ.

Nếu thật sự là người của phe Cố Trầm thì Cố Trầm đúng là to gan lớn mật, dám cho người giả mạo hoàng thất, đây chính là tội rơi đầu. Không cần y ngáng chân, Cố Trầm đã tự mình kề dao vào cổ rồi.

Cố Trầm đã tỉnh bao nhiêu lâu, tỉnh rồi không đòi lại vị trí đương gia, cũng không đi cáo quan rằng Nhạc Tiên Dẫn đẩy hắn xuống hồ.

Chắc chắn là như Cố Uyển nghĩ, Cố Trầm không có chứng cứ xác thực, cho nên muốn âm thầm tra xét mình và Cố Uyển có hợp mưu hay không.

Nhạc Tiên Dẫn cho thủ hạ lui ra, trong phòng chỉ còn lại mình y, lúc này mới thở phào một tiếng. Cũng may là Cố Trầm không có bằng chứng, vốn định nước ấm nấu ếch từ từ chiếm đoạt giả sản Cố gia, nhưng bây giờ có lẽ phải sớm đẩy nhanh tiến độ.

Trừ việc đẩy Cố Trầm xuống nước kia, nhưng việc còn lại y không trực tiếp nhúng tay, đặc biệt là chuyện bên trong hậu viện Cố gia, không cần tự tìm phiền phức làm gì.

Tên ngu ngốc Cố Uyển kia có lẽ vẫn chưa phát hiện ra chuyện đại ca hắn tỉnh lại từ lâu, vẫn còn tâm tâm niệm niệm vị trí đương gia.

Ngày hôm sau, đoàn xa luân thuyền đầu tiên cập bến An Thành, khí thế dạt dào, người tới vây xem chật kín cả bến cảng.

Tin tức Nhạc gia mua xa luân thuyền đã truyền ra, ngay cả Nhạc Doanh Khuyết ở trong hậu viện cũng nghe được.

A Ly nghe tên tiểu tư thao thao bất tuyệt kể lại cảnh đoàn thuyền vào bến, Nhạc Doanh Khuyết và Cố Trầm liếc mắt nhìn nhau liền hiểu ra.

Chờ A Ly đi rồi, Nhạc Doanh Khuyết mới nói, "Quả nhiên là hợp tác với Nhị ca của ta, tiểu thúc thế mà lại nguyện ý bám vào dưới trướng Nhạc gia."

Cố Trầm phì cười, "Có lẽ là Nhạc Tiên Dẫn nắm được thóp của Cố Uyển, xa luân thuyền đã vào thành, hy vọng bọn họ có thể nuốt trôi khoản lời khổng lồ như thế."

Thuyền đã tới, Cố Uyển sốt ruột hẹn Nhạc Tiên Dẫn ra ngoài.

Trong trà lâu, Cố Uyển vội vàng hỏi: "Thuyền tới rồi, nguồn hàng thì sao đây?"

Nhạc Tiên Dẫn xoa cằm chậm rãi nói: "Không vội."

Cố Uyển sửng sốt, không vội? Sao có thể không vội được? Cố Thanh Tùng còn đang nằm liệt giường, hắn mà không đảm đương nổi vai trò đương gia, Cố lão gia một khi tỉnh lại sẽ tước đoạt vị trí này của hắn mất, hắn chỉ có thể thừa lúc Cố lão gia mê man để tranh thủ hành động.

Dùng thuốc an thần là kế hoãn binh, Cố Uyển biết rõ tác dụng và tác hại của loại thuốc này. Nhưng Lâm Nhược Thu nói, nếu không dùng thuốc, lỡ như cha tỉnh thì công sức bao lâu này đổ sông đổ bể.

"Nhạc Nhị công tử, sao lại nói thế?" Cố Uyển mơ hồ thấy không ổn.

Nhạc Tiên Dẫn thản nhiên đáp: "Hàng đương nhiên là sẽ có, ta đã sớm liên hệ với Trương lão bản buôn trà rồi."

Cố Uyển thở phào một hơi, ai dè Nhạc Tiên Dẫn lại chêm thêm một câu: "Cố đương gia không muốn núp dưới trướng Nhạc gia, cũng được thôi."

Cố Uyển khựng lại, không biết Nhạc Tiên Dẫn lại tính toán cái gì, ngừng thở chờ y nói tiếp.

"Mua đoàn xa luân thuyền trong tay ta đi."

Cố Uyển lầm bầm, "Hiện giờ ta đâu có tiền để không."

Nhạc Tiên Dẫn đung đưa chén trà, "Có xa luân thuyền rồi thì sợ gì nữa, thuyền buồm cũ cứ bán được cái nào hay cái nấy. Cố gia còn nhiều cửa hàng mà đúng không? Đến lúc đó, chuyên tâm kinh doanh vận chuyển hàng đường thủy, Cố gia nhất định có thể trở lại đỉnh cao."

Cố Uyển nghi ngờ nhìn Nhạc Tiên Dẫn, cứ cảm thấy y có hàm ý khác: "Ngươi sẽ để lọt mối làm ăn vào tay ta ư?"

Nhạc Tiên Dẫn ra chiều khổ sở: "Gia phụ sớm không muốn làm cái nghề sông nước này nữa, ta chỉ là chiếu theo ý nguyện của phụ thân mà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.