Cô Độc

Chương 7: Những âm mưu biến hóa khôn lường - Lúc tin người thì đã quá muộn




Lời nói giận dữ của Thủy Nhi làm cho Thượng Quan Quân Triết tái mặt, cô thật sự cùng người đàn ông khác lên giường, đứa bé cũng không phải của anh?

Cảm thấy tức giận như đang có hòn đá đang chèn trong ngực, trên gương mặt tuấn tú vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp mà quật cường của Thủy Nhi.

"Thật sự là của người khác!"

Giọng nói lạnh lẽo, sức lực trên tay cũng tăng lên rất nhiều khiến Thủy Nhi phải hô lên:

"Đau quá!"

Thủy Nhi hất tay của anh ra, Thượng Quan Quân Triết nhìn mặt cô tức giận thì cũng hạ xuống không ít.

"Thượng Quan Quân Triết, anh đây là có ý tứ gì, anh còn có thể có thật nhiều cơ hội cùng với người phụ nữ khác sinh con. Nên đứa nhỏ này sẽ là của tôi, tôi cầu xin anh đừng giành nó với tôi, tôi chỉ có mình nó thôi!"

Mặt của Thủy Nhi đang lạnh lùng đột nhiên trở nên mềm mại hẳn đi thấy có chút bất lực khóc ồ lên.

Thượng Quan Quân Triết thấy cô như vậy liền gãi gãi đầu, anh không có nói muốn giành đứa bé với cô. Anh chỉ muốn ở chung một chỗ với con của mình mà thôi.

Hơn nữa nếu như cô nguyện ý, anh cũng sẽ sống cùng với cô ở dưới một mái nhà.

Phong lưu mấy năm, anh hiện tại chỉ muốn tìm một người mà mình thích sống cùng nhau cả đời. Mà anh lại cảm thấy mình rất thích Thủy Nhi cho nên suy nghĩ muốn thử một chút.

Nhưng mà không ngờ khi nói ra những lời kia lại làm thương tổn đến cô khiến cho cả hai đều khó chịu.

"Thủy Nhi, anh. . . . . ."

"Thượng Quan Quân Triết, anh không cần phải nói nữa, Thủy Nhi mệt rồi!"

Sính Đình đi tới kéo Thủy Nhi lên lầu, Trinh Tử nhìn theo bọn họ thở dài. Bọn họ thật sự có rất nhiều trắc trở chỉ hi vọng sau này bọn họ sẽ được hạnh phúc!

Thượng Quan Quân Triết nhìn theo bóng lưng cô rời đi, trong lòng thấy rất khó chịu. Mặc dù cảm thấy vui mừng khi biết đứa nhỏ vẫn còn nhưng nghĩ đến vẻ mặt bi thương của Thủy Nhi tim của anh cứ như bị ngàn mũi gai đâm vào thật khó chịu.

"Đứa bé trong bụng Thủy Nhi chính là của cậu!"

"Anh, anh cũng biết sao?"

Thượng Quan Quân Triết quay đầu lại nhìn anh, trong ánh mắt vừa chứa đựng nghi ngờ kèm theo bất mãn.

Mạc Thiên Kình gật đầu: "Hôm qua Sính Đình mới nói cho tôi biết, vốn dĩ không định nói cho cậu biết muốn đợi cậu nhận rõ tình cảm của mình đối với Thủy Nhi xong thì sẽ nói. Nhưng mà bây giờ nếu cậu đã biết rồi thì cũng không cần phải dấu giếm nữa !"

Mạc Thiên Kình mang toàn bộ chuyện mà Sính Đình kể cho mình nói với Thượng Quan Quân Triết. Nhìn gương mặt tuấn tú đang chứa đầy tâm tình phức tạp Mạc Thiên Kình cũng không quấy rầy cậu ta nữa.

“ Hãy tự mình nghĩ biện pháp giải thích với Thủy Nhi. Ngày mai sẽ phải đi bắt Nam Cung Tước theo thời gian đã bàn bạc!"

Thượng Quan Quân Triết ngồi ở trên ghế trong đầu tất cả đều những gì mà Mạc Thiên Kình vừa nói, trong lòng rất ngổn ngang.

Không ngờ một câu nói kia của mình lại làm cho cô khó tiếp thu đến như vậy. Anh trước kia cùng với những người phụ nữ khác lên giường thì cũng đã xác định giữa bọn họ chỉ là quan hệ bạn giường mà thôi.

Mà Thủy Nhi lại hy vọng quan hệ của bọn họ là quan hệ yêu đương. Ðau nhất chính là, cô còn cho rằng anh và những người có tư tưởng cổ hủ là cùng một đám, lại còn nói cái gì chênh lệch đẳng cấp.

Thượng Quan Quân Triết anh lại là loại đàn ông như vậy hay sao?

"Thượng Quan Quân Triết, cậu tốt nhất nên nắm chặt cơ hội này. Thủy Nhi là một cô gái tốt!"

Lão K ở một bên nói thật ra mà nói thì anh đối với Thủy Nhi cũng có chút cảm tình. Vì anh chính là người lớn lên ở thôn quê thế cho nên anh rất thích cá tính của Thủy Nhi. Hơn thế nữa anh cũng cảm thấy Thủy Nhi l à ng ư ời có suy nghĩ rất sâu sắc lại còn không tham tiền cũng không sợ quyền.

Phụ nữ như vậy ở trên thế giới này cũng rất khó tìm rồi !

"Ừhm!"

Thượng Quan Quân Triết liếc nhìn lên trên lầu sau đó đi đến phòng Thủy Nhi.

Lần đầu tiên anh không leo cửa sổ, cũng không bẻ khóa mà lễ phép đi gõ cửa.

Sính Đình đi ra mở cửa, sau khi nhìn thấy là Thượng Quan Quân Triết thì ra hiệu cho Trinh Tử. Thấy vậy Trinh Tử liền ôm con gái đi ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ!

Thượng Quan Quân Triết đi tới bên Thủy Nhi nhìn cô mặt đầy nước mắt ngồi ở trên giường, lòng đau như cắt.

"Thật xin lỗi!"

Thượng Quan Quân Triết mở miệng nói, Thủy Nhi không để ý tới anh vẫn tiếp tục khóc.

"Thủy Nhi, anh biết rõ là anh không nên ép buộc em cùng anh lên giường cũng không nên chiếm đoạt lần đầu tiên của em, không nên biến quan hệ của chúng ta trở thành như bây giờ. Nhưng mà hiện tại anh đã bắt đầu động lòng với em rồi.

Có lẽ em sẽ không tin tưởng anh, từ khi ở cùng với em anh vui vẻ hơn rất nhiều, mặt khác anh cũng không có chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào ngoài em!

Anh cũng hiểu rằng ở trong mắt của em anh chính là cái loại công tử phong lưu, Phú Nhị Đại, hoa hoa công tử còn em thì cảm thấy mình chỉ là một cô nhi, không xứng với anh.

Nhưng mà cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ đến điều này. Đêm hôm đó, sau khi anh nói với em những lời nói kia thì cũng cảm thấy rất khổ sở. Anh liền đến quán bar uống rượu mua say nhưng trong đầu toàn bộ đều là lời nói của em, hình dáng của em. Anh chợt nhận ra rằng mình đã có tình cảm với em rồi.

Sau này đại ca đã nói cho anh biết tin em mang thai còn muốn đi nạo thai thì anh bị doạ sợ liền chạy ngay về, nhưng do uống rượu quá nhiều phải dừng ở bên đường nôn một trận nên mới về trễ như vậy.

Sau khi trở về không thấy em đâu, Sính Đình nói là em đã đi bệnh viện bỏ đứa bé, anh bỗng cảm thấy lòng của mình rất đau.

Em có biết không? Anh bị vô sinh, cho nên khi anh và em ở chung một chỗ cũng không dùng biện pháp phòng bị gì. Lại không ngờ em lại mang thai, ba mẹ anh vẫn luôn muốn bế cháu khi nghe thấy em đã bỏ đứa bé thì anh liền cảm thấy cả đời này của anh sẽ không thể có cơ hội có con, thậm chí còn cho rằng đó chính là hậu quả của việc chơi bời phong lưu của mình .

Mấy ngày nay anh luôn thấy em trầm mặc, thấy em rất lạnh nhạt với anh. Lại nhìn thấy em ở đây trước mặt người khác cười rạng rỡ như vậy thì lòng liền thấy khó chịu. Anh liền nhận ra rõ ràng rằng anh thích em mặc dù không biết có phải là yêu hay không nhưng mà anh khẳng định anh rất thích em không phải vì em mang thai! Mà là chính con người em!"

Thượng Quan Quân Triết nói liền một mạch, Thủy Nhi không lên tiếng nhưng cũng không còn khóc thút thít nữa chỉ là cả người vẫn nằm lỳ ở trên giường.

"Anh ngày mai sẽ phải đi vây bắt Nam Cung Tước, anh hi vọng có thể có được sự tha thứ của em. Anh hứa với em cho dù có nguy hiểm như thế nào chăng nữa anh sẽ còn sống trở về!"

Dù sao trận chiến ngày mai cũng vô cùng ác liệt, súng đạn không có mắt hơn nữa còn có có thể gặp bom, cũng không ai biết trước chuyện sẽ như thế nào!

"Thượng Quan Quân Triết, nếu anh còn sống trở về tôi sẽ cho anh một cơ hội!"

Thủy Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên lớn tiếng nói, cũng không biết là vì sao khi nghe thấy anh bảo ngày mai nhất định sẽ còn sống trở về tâm cô liền sợ. Cô hiểu rất rõ trận chiến ngày mai nguy hiểm đến cỡ nào.

Thượng Quan Quân Triết thấy cô nguyện ý nói chuyện, rất vui mừng gật đầu nói: "Được, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh...anh nhất định sẽ còn sống trở về!"

Thủy Nhi cũng không nói gì trên mặt tất cả đều là nước mắt, Thượng Quan Quân Triết đi tới trước mặt cô cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau đi.

"Anh trở về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải xử lý!"

Thủy Nhi lấy xuống khăn giấy trên tay anh xuống không chút khách khí đuổi người. Thượng Quan Quân Triết thở dài sau đó xoay người rời đi.

"Ôi! Thủy Nhi đã tha thứ cho Thượng Quan Quân Triết rồi !"

Sính Đình nấp ở ban công bên cạnh nghe được sát vách nói chuyện, cười thật vui vẻ, hoàn toàn không có phát hiện Mạc Thiên Kình đi vào.

"Bà xã, em đang làm gì thế!"

Mạc Thiên Kình mặt dày kêu lên, Sính Đình tức giận trừng mắt lườm anh một cái. Anh liền đi đến trước mặt cô.

"Bà xã, ngày mai chồng em sẽ phải chiến đấu cùng với Nam Cung Tước nên tối nay em bồi bổ cho anh đi! Để ngày mai anh còn có tinh lực đi đánh bại Nam Cung Tước!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.